Chương 11
Mộng Chi
2025-03-25 21:39:50
Không ai ngờ rằng, Giang Dã cũng đến.
Anh ta không còn quấy rầy Hướng Vãn nữa, mà chỉ chuyên tâm dạy học cho học sinh mỗi ngày.
Trông có vẻ như anh ta thực sự đã thay đổi nhưng trong mắt Phương Dật Phàm, điều đó lại vô cùng bất thường.
Quả nhiên, những ngày bình yên chẳng kéo dài được bao lâu.
Giang Dã lại bắt đầu cầu xin sự tha thứ của Hướng Vãn, làm đủ mọi chuyện chỉ để đổi lấy một cơ hội nói chuyện với cô.
Một ngày nọ, con bò nhà dân làng gần đó bỗng nổi điên lao thẳng về phía Hướng Vãn. Giang Dã vội vàng đẩy cô ra, còn bản thân thì bị húc ngã, đầu đập xuống đất chảy máu. Người dân lập tức chạy đến giúp hắn băng bó vết thương.
“Tiểu Vãn! Rõ ràng trước đây chúng ta từng yêu nhau sâu đậm như thế, tại sao lại thành ra thế này? Dù anh có làm gì, cũng chẳng thể khiến em rung động nữa. Tình yêu của em dành cho anh tựa như cơn gió lạnh nơi Kashgar, vừa thổi qua đã tan biến sạch sẽ.”
Nhưng Hướng Vãn chỉ đứng đó, lạnh lùng nhìn hắn.
“Giang Dã, bộ dạng bám riết không buông của anh bây giờ thực sự rất đáng thương. Không yêu nữa chính là không yêu nữa. Dù anh có cầu xin khổ sở thế nào cũng vô ích. Chẳng có lý do gì để làm vậy cả.”
Giang Dã ôm lấy vết thương, nhíu chặt mày. Anh ta không ngờ rằng, dù đã hạ mình đến mức này, Hướng Vãn vẫn có thể từ chối anh ta dứt khoát đến vậy.
Cô thậm chí còn không để lại cho anh ta một tia hy vọng.
Nhưng chỉ cần nghĩ đến cảnh Hướng Vãn kết hôn sinh con với người khác, sống một cuộc đời hạnh phúc viên mãn, trong đầu Giang Dã lập tức vang lên một tiếng “ầm” như thể có thứ gì đó đang sụp đổ.
Anh ta không thể chấp nhận điều đó!
Dù thế nào đi nữa, anh ta cũng không thể để chuyện đó xảy ra!
Nhưng giây tiếp theo, lời của Hướng Vãn lại đẩy anh ta rơi thẳng xuống vực thẳm.
“Giang Dã! Sáu năm bên anh cũng chẳng chữa khỏi bệnh của tôi. Nhưng bên Phương Dật Phàm, tôi đã dần hồi phục. Đây chính là định mệnh. Anh và tôi vốn không phải một đôi trời định.”
Lần này, Giang Dã hoàn toàn sụp đổ, lảo đảo lùi về phía sau.
Anh ta gào lên trong tuyệt vọng:
“Không thể nào! Chuyện này không thể nào! Bệnh của em bao năm nay vẫn chẳng tiến triển gì, làm sao có thể thay đổi chỉ vì ở bên người khác chứ? Em đang lừa anh phải không? Nhất định là em đang nói dối để anh từ bỏ đúng không?”
Anh ta liều mạng muốn giữ lấy Hướng Vãn nhưng đến bóng lưng cô cũng chẳng thể níu lại.
…
Hướng Vãn nhận được thông báo từ cấp trên rằng một tổ chức từ thiện mới đã tài trợ dụng cụ thể thao cho các em nhỏ trong học kỳ tiếp theo.
Cô cần đưa một nhóm học sinh vào thành phố tham gia tuyển chọn.
Bọn trẻ vô cùng háo hức, suốt một tuần liền đều tích cực đăng ký tham gia.
Hướng Vãn chọn ra mười hai em, cũng vào thời điểm này, cô nhận được một kiện hàng lớn gửi từ Hàng Châu, trên đó chỉ có tên người nhận, không có tên người gửi.
Cô tò mò mở ra, bên trong toàn là những món quà cô từng tặng Giang Dã.
Có đôi găng tay tình nhân, có cả đóa hoa bất tử được giữ lại từ ngày hắn cầu hôn cô.
Mỗi một món đồ đều là minh chứng cho những ký ức sống động.
Xin chào các độc giả thân yêu,
Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!
Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.
Thương mến, Vèm Chanh!
Hướng Vãn chỉ thoáng nhìn qua rồi lập tức đậy nắp thùng lại nhưng một em nhỏ vô tình đá đổ thùng hàng, làm rơi ra một chiếc máy ghi âm.
Cô tò mò ấn nút, giọng nói của Giang Dã vang lên bên tai.
[Sau này, hãy yêu thương Hướng Vãn thật tốt.]
[Bảo bối! Hôm nay anh là người hạnh phúc nhất.]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
[Giang Dã cả đời này sẽ mãi mãi yêu Hướng Vãn, chúng ta móc nghéo rồi, không được lừa nhau!]
Nhưng đến cuối cùng, giọng nói ấy chỉ còn lại những tiếng thở dài và lời xin lỗi đầy đau khổ.
[Hướng Vãn! Anh đã phản bội em, đáng lẽ anh không nên có kết cục tốt.]
[Anh sai rồi, sai đến mức không thể tha thứ nhưng em cũng chẳng còn ngoảnh lại nữa.]
Nghe xong, Hướng Vãn ném tất cả vào thùng rác.
Mặc cho những kỷ niệm giữa cô và Giang Dã bị gió cuốn đi.
Ở đằng xa, Giang Dã nhìn thấy cô vứt đi mọi thứ, sắc mặt anh ta tái nhợt.
Anh ta cứ đứng yên tại chỗ đến tận khi trời tối đen.
Cuối cùng, cơn mưa xối xả trút xuống nhưng cũng không thể dập tắt nỗi tuyệt vọng trong lòng anh.
Anh ta cứ thế đứng suốt một đêm rồi đổ bệnh nặng.
Một vài học sinh đến thăm, Giang Dã nhờ bọn trẻ đi tìm Hướng Vãn.
Nhưng dù có bao nhiêu đứa trẻ đến gõ cửa, Hướng Vãn vẫn không chịu gặp hắn.
Trái lại, cô và Phương Dật Phàm ngày càng thân thiết hơn.
Giang Dã nằm trên giường bệnh, ánh mắt hoàn toàn trống rỗng.
…
Giang Dã đưa học sinh cuối cùng về nhà, trên đường trở về trường, một chiếc xe tải lao tới, đèn pha chói lóa khiến anh ta lạc tay lái.
Chiếc xe ba bánh chệch hướng, lao thẳng xuống vệ đường.
Anh nằm đó suốt một đêm, đến sáng hôm sau mới được phát hiện.
Nhưng tất cả đã quá muộn.
Khi tin tức truyền về trường, Hướng Vãn chỉ thoáng sững sờ.
Cô đã từng hận Giang Dã, hận anh ta vì những tổn thương và phản bội đã gây ra.
Nhưng cô chưa từng nghĩ rằng, một người hôm qua vẫn còn sống sờ sờ, hôm nay đã âm dương cách biệt.
Khi t.h.i t.h.ể được đưa đến nhà tang lễ, nhân viên tìm thấy trong người anh ta một bức thư.
Bên ngoài đề dòng chữ: “Hướng Vãn thân khải.”
Lần này, Phương Dật Phàm không đốt thư, mà trao tận tay cô.
“Dù anh ta là một kẻ tệ bạc nhưng về mặt hỗ trợ vùng cao, anh ta làm chẳng kém gì em.”
Sau khi đọc thư, Hướng Vãn mới biết, Giang Dã ở lại Kashgar l.à.m t.ì.n.h nguyện viên chỉ vì muốn có được sự tha thứ của cô.
Dù cô không tha thứ, cũng không sao.
Anh ta sẽ mãi mãi ở lại đây, làm một giáo viên không ràng buộc.
Cuối cùng, anh ta thực sự đã mãi mãi nằm lại trên mảnh đất này.
Hướng Vãn đến tiễn anh lần cuối.
Mùa xuân qua đi, đông lại về, Kashgar đón trận tuyết đầu tiên.
Ngày trước ở Y Lê, cô đã từng thấy rất nhiều khung cảnh tuyết trắng…
Anh ta không còn quấy rầy Hướng Vãn nữa, mà chỉ chuyên tâm dạy học cho học sinh mỗi ngày.
Trông có vẻ như anh ta thực sự đã thay đổi nhưng trong mắt Phương Dật Phàm, điều đó lại vô cùng bất thường.
Quả nhiên, những ngày bình yên chẳng kéo dài được bao lâu.
Giang Dã lại bắt đầu cầu xin sự tha thứ của Hướng Vãn, làm đủ mọi chuyện chỉ để đổi lấy một cơ hội nói chuyện với cô.
Một ngày nọ, con bò nhà dân làng gần đó bỗng nổi điên lao thẳng về phía Hướng Vãn. Giang Dã vội vàng đẩy cô ra, còn bản thân thì bị húc ngã, đầu đập xuống đất chảy máu. Người dân lập tức chạy đến giúp hắn băng bó vết thương.
“Tiểu Vãn! Rõ ràng trước đây chúng ta từng yêu nhau sâu đậm như thế, tại sao lại thành ra thế này? Dù anh có làm gì, cũng chẳng thể khiến em rung động nữa. Tình yêu của em dành cho anh tựa như cơn gió lạnh nơi Kashgar, vừa thổi qua đã tan biến sạch sẽ.”
Nhưng Hướng Vãn chỉ đứng đó, lạnh lùng nhìn hắn.
“Giang Dã, bộ dạng bám riết không buông của anh bây giờ thực sự rất đáng thương. Không yêu nữa chính là không yêu nữa. Dù anh có cầu xin khổ sở thế nào cũng vô ích. Chẳng có lý do gì để làm vậy cả.”
Giang Dã ôm lấy vết thương, nhíu chặt mày. Anh ta không ngờ rằng, dù đã hạ mình đến mức này, Hướng Vãn vẫn có thể từ chối anh ta dứt khoát đến vậy.
Cô thậm chí còn không để lại cho anh ta một tia hy vọng.
Nhưng chỉ cần nghĩ đến cảnh Hướng Vãn kết hôn sinh con với người khác, sống một cuộc đời hạnh phúc viên mãn, trong đầu Giang Dã lập tức vang lên một tiếng “ầm” như thể có thứ gì đó đang sụp đổ.
Anh ta không thể chấp nhận điều đó!
Dù thế nào đi nữa, anh ta cũng không thể để chuyện đó xảy ra!
Nhưng giây tiếp theo, lời của Hướng Vãn lại đẩy anh ta rơi thẳng xuống vực thẳm.
“Giang Dã! Sáu năm bên anh cũng chẳng chữa khỏi bệnh của tôi. Nhưng bên Phương Dật Phàm, tôi đã dần hồi phục. Đây chính là định mệnh. Anh và tôi vốn không phải một đôi trời định.”
Lần này, Giang Dã hoàn toàn sụp đổ, lảo đảo lùi về phía sau.
Anh ta gào lên trong tuyệt vọng:
“Không thể nào! Chuyện này không thể nào! Bệnh của em bao năm nay vẫn chẳng tiến triển gì, làm sao có thể thay đổi chỉ vì ở bên người khác chứ? Em đang lừa anh phải không? Nhất định là em đang nói dối để anh từ bỏ đúng không?”
Anh ta liều mạng muốn giữ lấy Hướng Vãn nhưng đến bóng lưng cô cũng chẳng thể níu lại.
…
Hướng Vãn nhận được thông báo từ cấp trên rằng một tổ chức từ thiện mới đã tài trợ dụng cụ thể thao cho các em nhỏ trong học kỳ tiếp theo.
Cô cần đưa một nhóm học sinh vào thành phố tham gia tuyển chọn.
Bọn trẻ vô cùng háo hức, suốt một tuần liền đều tích cực đăng ký tham gia.
Hướng Vãn chọn ra mười hai em, cũng vào thời điểm này, cô nhận được một kiện hàng lớn gửi từ Hàng Châu, trên đó chỉ có tên người nhận, không có tên người gửi.
Cô tò mò mở ra, bên trong toàn là những món quà cô từng tặng Giang Dã.
Có đôi găng tay tình nhân, có cả đóa hoa bất tử được giữ lại từ ngày hắn cầu hôn cô.
Mỗi một món đồ đều là minh chứng cho những ký ức sống động.
Xin chào các độc giả thân yêu,
Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!
Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.
Thương mến, Vèm Chanh!
Hướng Vãn chỉ thoáng nhìn qua rồi lập tức đậy nắp thùng lại nhưng một em nhỏ vô tình đá đổ thùng hàng, làm rơi ra một chiếc máy ghi âm.
Cô tò mò ấn nút, giọng nói của Giang Dã vang lên bên tai.
[Sau này, hãy yêu thương Hướng Vãn thật tốt.]
[Bảo bối! Hôm nay anh là người hạnh phúc nhất.]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
[Giang Dã cả đời này sẽ mãi mãi yêu Hướng Vãn, chúng ta móc nghéo rồi, không được lừa nhau!]
Nhưng đến cuối cùng, giọng nói ấy chỉ còn lại những tiếng thở dài và lời xin lỗi đầy đau khổ.
[Hướng Vãn! Anh đã phản bội em, đáng lẽ anh không nên có kết cục tốt.]
[Anh sai rồi, sai đến mức không thể tha thứ nhưng em cũng chẳng còn ngoảnh lại nữa.]
Nghe xong, Hướng Vãn ném tất cả vào thùng rác.
Mặc cho những kỷ niệm giữa cô và Giang Dã bị gió cuốn đi.
Ở đằng xa, Giang Dã nhìn thấy cô vứt đi mọi thứ, sắc mặt anh ta tái nhợt.
Anh ta cứ đứng yên tại chỗ đến tận khi trời tối đen.
Cuối cùng, cơn mưa xối xả trút xuống nhưng cũng không thể dập tắt nỗi tuyệt vọng trong lòng anh.
Anh ta cứ thế đứng suốt một đêm rồi đổ bệnh nặng.
Một vài học sinh đến thăm, Giang Dã nhờ bọn trẻ đi tìm Hướng Vãn.
Nhưng dù có bao nhiêu đứa trẻ đến gõ cửa, Hướng Vãn vẫn không chịu gặp hắn.
Trái lại, cô và Phương Dật Phàm ngày càng thân thiết hơn.
Giang Dã nằm trên giường bệnh, ánh mắt hoàn toàn trống rỗng.
…
Giang Dã đưa học sinh cuối cùng về nhà, trên đường trở về trường, một chiếc xe tải lao tới, đèn pha chói lóa khiến anh ta lạc tay lái.
Chiếc xe ba bánh chệch hướng, lao thẳng xuống vệ đường.
Anh nằm đó suốt một đêm, đến sáng hôm sau mới được phát hiện.
Nhưng tất cả đã quá muộn.
Khi tin tức truyền về trường, Hướng Vãn chỉ thoáng sững sờ.
Cô đã từng hận Giang Dã, hận anh ta vì những tổn thương và phản bội đã gây ra.
Nhưng cô chưa từng nghĩ rằng, một người hôm qua vẫn còn sống sờ sờ, hôm nay đã âm dương cách biệt.
Khi t.h.i t.h.ể được đưa đến nhà tang lễ, nhân viên tìm thấy trong người anh ta một bức thư.
Bên ngoài đề dòng chữ: “Hướng Vãn thân khải.”
Lần này, Phương Dật Phàm không đốt thư, mà trao tận tay cô.
“Dù anh ta là một kẻ tệ bạc nhưng về mặt hỗ trợ vùng cao, anh ta làm chẳng kém gì em.”
Sau khi đọc thư, Hướng Vãn mới biết, Giang Dã ở lại Kashgar l.à.m t.ì.n.h nguyện viên chỉ vì muốn có được sự tha thứ của cô.
Dù cô không tha thứ, cũng không sao.
Anh ta sẽ mãi mãi ở lại đây, làm một giáo viên không ràng buộc.
Cuối cùng, anh ta thực sự đã mãi mãi nằm lại trên mảnh đất này.
Hướng Vãn đến tiễn anh lần cuối.
Mùa xuân qua đi, đông lại về, Kashgar đón trận tuyết đầu tiên.
Ngày trước ở Y Lê, cô đã từng thấy rất nhiều khung cảnh tuyết trắng…
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro