Chỉ Cần Còn Yêu, Thì Sẽ Luôn Biết Nhượng Bộ
Chương 15
Đang cập nhật
2025-03-12 09:01:54
Ta biết chàng đôi lúc có thương tích trên người, nhưng chàng không nói, nên ta chỉ có thể giả vờ không hay biết.
…
Một ngày trời xanh không gợn mây, ta nói lời từ biệt với phụ mẫu.
Sơn thủy chốn nhân gian, ta còn chưa từng được tận mắt nhìn ngắm, ta nên đi một chuyến, không thể cứ mãi quẩn quanh bên Triệu Hoài An.
Ta đi rồi, thời gian lâu dần, chàng sẽ từ từ quên ta, chàng nên lấy thê tử khác, nên sống một đời an ổn trọn vẹn.
21.
Khi ta về lại kinh thành, nữ nhi của thập thất tỷ đã ba tuổi, ta với nàng ta vẫn nhìn nhau không thuận mắt, nhưng rốt cuộc nàng ta cũng đã là mẫu thân, ít nhiều cũng phải giữ thể diện.
Bệ hạ vẫn để râu dài như thế, tựa hồ chưa từng dài thêm, nhưng huynh ấy lại già đi trông thấy, huynh ấy đã trải qua quá nhiều gian nan rồi.
Bệ hạ rất bận, nhưng hoàng hậu nương nương thì có vẻ vô cùng nhàn nhã, bèn lo liệu hôn sự của A Sinh.
A Sinh lại nói muốn về sư môn, ai mà không biết nàng ấy một thân một mình, đào đâu ra sư môn chứ?
Cuối cùng, bỏ qua hết thảy, nàng ấy vác kiếm bỏ đi.
Chỉ nói với ta một câu: "Sơn trường lộ viễn, giang hồ tái kiến."
Vậy là nàng ấy hành tẩu giang hồ rồi!
…
Ta còn chưa kịp thở một hơi, hoàng hậu nương nương đã sai nội thị đến truyền lời, nói đã chọn sẵn cho ta bốn, năm vị lang quân để xem mắt.
Ta cũng có tuổi rồi, không còn quyền lựa chọn, ta vẫn nên nể mặt nương nương mới phải phép.
Miễn cưỡng gặp vài người, cũng tạm được nhỉ?
Cũng chỉ tạm được mà thôi!
…
Bệ hạ tuyên ta vào cung, hỏi ta xem xét thế nào rồi.
Ta thành thật đáp, rằng đều tạm được.
Bệ hạ cười, nói ta đã gặp được người tốt nhất rồi, những người khác có thể có thể coi là 'tạm được' đã rất khó rồi.
Ta cũng cười, giả vờ không biết huynh ấy nói về ai.
…
Mùa thu, trái cây chín thơm ngào ngạt, lá phong đỏ rực trời, tin Triệu Hoài An thắng trận truyền tới kinh thành, quân Kim dâng thư cầu hòa, cam nguyện xưng thần.
cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️🔥❤️🔥❤️🔥
Lại nghe nói, bệ hạ đã cho phép chàng cuối năm hồi kinh.
Ta liền định một mối hôn sự, người kia là con út Bá phủ, không thể kế thừa tước vị, cũng không cần vì gia tộc mà phấn đấu, chỉ cần ăn ngon uống tốt, không gây phiền cho Bá gia là được.
…
Hôn kỳ được định vào tháng ba năm sau, ta chỉ gặp hắn một lần, nhìn non nớt vô cùng, lại ít nói, thấy ta thì run rẩy sợ sệt như gặp phải đại nạn.
…
Cuối năm, Triệu Hoài An mang theo sứ giả của quân Kim, rầm rộ tiến vào kinh.
Hôm ấy, rất nhiều người đến xem, ta thì không đi, chỉ ngồi dưới mái hiên thưởng rượu, uống nhiều rồi trùm chăn ngủ thẳng một giấc.
Những năm qua ta đều như vậy, không ngủ được thì uống rượu, uống say sẽ ngủ được, không nhớ về ai, cũng không muốn quản chuyện gì.
…
Ta đã đi qua núi sông vạn dặm, trải qua xuân hạ thu đông, nhưng không hiểu sao, tất cả dường như chẳng liên quan gì đến ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Triệu Hoài An chưa từng đến gặp ta, chàng hẳn phải gặp rất nhiều người, ta nhất thời không đợi được đến lượt, ta cũng không đi tìm chàng, vì không biết phải đối mặt với chàng thế nào.
…
Nhưng vị hôn phu nhu nhược của ta thì bỏ trốn rồi, nghe nói hắn dẫn theo một nha hoàn trong nhà.
Sống không thấy người, c.h.ế.t không thấy xác.
Nếu không có người can ngăn, lão Bá gia đã đ.â.m đầu vào cột trong ngự thư phòng mà tự vẫn rồi.
Bệ hạ không còn cách nào khác, đành phải tuyên bố hủy bỏ hôn sự này!
…
Ta lại trở thành đề tài bàn tán trong kinh thành, đường đường là công chúa một nước, mà ngay cả một nha hoàn cũng không bằng!
Thập thất tỷ còn đích thân đến phủ, châm chọc vài câu rồi bảo ta đừng kén chọn nữa, tùy tiện chọn một người mà gả đi cho rồi.
Người này đã kém vậy, ta chọn thế nào mới là tùy tiện đây?
Ta thản nhiên nói không phiền thập thất tỷ phí tâm, qua năm ta sẽ xuống tóc vào chùa làm ni cô.
Nàng ta sắc mặt tái xanh, phất tay áo bỏ đi, ta cuối cùng cũng được yên tĩnh.
…
Không ngờ tam ca lại đích thân đến thăm ta, hôm đó ta đang thả diều trong phủ, tam ca nhìn thấy bộ dạng của ta thì khóe miệng co giật liên tục.
Giữa mùa đông mà thả diều, ta điên rồi sao?
Ta cắt dây diều, nhìn nó lay lắt bay xa, mùa đông thì sao chứ? Diều vẫn bay xa đấy thôi.
"Thất Thất, có người cầu thân muội, muội còn muốn gả không?"
"Tam ca, huynh thấy muội còn có tư cách chọn lựa sao? Huynh đã hỏi hắn chưa, có phải từ nhỏ đã lớn lên cùng một nha hoàn nào không? Nếu lại chạy mất nữa, thì mặt mũi hoàng gia ta còn biết giấu vào đâu?"
Ta đặt chén trà xuống trước mặt bệ hạ, cười hờ hững.
"Cũng đúng, muội lấy ai cũng chỉ là miễn cưỡng mà thôi! Có người cầu thân muội, y hứa với ta, chỉ cần muội chịu gả cho y, y sẽ trấn thủ Tây Bắc cả đời, không bao giờ vào kinh nữa, chỉ cần muội gả cho y, thì sẽ không còn là công chúa của Đại Triệu ta nữa."
Ta chớp mắt, khẽ "ồ" một tiếng.
"Sao chàng ấy không tự mình đến nói với muội?"
"Sợ muội không chịu."
"Tam ca, những năm qua chàng ấy liều mạng đánh trận với quân Kim, chẳng lẽ là vì ngày hôm nay?"
"Muội nói xem?"
"Nếu đã vậy, muội còn gì để từ chối? Tạ ơn bệ hạ tác thành."
Ta nhắm mắt cười, quỳ xuống hành lễ.
…
Triệu Hoài An, hai ta đã từng đi chung một đoạn đường, từng kề vai sát cánh, rồi lại chia xa.
Nay chàng đã dốc hết toàn lực để ta được ở bên nhau, vậy ta cũng nguyện dốc hết tất cả vì chàng.
Gặp được một người, cùng nhau đi hết một đời, đã là may mắn.
Nếu biết có thể gặp được đã là điều hiếm có, sao có thể không biết trân trọng?
Lúc yêu thích nhau, người ấy chính là người tốt nhất, tốt nhất, tương lai có thể vẫn sẽ cãi vã, giận hờn.
Nhưng chỉ cần còn yêu, thì sẽ luôn biết nhượng bộ.
- Hoàn -
…
Một ngày trời xanh không gợn mây, ta nói lời từ biệt với phụ mẫu.
Sơn thủy chốn nhân gian, ta còn chưa từng được tận mắt nhìn ngắm, ta nên đi một chuyến, không thể cứ mãi quẩn quanh bên Triệu Hoài An.
Ta đi rồi, thời gian lâu dần, chàng sẽ từ từ quên ta, chàng nên lấy thê tử khác, nên sống một đời an ổn trọn vẹn.
21.
Khi ta về lại kinh thành, nữ nhi của thập thất tỷ đã ba tuổi, ta với nàng ta vẫn nhìn nhau không thuận mắt, nhưng rốt cuộc nàng ta cũng đã là mẫu thân, ít nhiều cũng phải giữ thể diện.
Bệ hạ vẫn để râu dài như thế, tựa hồ chưa từng dài thêm, nhưng huynh ấy lại già đi trông thấy, huynh ấy đã trải qua quá nhiều gian nan rồi.
Bệ hạ rất bận, nhưng hoàng hậu nương nương thì có vẻ vô cùng nhàn nhã, bèn lo liệu hôn sự của A Sinh.
A Sinh lại nói muốn về sư môn, ai mà không biết nàng ấy một thân một mình, đào đâu ra sư môn chứ?
Cuối cùng, bỏ qua hết thảy, nàng ấy vác kiếm bỏ đi.
Chỉ nói với ta một câu: "Sơn trường lộ viễn, giang hồ tái kiến."
Vậy là nàng ấy hành tẩu giang hồ rồi!
…
Ta còn chưa kịp thở một hơi, hoàng hậu nương nương đã sai nội thị đến truyền lời, nói đã chọn sẵn cho ta bốn, năm vị lang quân để xem mắt.
Ta cũng có tuổi rồi, không còn quyền lựa chọn, ta vẫn nên nể mặt nương nương mới phải phép.
Miễn cưỡng gặp vài người, cũng tạm được nhỉ?
Cũng chỉ tạm được mà thôi!
…
Bệ hạ tuyên ta vào cung, hỏi ta xem xét thế nào rồi.
Ta thành thật đáp, rằng đều tạm được.
Bệ hạ cười, nói ta đã gặp được người tốt nhất rồi, những người khác có thể có thể coi là 'tạm được' đã rất khó rồi.
Ta cũng cười, giả vờ không biết huynh ấy nói về ai.
…
Mùa thu, trái cây chín thơm ngào ngạt, lá phong đỏ rực trời, tin Triệu Hoài An thắng trận truyền tới kinh thành, quân Kim dâng thư cầu hòa, cam nguyện xưng thần.
cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️🔥❤️🔥❤️🔥
Lại nghe nói, bệ hạ đã cho phép chàng cuối năm hồi kinh.
Ta liền định một mối hôn sự, người kia là con út Bá phủ, không thể kế thừa tước vị, cũng không cần vì gia tộc mà phấn đấu, chỉ cần ăn ngon uống tốt, không gây phiền cho Bá gia là được.
…
Hôn kỳ được định vào tháng ba năm sau, ta chỉ gặp hắn một lần, nhìn non nớt vô cùng, lại ít nói, thấy ta thì run rẩy sợ sệt như gặp phải đại nạn.
…
Cuối năm, Triệu Hoài An mang theo sứ giả của quân Kim, rầm rộ tiến vào kinh.
Hôm ấy, rất nhiều người đến xem, ta thì không đi, chỉ ngồi dưới mái hiên thưởng rượu, uống nhiều rồi trùm chăn ngủ thẳng một giấc.
Những năm qua ta đều như vậy, không ngủ được thì uống rượu, uống say sẽ ngủ được, không nhớ về ai, cũng không muốn quản chuyện gì.
…
Ta đã đi qua núi sông vạn dặm, trải qua xuân hạ thu đông, nhưng không hiểu sao, tất cả dường như chẳng liên quan gì đến ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Triệu Hoài An chưa từng đến gặp ta, chàng hẳn phải gặp rất nhiều người, ta nhất thời không đợi được đến lượt, ta cũng không đi tìm chàng, vì không biết phải đối mặt với chàng thế nào.
…
Nhưng vị hôn phu nhu nhược của ta thì bỏ trốn rồi, nghe nói hắn dẫn theo một nha hoàn trong nhà.
Sống không thấy người, c.h.ế.t không thấy xác.
Nếu không có người can ngăn, lão Bá gia đã đ.â.m đầu vào cột trong ngự thư phòng mà tự vẫn rồi.
Bệ hạ không còn cách nào khác, đành phải tuyên bố hủy bỏ hôn sự này!
…
Ta lại trở thành đề tài bàn tán trong kinh thành, đường đường là công chúa một nước, mà ngay cả một nha hoàn cũng không bằng!
Thập thất tỷ còn đích thân đến phủ, châm chọc vài câu rồi bảo ta đừng kén chọn nữa, tùy tiện chọn một người mà gả đi cho rồi.
Người này đã kém vậy, ta chọn thế nào mới là tùy tiện đây?
Ta thản nhiên nói không phiền thập thất tỷ phí tâm, qua năm ta sẽ xuống tóc vào chùa làm ni cô.
Nàng ta sắc mặt tái xanh, phất tay áo bỏ đi, ta cuối cùng cũng được yên tĩnh.
…
Không ngờ tam ca lại đích thân đến thăm ta, hôm đó ta đang thả diều trong phủ, tam ca nhìn thấy bộ dạng của ta thì khóe miệng co giật liên tục.
Giữa mùa đông mà thả diều, ta điên rồi sao?
Ta cắt dây diều, nhìn nó lay lắt bay xa, mùa đông thì sao chứ? Diều vẫn bay xa đấy thôi.
"Thất Thất, có người cầu thân muội, muội còn muốn gả không?"
"Tam ca, huynh thấy muội còn có tư cách chọn lựa sao? Huynh đã hỏi hắn chưa, có phải từ nhỏ đã lớn lên cùng một nha hoàn nào không? Nếu lại chạy mất nữa, thì mặt mũi hoàng gia ta còn biết giấu vào đâu?"
Ta đặt chén trà xuống trước mặt bệ hạ, cười hờ hững.
"Cũng đúng, muội lấy ai cũng chỉ là miễn cưỡng mà thôi! Có người cầu thân muội, y hứa với ta, chỉ cần muội chịu gả cho y, y sẽ trấn thủ Tây Bắc cả đời, không bao giờ vào kinh nữa, chỉ cần muội gả cho y, thì sẽ không còn là công chúa của Đại Triệu ta nữa."
Ta chớp mắt, khẽ "ồ" một tiếng.
"Sao chàng ấy không tự mình đến nói với muội?"
"Sợ muội không chịu."
"Tam ca, những năm qua chàng ấy liều mạng đánh trận với quân Kim, chẳng lẽ là vì ngày hôm nay?"
"Muội nói xem?"
"Nếu đã vậy, muội còn gì để từ chối? Tạ ơn bệ hạ tác thành."
Ta nhắm mắt cười, quỳ xuống hành lễ.
…
Triệu Hoài An, hai ta đã từng đi chung một đoạn đường, từng kề vai sát cánh, rồi lại chia xa.
Nay chàng đã dốc hết toàn lực để ta được ở bên nhau, vậy ta cũng nguyện dốc hết tất cả vì chàng.
Gặp được một người, cùng nhau đi hết một đời, đã là may mắn.
Nếu biết có thể gặp được đã là điều hiếm có, sao có thể không biết trân trọng?
Lúc yêu thích nhau, người ấy chính là người tốt nhất, tốt nhất, tương lai có thể vẫn sẽ cãi vã, giận hờn.
Nhưng chỉ cần còn yêu, thì sẽ luôn biết nhượng bộ.
- Hoàn -
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro