Chương 3
Tiểu Cẩu Ngốc Nghếch
2025-03-17 07:01:46
4
Thời gian ở Bùi phủ bước sang năm thứ ba, phụ thân ta qua đời.
Kẻ mê cờ b.ạ.c ấy lại thêm nghiện rượu. Cuối cùng, trong một ngày đông tuyết rơi dày đặc, ông uống say, gục ngã bên vệ đường, rồi chẳng bao giờ tỉnh lại nữa.
Chuyện này là do quản gia nói cho ta biết, Bùi Thanh Tịch chẳng bận tâm đến những việc nhỏ nhặt như này.
Nhưng nếu ta muốn rời phủ, vẫn cần có sự cho phép của y.
Vì vậy, đêm ấy ta dè dặt bẩm báo chuyện này với y, cẩn thận hỏi xem liệu ta có thể ra ngoài lo tang sự cho phụ thân không, Bùi Thanh Tịch nhìn ta chăm chú giây lát, rồi bất ngờ bật cười.
“Ta chưa từng nhốt nàng, Tiếu Nhi. Nàng luôn tự do.”
Khoảnh khắc ấy, một nỗi hoang mang lạnh lẽo quét qua ta, giống như mình đột ngột bị lột sạch y phục giữa trời đông giá rét, bối rối và run rẩy.
Phải rồi, y chưa từng nói ta không thể rời khỏi nơi này.
Là ta luôn mặc định, một khi bước ra khỏi đây, ta sẽ không bao giờ quay lại được nữa.
“Ta có cần đi cùng nàng không?”
Bùi Thanh Tịch trước nay luôn là người am hiểu lễ nghi, y nhìn thấu sự bất an và bối rối của ta lúc này.
Nhưng ta không thể được nước lấn tới.
Bởi vì ta biết rõ, đó chỉ là một lời khách sáo.
Khi ta từ chối, y cũng không miễn cưỡng, chỉ khẽ gật đầu, sau đó gọi quản gia đến, dặn dò hắn hộ tống ta về lo liệu hậu sự cho phụ thân.
Ba năm chưa từng quay về nhà, nhờ có sự giúp đỡ của Bùi Thanh Tịch, tình hình trong nhà rõ ràng đã khá hơn rất nhiều.
Ít nhất thì mái nhà không còn dột, góc tường cũng chẳng còn nấm mốc.
Quan tài của phụ thân đặt ở gian phòng bên, chẳng bao lâu nữa sẽ được đưa đi hạ táng.
Khi còn sống, ông ta là một kẻ tệ hại như thế, vậy mà sau khi c.h.ế.t lại có thể được chôn cất long trọng.
Coi như ta đã trả xong ân sinh thành của ông ta rồi.
Mẫu thân ta vẫn vậy. Dù được thuốc thang và danh y chăm sóc, nhưng những bệnh cũ tích tụ bao năm đã sớm hủy hoại thân thể bà. Cái c.h.ế.t với bà mà nói, chỉ là chuyện sớm hay muộn.
Ba năm xa cách, đến khi gặp lại, ta và bà chẳng biết phải bắt đầu từ đâu.
Bà nắm lấy tay ta, nụ cười gượng gạo thấp thoáng nơi khóe môi. Đôi môi mấp máy vài lần, rốt cuộc cũng chỉ thốt ra một câu duy nhất.
“Hắn… đối xử với con tốt chứ?”
Ta không chút do dự, kiên định gật đầu.
“Ngài ấy đối với con… rất tốt.”
Trong ánh mắt bà ánh lên vẻ yên lòng. Bàn tay bà vỗ về tay ta, từng chút một, vừa dịu dàng vừa run rẩy.
“Nếu hắn tốt… vậy là tốt rồi… tốt rồi…”
Bà không dám hỏi thêm gì nữa.
Sợ rằng, nếu biết ta đang nói dối, bà cũng chẳng thể làm được gì.
Chúng ta cứ thế lặng lẽ ngồi bên nhau, cho đến khi bà dường như hạ quyết tâm điều gì đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Bà đứng dậy, đi tới chiếc rương gỗ từng đựng đồ cưới của mình, chật vật mở nắp rương.
Ta bước tới muốn giúp, nhưng bà lắc đầu từ chối, ta đành im lặng đứng bên, chẳng hiểu bà mở chiếc rương trống này để làm gì.
Hồi môn của mẫu thân, từ năm thứ ba sau khi thành thân, đã bị phụ thân mang đi bán sạch đổi lấy bạc.
Ta đứng bên cạnh, chỉ thấy mẫu thân nửa người chui hẳn vào trong rương, chẳng bao lâu sau liền nghe thấy một tiếng "cạch", dường như là mở ra một cơ quan nào đó.
Bà đứng thẳng dậy, quay người lại, trong tay là một cuốn sách dày cộp.
“Cho con.”
Ta vô thức nhận lấy. Cuốn sách đã nhuốm màu thời gian, giấy ngả vàng nhưng vẫn được bảo quản cẩn thận, không hề vấy bẩn hay rách nát. Trên bìa, bốn chữ lớn hiện lên:
[Lư Thị Châm Pháp]
“Đây là gì vậy ạ?”
Ánh mắt bà tràn đầy hoài niệm, bàn tay run run lướt nhẹ lên bìa sách, như thể qua cuốn sách này, bà đang nhìn thấy một người nào đó.
“Đây là thứ duy nhất ngoại tổ phụ của con để lại. Ta không dám để phụ thân con biết, sợ ông ấy lại đem đi bán. Bao năm nay ta luôn tìm cơ hội trao nó cho con, giờ ông ấy mất rồi, cuối cùng ta cũng yên tâm giao nó cho con.”
Bàn tay bà đưa lên, ngón út phải cong vẹo bất thường. Phụ thân từng nói, đó là vì mẫu thân khó sinh ta, bấu chặt vào thành giường đến mức gãy cả tay.
“Ta cũng từng học qua một chút, nhưng tay tàn phế rồi, đành bỏ dở. Bộ châm pháp này là bảo vật, năm xưa phụ thân ta là ngoại tổ phụ của con, từng chữa trị cho cả hoàng thân quốc thích. Tiếc rằng ông ấy mất sớm, ta cũng chỉ học được chút ít. Từ nay sách giao lại cho con, lĩnh hội được bao nhiêu, tất cả nhờ bản thân con.”
“Đây cũng là thứ duy nhất, mẫu thân để lại cho con.”
Khi ấy, ta không hiểu hàm ý trong câu nói cuối cùng của bà.
Nghe như lời trăng trối.
Nhưng ta đã quyết, từ nay dù đi đâu, cũng nhất định mang theo mẫu thân.
Bùi Thanh Tịch đồng ý hay không, ta chẳng quan tâm.
Ta chỉ còn lại một thân nhân cuối cùng là mẫu thân, tuyệt đối sẽ không rời xa bà nữa.
Vậy mà, ngay trong lễ hạ táng phụ thân, mẫu thân ta ngất lịm.
Dù ta mời đại phu giỏi nhất, vẫn không thể cứu vãn.
Lúc ấy ta mới biết, từ khoảnh khắc phụ thân qua đời, mẫu thân đã chẳng còn muốn sống nữa.
Đọc truyện tại MonkeyD để ủng hộ người dịch An Phụng - 安凤.
Bà hận phụ thân bao nhiêu, thì cũng yêu ông bấy nhiêu.
Tình cảm giữa họ, quá đỗi phức tạp, không phải điều ta có thể hiểu.
Ta sai người gửi thư về cho Bùi Thanh Tịch, nói rằng ta muốn ở lại đây thêm vài ngày để canh giữ linh cữu cho mẫu thân.
Chiều hôm đó, ta không nhận được thư hồi âm, mà lại đợi được Bùi Thanh Tịch khoác áo choàng lông cùng dáng vẻ phong trần mệt mỏi.
Khoảnh khắc y xuất hiện, ta kinh ngạc đến quên cả thở.
“Ta đến muộn rồi.”
Chỉ một câu ngắn ngủi, khiến nước mắt ta trào ra, không cách nào ngăn lại.
Lần hiếm hoi ta quên hết lễ nghi, mất hết chừng mực.
Nhào vào lòng y, bật khóc nức nở.
Thời gian ở Bùi phủ bước sang năm thứ ba, phụ thân ta qua đời.
Kẻ mê cờ b.ạ.c ấy lại thêm nghiện rượu. Cuối cùng, trong một ngày đông tuyết rơi dày đặc, ông uống say, gục ngã bên vệ đường, rồi chẳng bao giờ tỉnh lại nữa.
Chuyện này là do quản gia nói cho ta biết, Bùi Thanh Tịch chẳng bận tâm đến những việc nhỏ nhặt như này.
Nhưng nếu ta muốn rời phủ, vẫn cần có sự cho phép của y.
Vì vậy, đêm ấy ta dè dặt bẩm báo chuyện này với y, cẩn thận hỏi xem liệu ta có thể ra ngoài lo tang sự cho phụ thân không, Bùi Thanh Tịch nhìn ta chăm chú giây lát, rồi bất ngờ bật cười.
“Ta chưa từng nhốt nàng, Tiếu Nhi. Nàng luôn tự do.”
Khoảnh khắc ấy, một nỗi hoang mang lạnh lẽo quét qua ta, giống như mình đột ngột bị lột sạch y phục giữa trời đông giá rét, bối rối và run rẩy.
Phải rồi, y chưa từng nói ta không thể rời khỏi nơi này.
Là ta luôn mặc định, một khi bước ra khỏi đây, ta sẽ không bao giờ quay lại được nữa.
“Ta có cần đi cùng nàng không?”
Bùi Thanh Tịch trước nay luôn là người am hiểu lễ nghi, y nhìn thấu sự bất an và bối rối của ta lúc này.
Nhưng ta không thể được nước lấn tới.
Bởi vì ta biết rõ, đó chỉ là một lời khách sáo.
Khi ta từ chối, y cũng không miễn cưỡng, chỉ khẽ gật đầu, sau đó gọi quản gia đến, dặn dò hắn hộ tống ta về lo liệu hậu sự cho phụ thân.
Ba năm chưa từng quay về nhà, nhờ có sự giúp đỡ của Bùi Thanh Tịch, tình hình trong nhà rõ ràng đã khá hơn rất nhiều.
Ít nhất thì mái nhà không còn dột, góc tường cũng chẳng còn nấm mốc.
Quan tài của phụ thân đặt ở gian phòng bên, chẳng bao lâu nữa sẽ được đưa đi hạ táng.
Khi còn sống, ông ta là một kẻ tệ hại như thế, vậy mà sau khi c.h.ế.t lại có thể được chôn cất long trọng.
Coi như ta đã trả xong ân sinh thành của ông ta rồi.
Mẫu thân ta vẫn vậy. Dù được thuốc thang và danh y chăm sóc, nhưng những bệnh cũ tích tụ bao năm đã sớm hủy hoại thân thể bà. Cái c.h.ế.t với bà mà nói, chỉ là chuyện sớm hay muộn.
Ba năm xa cách, đến khi gặp lại, ta và bà chẳng biết phải bắt đầu từ đâu.
Bà nắm lấy tay ta, nụ cười gượng gạo thấp thoáng nơi khóe môi. Đôi môi mấp máy vài lần, rốt cuộc cũng chỉ thốt ra một câu duy nhất.
“Hắn… đối xử với con tốt chứ?”
Ta không chút do dự, kiên định gật đầu.
“Ngài ấy đối với con… rất tốt.”
Trong ánh mắt bà ánh lên vẻ yên lòng. Bàn tay bà vỗ về tay ta, từng chút một, vừa dịu dàng vừa run rẩy.
“Nếu hắn tốt… vậy là tốt rồi… tốt rồi…”
Bà không dám hỏi thêm gì nữa.
Sợ rằng, nếu biết ta đang nói dối, bà cũng chẳng thể làm được gì.
Chúng ta cứ thế lặng lẽ ngồi bên nhau, cho đến khi bà dường như hạ quyết tâm điều gì đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Bà đứng dậy, đi tới chiếc rương gỗ từng đựng đồ cưới của mình, chật vật mở nắp rương.
Ta bước tới muốn giúp, nhưng bà lắc đầu từ chối, ta đành im lặng đứng bên, chẳng hiểu bà mở chiếc rương trống này để làm gì.
Hồi môn của mẫu thân, từ năm thứ ba sau khi thành thân, đã bị phụ thân mang đi bán sạch đổi lấy bạc.
Ta đứng bên cạnh, chỉ thấy mẫu thân nửa người chui hẳn vào trong rương, chẳng bao lâu sau liền nghe thấy một tiếng "cạch", dường như là mở ra một cơ quan nào đó.
Bà đứng thẳng dậy, quay người lại, trong tay là một cuốn sách dày cộp.
“Cho con.”
Ta vô thức nhận lấy. Cuốn sách đã nhuốm màu thời gian, giấy ngả vàng nhưng vẫn được bảo quản cẩn thận, không hề vấy bẩn hay rách nát. Trên bìa, bốn chữ lớn hiện lên:
[Lư Thị Châm Pháp]
“Đây là gì vậy ạ?”
Ánh mắt bà tràn đầy hoài niệm, bàn tay run run lướt nhẹ lên bìa sách, như thể qua cuốn sách này, bà đang nhìn thấy một người nào đó.
“Đây là thứ duy nhất ngoại tổ phụ của con để lại. Ta không dám để phụ thân con biết, sợ ông ấy lại đem đi bán. Bao năm nay ta luôn tìm cơ hội trao nó cho con, giờ ông ấy mất rồi, cuối cùng ta cũng yên tâm giao nó cho con.”
Bàn tay bà đưa lên, ngón út phải cong vẹo bất thường. Phụ thân từng nói, đó là vì mẫu thân khó sinh ta, bấu chặt vào thành giường đến mức gãy cả tay.
“Ta cũng từng học qua một chút, nhưng tay tàn phế rồi, đành bỏ dở. Bộ châm pháp này là bảo vật, năm xưa phụ thân ta là ngoại tổ phụ của con, từng chữa trị cho cả hoàng thân quốc thích. Tiếc rằng ông ấy mất sớm, ta cũng chỉ học được chút ít. Từ nay sách giao lại cho con, lĩnh hội được bao nhiêu, tất cả nhờ bản thân con.”
“Đây cũng là thứ duy nhất, mẫu thân để lại cho con.”
Khi ấy, ta không hiểu hàm ý trong câu nói cuối cùng của bà.
Nghe như lời trăng trối.
Nhưng ta đã quyết, từ nay dù đi đâu, cũng nhất định mang theo mẫu thân.
Bùi Thanh Tịch đồng ý hay không, ta chẳng quan tâm.
Ta chỉ còn lại một thân nhân cuối cùng là mẫu thân, tuyệt đối sẽ không rời xa bà nữa.
Vậy mà, ngay trong lễ hạ táng phụ thân, mẫu thân ta ngất lịm.
Dù ta mời đại phu giỏi nhất, vẫn không thể cứu vãn.
Lúc ấy ta mới biết, từ khoảnh khắc phụ thân qua đời, mẫu thân đã chẳng còn muốn sống nữa.
Đọc truyện tại MonkeyD để ủng hộ người dịch An Phụng - 安凤.
Bà hận phụ thân bao nhiêu, thì cũng yêu ông bấy nhiêu.
Tình cảm giữa họ, quá đỗi phức tạp, không phải điều ta có thể hiểu.
Ta sai người gửi thư về cho Bùi Thanh Tịch, nói rằng ta muốn ở lại đây thêm vài ngày để canh giữ linh cữu cho mẫu thân.
Chiều hôm đó, ta không nhận được thư hồi âm, mà lại đợi được Bùi Thanh Tịch khoác áo choàng lông cùng dáng vẻ phong trần mệt mỏi.
Khoảnh khắc y xuất hiện, ta kinh ngạc đến quên cả thở.
“Ta đến muộn rồi.”
Chỉ một câu ngắn ngủi, khiến nước mắt ta trào ra, không cách nào ngăn lại.
Lần hiếm hoi ta quên hết lễ nghi, mất hết chừng mực.
Nhào vào lòng y, bật khóc nức nở.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro