Chương 2
Ninh Ngô
2025-03-05 06:17:01
03
Quý Tiêu Tiêu vừa khóc vừa chạy đi.
Tôi biết cô ta sẽ đi mách.
So với một học sinh nghèo không xu dính túi như tôi, đại tiểu thư Quý Tiêu Tiêu tất nhiên muốn tố cáo là có thể tố cáo ngay.
Tôi không quan tâm.
Tôi quay lại buồng vệ sinh ban nãy, nhắm thẳng vào ống nước trên tường, dùng hết sức đập tay vào.
Tôi và người nhà họ Ngụy sớm được đoàn tụ.
Nhưng lần này không phải trong lễ đính hôn của tôi và Ngụy Thịnh, mà là trong văn phòng hiệu trưởng.
“Tiêu Tiêu bị Tân Nhiên bắt nạt đến mức này, bất kể là vì lý do gì, hôm nay cô ta nhất định phải bị đuổi học!”
Ngụy Thịnh giận dữ quát thẳng vào mặt hiệu trưởng.
Quý Tiêu Tiêu rúc vào lòng anh ta, run lẩy bẩy.
Quần áo cô ta ướt sũng, đường cong mềm mại của thiếu nữ lộ ra không sót chi tiết nào.
Bà Ngụy khoác lên mình bộ trang phục đắt đỏ, trang sức lấp lánh ngồi ngay ngắn trên sofa, không nói một lời.
Nhưng việc bà ấy xuất hiện ở đây đã thể hiện rõ thái độ của mình.
“Ây da, bạn học Ngụy này, mọi chuyện vẫn chưa điều tra rõ ràng, đừng vội kết luận chứ.”
Hiệu trưởng không còn giữ dáng vẻ nịnh nọt như bình thường trước mặt bà Ngụy, chỉ điềm nhiên hòa giải.
“Thầy nói gì?”
Ngụy Thịnh gầm lên.
Đúng lúc này, cửa két một tiếng mở ra, giáo viên chủ nhiệm cẩn thận dìu tôi bước vào.
Khóe miệng tôi bầm tím, tay phải bị băng bó, treo cao trong nẹp thạch cao.
Cổ áo bị xé rách để lộ những vết bỏng đỏ tấy và loét ra vì bị tàn thuốc dí vào.
Ngụy Thịnh như một con ngỗng lớn đột nhiên bị người ta bóp cổ: “Ặc” một tiếng, không nói thêm được lời nào.
Bà Ngụy cũng lộ vẻ kinh ngạc.
Quý Tiêu Tiêu thì suýt chút nữa nhảy bật ra khỏi lòng Ngụy Thịnh.
“Mày!”
“Dì Ngụy.”
Tôi trước tiên khẽ gật đầu với bà Ngụy: “Thật xin lỗi, không ngờ lại gặp dì trong tình huống thế này.”
“Chuyện này là sao đây?!”
Bà Ngụy bước tới, nắm lấy tay tôi – bên tay không bị thương – ánh mắt lộ rõ vẻ đau xót.
“Đứa trẻ ngoan, nói thật cho dì nghe, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Tôi cắn nhẹ môi, như thể đang do dự.
Bà Ngụy nghiêm giọng hơn: “Nghe lời.”
Tôi giơ tay, chỉ thẳng vào Quý Tiêu Tiêu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Quý Tiêu Tiêu thét lên: “Cô ta nói dối! Rõ ràng là cô ta đánh con! Dì Ngụy! Quần áo con ướt hết rồi này!”
“Sau giờ tan học, Quý Tiêu Tiêu lôi con vào nhà vệ sinh, bảo người canh giữ hai đầu cầu thang không cho ai vào. Sau đó, cô ấy xé áo con, dí tàn thuốc lên người con, còn chửi con là đồ tiện nhân.”
Giọng tôi bình thản: “Con không đánh cô ấy. Quần áo bị ướt là do cô ta đẩy con, khiến ống nước bị vỡ.”
Quý Tiêu Tiêu lao đến định xé tôi ra: “Tao không có! Rõ ràng là mày tự đập gãy tay mình để vu oan cho tao!”
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Tôi không đáp, ánh mắt hạ xuống, rơi vào túi áo của cô ta.
Quần áo của Quý Tiêu Tiêu sau khi ướt gần như trong suốt, hộp t.h.u.ố.c lá đỏ rực và chiếc bật lửa trong túi lộ rõ mồn một.
Sắc mặt bà Ngụy sa sầm lại.
Bà nhanh chóng bước tới, rút hộp t.h.u.ố.c lá và bật lửa ra khỏi túi của Quý Tiêu Tiêu.
Chiếc hộp đỏ chói bị ném xuống đất, như một sự chế giễu rõ ràng.
“Còn dám nói dối? Chẳng lẽ vết bỏng do t.h.u.ố.c lá cũng là Tân Nhiên tự làm để vu oan cho con sao?”
Chát!
Bà Ngụy tát thẳng vào mặt Quý Tiêu Tiêu.
“Xin lỗi Tân Nhiên ngay!”
04
Bà Ngụy từ trước đến nay luôn là người rất coi trọng lễ nghi và phong thái, cho rằng chỉ có kẻ thô lỗ mới dùng đến bạo lực.
Vậy mà lần này, bà lại đích thân ra tay tát Quý Tiêu Tiêu, rõ ràng là đã tức giận đến cực điểm.
Quý Tiêu Tiêu bị cái tát này đánh cho sững sờ: “Dì Ngụy, dì lại vì Tân Nhiên mà đánh con sao...”
Cô ta quay đầu, vùi mặt vào lòng Ngụy Thịnh, khóc rống lên.
Ngụy Thịnh ngẩng đầu, ánh mắt tràn đầy thất vọng nhìn bà Ngụy.
“Mẹ! Con biết mẹ thích Tân Nhiên, nhưng Tiêu Tiêu mới là người một nhà với chúng ta! Sao mẹ có thể chỉ vì lời nói phiến diện của Tân Nhiên mà đánh Tiêu Tiêu chứ?”
Anh ta ôm Quý Tiêu Tiêu, gào lên đầy bi phẫn, hệt như đang diễn một vở ngược luyến cổ điển.
“Báo cảnh sát! Kiểm tra camera! Lần này, tôi nhất định phải vạch trần bộ mặt thật của cô trước mặt tất cả mọi người!”
Vừa nói, anh ta vừa dùng một ánh mắt chất chứa hận thù sâu đậm nhìn tôi – thứ ánh mắt vốn không thể nào xuất hiện trên khuôn mặt của một Ngụy Thịnh chỉ mới mười bảy tuổi.
Tim tôi đập thình thịch.
Nhiều năm làm vợ chồng, không cần bất cứ bằng chứng nào khác, chỉ một ánh mắt này cũng đủ để tôi khẳng định —— Ngụy Thịnh cũng đã trọng sinh.
Rất tốt.
Tôi nở nụ cười.
Oan có đầu, nợ có chủ.
Những tổn thương mà Ngụy Thịnh đời trước đã gây ra cho tôi, vậy thì đời này cũng nên để chính anh ta đến gánh chịu mới phải.
Cốc cốc cốc.
Tiếng gõ cửa vang lên thật đúng lúc.
Tôi không thèm quay đầu, lướt qua đôi uyên ương bạc mệnh đang ngồi bệt dưới đất, bước tới mở cửa cho các chú cảnh sát.
“Trên đường tới đây, tôi đã giúp anh báo cảnh sát rồi. Không cần cảm ơn đâu, đồ ngu.”
Quý Tiêu Tiêu vừa khóc vừa chạy đi.
Tôi biết cô ta sẽ đi mách.
So với một học sinh nghèo không xu dính túi như tôi, đại tiểu thư Quý Tiêu Tiêu tất nhiên muốn tố cáo là có thể tố cáo ngay.
Tôi không quan tâm.
Tôi quay lại buồng vệ sinh ban nãy, nhắm thẳng vào ống nước trên tường, dùng hết sức đập tay vào.
Tôi và người nhà họ Ngụy sớm được đoàn tụ.
Nhưng lần này không phải trong lễ đính hôn của tôi và Ngụy Thịnh, mà là trong văn phòng hiệu trưởng.
“Tiêu Tiêu bị Tân Nhiên bắt nạt đến mức này, bất kể là vì lý do gì, hôm nay cô ta nhất định phải bị đuổi học!”
Ngụy Thịnh giận dữ quát thẳng vào mặt hiệu trưởng.
Quý Tiêu Tiêu rúc vào lòng anh ta, run lẩy bẩy.
Quần áo cô ta ướt sũng, đường cong mềm mại của thiếu nữ lộ ra không sót chi tiết nào.
Bà Ngụy khoác lên mình bộ trang phục đắt đỏ, trang sức lấp lánh ngồi ngay ngắn trên sofa, không nói một lời.
Nhưng việc bà ấy xuất hiện ở đây đã thể hiện rõ thái độ của mình.
“Ây da, bạn học Ngụy này, mọi chuyện vẫn chưa điều tra rõ ràng, đừng vội kết luận chứ.”
Hiệu trưởng không còn giữ dáng vẻ nịnh nọt như bình thường trước mặt bà Ngụy, chỉ điềm nhiên hòa giải.
“Thầy nói gì?”
Ngụy Thịnh gầm lên.
Đúng lúc này, cửa két một tiếng mở ra, giáo viên chủ nhiệm cẩn thận dìu tôi bước vào.
Khóe miệng tôi bầm tím, tay phải bị băng bó, treo cao trong nẹp thạch cao.
Cổ áo bị xé rách để lộ những vết bỏng đỏ tấy và loét ra vì bị tàn thuốc dí vào.
Ngụy Thịnh như một con ngỗng lớn đột nhiên bị người ta bóp cổ: “Ặc” một tiếng, không nói thêm được lời nào.
Bà Ngụy cũng lộ vẻ kinh ngạc.
Quý Tiêu Tiêu thì suýt chút nữa nhảy bật ra khỏi lòng Ngụy Thịnh.
“Mày!”
“Dì Ngụy.”
Tôi trước tiên khẽ gật đầu với bà Ngụy: “Thật xin lỗi, không ngờ lại gặp dì trong tình huống thế này.”
“Chuyện này là sao đây?!”
Bà Ngụy bước tới, nắm lấy tay tôi – bên tay không bị thương – ánh mắt lộ rõ vẻ đau xót.
“Đứa trẻ ngoan, nói thật cho dì nghe, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Tôi cắn nhẹ môi, như thể đang do dự.
Bà Ngụy nghiêm giọng hơn: “Nghe lời.”
Tôi giơ tay, chỉ thẳng vào Quý Tiêu Tiêu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Quý Tiêu Tiêu thét lên: “Cô ta nói dối! Rõ ràng là cô ta đánh con! Dì Ngụy! Quần áo con ướt hết rồi này!”
“Sau giờ tan học, Quý Tiêu Tiêu lôi con vào nhà vệ sinh, bảo người canh giữ hai đầu cầu thang không cho ai vào. Sau đó, cô ấy xé áo con, dí tàn thuốc lên người con, còn chửi con là đồ tiện nhân.”
Giọng tôi bình thản: “Con không đánh cô ấy. Quần áo bị ướt là do cô ta đẩy con, khiến ống nước bị vỡ.”
Quý Tiêu Tiêu lao đến định xé tôi ra: “Tao không có! Rõ ràng là mày tự đập gãy tay mình để vu oan cho tao!”
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Tôi không đáp, ánh mắt hạ xuống, rơi vào túi áo của cô ta.
Quần áo của Quý Tiêu Tiêu sau khi ướt gần như trong suốt, hộp t.h.u.ố.c lá đỏ rực và chiếc bật lửa trong túi lộ rõ mồn một.
Sắc mặt bà Ngụy sa sầm lại.
Bà nhanh chóng bước tới, rút hộp t.h.u.ố.c lá và bật lửa ra khỏi túi của Quý Tiêu Tiêu.
Chiếc hộp đỏ chói bị ném xuống đất, như một sự chế giễu rõ ràng.
“Còn dám nói dối? Chẳng lẽ vết bỏng do t.h.u.ố.c lá cũng là Tân Nhiên tự làm để vu oan cho con sao?”
Chát!
Bà Ngụy tát thẳng vào mặt Quý Tiêu Tiêu.
“Xin lỗi Tân Nhiên ngay!”
04
Bà Ngụy từ trước đến nay luôn là người rất coi trọng lễ nghi và phong thái, cho rằng chỉ có kẻ thô lỗ mới dùng đến bạo lực.
Vậy mà lần này, bà lại đích thân ra tay tát Quý Tiêu Tiêu, rõ ràng là đã tức giận đến cực điểm.
Quý Tiêu Tiêu bị cái tát này đánh cho sững sờ: “Dì Ngụy, dì lại vì Tân Nhiên mà đánh con sao...”
Cô ta quay đầu, vùi mặt vào lòng Ngụy Thịnh, khóc rống lên.
Ngụy Thịnh ngẩng đầu, ánh mắt tràn đầy thất vọng nhìn bà Ngụy.
“Mẹ! Con biết mẹ thích Tân Nhiên, nhưng Tiêu Tiêu mới là người một nhà với chúng ta! Sao mẹ có thể chỉ vì lời nói phiến diện của Tân Nhiên mà đánh Tiêu Tiêu chứ?”
Anh ta ôm Quý Tiêu Tiêu, gào lên đầy bi phẫn, hệt như đang diễn một vở ngược luyến cổ điển.
“Báo cảnh sát! Kiểm tra camera! Lần này, tôi nhất định phải vạch trần bộ mặt thật của cô trước mặt tất cả mọi người!”
Vừa nói, anh ta vừa dùng một ánh mắt chất chứa hận thù sâu đậm nhìn tôi – thứ ánh mắt vốn không thể nào xuất hiện trên khuôn mặt của một Ngụy Thịnh chỉ mới mười bảy tuổi.
Tim tôi đập thình thịch.
Nhiều năm làm vợ chồng, không cần bất cứ bằng chứng nào khác, chỉ một ánh mắt này cũng đủ để tôi khẳng định —— Ngụy Thịnh cũng đã trọng sinh.
Rất tốt.
Tôi nở nụ cười.
Oan có đầu, nợ có chủ.
Những tổn thương mà Ngụy Thịnh đời trước đã gây ra cho tôi, vậy thì đời này cũng nên để chính anh ta đến gánh chịu mới phải.
Cốc cốc cốc.
Tiếng gõ cửa vang lên thật đúng lúc.
Tôi không thèm quay đầu, lướt qua đôi uyên ương bạc mệnh đang ngồi bệt dưới đất, bước tới mở cửa cho các chú cảnh sát.
“Trên đường tới đây, tôi đã giúp anh báo cảnh sát rồi. Không cần cảm ơn đâu, đồ ngu.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro