Cha Mỹ Nhân Của Ta Hắc Hoá Rồi!!!

Chương 80:

Tiểu Tân Trà

2025-03-17 08:21:30

Khương Dao cất lời: “Nhưng con…”

“A Chiêu đang điều tra vụ án Sùng Hồ, tối nay dù nguy hiểm, nhưng A Chiêu cũng đã bắt được hung thủ, thế là đã rất giỏi rồi.” Hắn dịu dàng ngắt lời cô bé, “Cha đợi ngày A Chiêu minh oan cho cha.”

Giọng hắn vốn dĩ đã mềm mại, vì bị thương mà nghe càng dịu dàng hơn.

Tối nay, dù Khương Dao phải trả giá không ít, nhưng thực sự cô bé đã bắt được Khương Triều.

Khương Dao hít hít mũi, “Vết thương của cha…”

“Cha không sao…” Lâm Tố vừa mở miệng, bỗng nhiên ho sặc sụa.

Khương Phất Ngọc cầm chiếc chăn mỏng trên giường đắp lên người Lâm Tố, thay hawns trả lời: “Cha không sao, chỉ bị khói làm sặc thôi, A Chiêu không cần lo lắng, sẽ hồi phục nhanh thôi.”

Khương Dao không nhịn được, nắm c.h.ặ.t t.a.y của Lâm Tố.

Không phải chỉ bị khói làm sặc.

Cô nhớ rất rõ, chính Lâm Tố đã thay cô đỡ cây xà đổ xuống.

Nhưng khi Khương Phất Ngọc nói dối, Lâm Tố đã không phản ứng gì, đồng ý cùng bà dỗ dành Khương Dao, để cô không phải lo lắng, Khương Dao khép miệng lại, không vạch trần lời nói dối thiện chí này.

Thực ra, vết thương hôm nay đối với Lâm Tố không đáng là gì.

So với những vết thương nghiêm trọng mà hắn từng trải qua, vết thương này chỉ là chuyện nhỏ.

Ngày trước, khi vì cứu Khương Phất Ngọc mà hắn nổi giận lôi đình, một mình đối đầu với thiên quân vạn mã của tiên đế, kiếm của địch từng đ.â.m xuyên qua n.g.ự.c hắn, suýt chút nữa động đến tim. Hắn phải trốn đông trốn tây, thậm chí không có cơ hội được dùng thuốc chữa trị kịp thời, nhưng cuối cùng vẫn vượt qua được.

Vết thương hôm nay chỉ là trông đáng sợ, không nên làm trẻ con sợ.

Nhìn thấy viền mắt của Khương Dao đỏ lên, Khương Phất Ngọc không nhịn được mà chọc nhẹ vào má bên kia của cô. Chỉ là vì không quen trêu con, nàng lỡ tay hơi mạnh, để lại một dấu đỏ nổi bật trên làn da trắng trẻo, đành xấu hổ rút tay lại.

Khương Phất Ngọc khẽ ho vài tiếng để chữa ngượng, rồi nói: “A Chiêu, sau này nếu con muốn ra khỏi cung, hãy nói trước với mẹ một tiếng.”

Vì Lâm Tố không nhắc nhở, nên Khương Phất Ngọc thay hắn nói: “Mẹ không muốn hạn chế con làm gì cả, chỉ là, con vẫn còn nhỏ, nhiều chuyện suy nghĩ chưa đến nơi đến chốn. Con là con của mẹ, mẹ không muốn nhốt con như con chim trong lồng, nhưng A Chiêu của mẹ chưa đủ lông cánh, vẫn cần mẹ bảo vệ.”

“Trong cung, mẹ còn có thể kiểm soát, nhưng bên ngoài có những nơi mẹ không thể nhìn thấy. Sau này nếu con muốn ra khỏi cung hay ra khỏi thành, có thể báo trước cho mẹ, mẹ sẽ không ngăn cản con, chỉ là muốn biết con đang làm gì.”

Người lớn còn sơ suất, huống hồ Khương Dao chỉ là một đứa trẻ.

Khương Dao gật đầu, hôm nay cô bé ngoan ngoãn lạ thường, khẽ đáp: “A Chiêu biết rồi.”

Dù là Lâm Tố hay Khương Phất Ngọc, họ đều không quở trách cô quá nhiều.

Khương Dao vốn tưởng rằng vì mình bị thương nên có thể tránh được trận đòn hay đứng phạt, nhưng việc bị cấm túc có lẽ không thoát được, cô đã chuẩn bị tâm lý sẽ bị giam ở Phượng Nghi cung một hai tháng.

Thế nhưng, ngay cả lệnh bài trong tay cô, họ cũng không thu lại.

Khương Dao ngẩng lên nhìn Khương Phất Ngọc, nếu là kiếp trước, nếu cô gây ra tai họa lớn như vậy, chắc chắn Khương Phất Ngọc sẽ bắt cô quỳ phạt ở từ đường.

Khương Phất Ngọc của kiếp này dường như bao dung hơn rất nhiều, không chỉ với cô mà còn với cả Lâm Tố, là chuyện mà kiếp trước không thể xảy ra.

Trước đây, Khương Phất Ngọc dường như chỉ thiên vị người khác, nhưng hôm nay, có vẻ như bà không thiên vị Khương Triều… ít nhất, bà đã để Hòa Thanh giam giữ người đó. Người bị Hòa Thanh giam giữ có nghĩa quyền xử lý nằm trong tay Khương Dao.

Khương Dao cảm nhận được, kể từ khi Lâm Tố trở về, thứ tình cảm mơ hồ giữa bà và Khương Triều cũng đã tan biến.

“Mẹ…”

Cô lại ngước mắt lên, “Ngày mai, con có thể đi cùng mẹ lên triều không?”

“Chứng cứ, chứng cứ vụ án Sùng Hồ,” Khương Dao bình tĩnh nói, “Con đã tìm được rồi.”

...

Cả đêm Khương Dao không ngủ được, gần đến sáng cô nhờ Lâm Thu giúp mình cắt bỏ phần đuôi tóc bị cháy.

Tóc cô vốn đã không nhiều, bị lửa thiêu cháy, sau khi cắt xong tóc lại ít đi một nửa, phần lại còn lởm chởm như bị chó gặm.

Khương Dao định nhờ Lâm Thu cắt chỉnh chu hơn, nhưng Lâm Thu đã đặt kéo xuống, nói rằng không thể cắt thêm nữa, nếu không cắt thêm tóc cô bé sẽ không đủ để buộc bím.

Nhìn mái tóc tơi tả, Lâm Thu thở dài không ngừng, rồi an ủi: “Điện hạ, không sao đâu, bây giờ người còn nhỏ, tóc cắt rồi sẽ mọc lại thôi, tóc mới mọc sẽ dày và đẹp hơn tóc cũ.”

Sau đó Lâm Thu quay lại âm thầm bảo người thu dọn hết gương đồng trong phòng, tránh để Khương Dao nhìn thấy bản thân rồi buồn.

Thực ra cô không lo lắng về chuyện này. Trước khi xuyên không, cô còn để tóc ngắn chạm tai.

Nhưng với độ dài tóc hiện tại, việc búi tóc quả thực hơi khó, ngay cả Lâm Thu cũng đã loay hoay một hồi mà vẫn không nghĩ ra kiểu tóc phù hợp.

Khương Dao hôm nay theo Khương Phất Ngọc lên triều, tóc không thể buộc qua loa mà phải búi cao.

Cuối cùng, cô bé yêu cầu dùng một khăn quấn đầu để cuốn toàn bộ tóc ra sau, vì trên trán cô còn có vết thương, cần quấn băng, nên kiểu trang phục này cũng hợp lý.

Cơ thể này chưa từng thức thâu đêm, trải qua sự việc đêm qua, cô mệt đến nỗi vừa chạm vào chăn là có thể ngủ ngay.

Vì vậy, Khương Dao nhờ ngự y kê trà tỉnh thần, pha vài ấm trà đặc để uống, cuối cùng mới tỉnh táo hơn đôi chút.

Trước buổi triều, Khương Phất Ngọc bảo Từ Phương Phi mang triều phục của cô bé đến. Là công chúa, tất nhiên cô bé có quyền tham gia buổi triều, bộ triều phục này đã được chuẩn bị sẵn tại Thượng Y Cục.

Cô bé tuy có thể lờ đi chuyện tóc bị cắt, nhưng trang phục thì không thể thiếu.

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Hơn nữa, Khương Phất Ngọc cho Từ Phương Phi đến còn vì một lý do khác…

“Gì cơ!”

Đang thay đồ, Khương Dao nghe thấy Từ Phương Phi nói, mắt cô bé như muốn tóe lửa, “Họ dám vu khống cha như vậy sao!”

Khương Dao rời yến tiệc sớm, hoàn toàn không biết những gì xảy ra sau đó.

Khương Phất Ngọc đã bắt giữ toàn bộ người ở điện Quỳnh Hoa, bao gồm cả các quan ngôn, đẩy họ ra khỏi nội đình. Hôm nay buổi triều chắc chắn không tránh khỏi sự tranh luận gay gắt.

Khương Phất Ngọc lo Khương Dao không biết gì, sẽ bị lời lẽ của đám đại thần dọa sợ, nên cố ý nhờ Từ Phương Phi đến, kể lại toàn bộ sự việc cho Khương Dao.

Dưới lời kể của Từ Phương Phi, Khương Dao dần dần ghép lại toàn cảnh đêm sinh nhật hôm qua.

Hóa ra là Lý Tầm An và Khương Triều đã phối hợp, giăng bẫy cô và cha cô.

Ban đầu, Khương Triều rời cung trước, ra ngoài thành, thu hút sự chú ý của Khương Dao. Sau đó, Lý Tầm An sắp xếp để muội muội mình ở phòng tối, đưa trà cho Lâm Tố.

Lâm Tố uống trà, cảm thấy khó chịu, không thể chăm sóc cho Khương Dao, có lẽ sẽ sớm gửi cô về Phượng Nghi cung.

Vì Lâm Tố còn phải dự tiệc ở điện Đông, nên trừ khi đến mức bất đắc dĩ, ông sẽ không rời đi sớm, huống hồ khi thuốc mới phát tác, ông cũng không thấy quá khó chịu, chỉ nghĩ rằng nghỉ ngơi một chút là được.

Vì vậy, như họ sắp xếp, Lâm Tố chỉ yêu cầu người dẫn ông đến nghỉ ngơi ở điện bên, tình cờ gặp phải Lý Thanh Gia.

Những người đó muốn hợp mưu, phá hoại thanh danh của ông.

Kết quả là Lâm Tố đã cố gắng chống cự, dùng một cây trâm g.i.ế.c c.h.ế.t Lý Thanh Gia, khi mọi người đến nơi, Lý Tầm An thấy tình thế thay đổi, lập tức đổi lời, buộc tội Lâm Tố tội g.i.ế.c người.

Khương Phất Ngọc vì bảo vệ Lâm Tố, đã kiên quyết đưa ông về cung.

Lúc đó, toàn bộ sự chú ý của Khương Phất Ngọc đều dồn vào Lâm Tố, nên đã lơ là Khương Dao.

Khương Dao nhận được tin Khương Triều rời cung, thừa dịp này bám theo, suýt nữa bị nổ c.h.ế.t ngoài thành.

Kế hoạch này thật ngoan độc, nếu thành công sẽ là thế cục một mũi tên trúng hai đích: cô sẽ c.h.ế.t không toàn thây, còn cha cô sẽ mang án sát nhân, bị vu oan.

Nếu mọi chuyện xảy ra như vậy, thì đối với Lâm Tố sẽ là đả kích rất lớn.

“Phải rồi,” Khương Dao chợt nhớ ra, “Thất Tàng Hoa là loại mê dược gì? Cha uống vào rồi liệu có để lại di chứng không?”

Từ Phương Phi không tiện nói thẳng với Khương Dao, chỉ vòng vo rằng “Thất Tàng Hoa” là một loại mê dược, sẽ khiến người uống choáng váng.

Dù sao Từ Phương Phi cũng chỉ là một khuê nữ, nghe công chúa hỏi, nàng chỉ biết lúng túng, mặt đỏ bừng.

“Không… sẽ không có di chứng, đêm qua bệ hạ đã giải độc cho lang quân, lang quân không sao, điện hạ không cần lo lắng.”

Khương Dao chỉ nghe chú ý đến câu “lang quân không sao”, không để ý tại sao lại là “bệ hạ giải độc cho lang quân” chứ không phải ngự y giải độc, cô bé gật đầu tỏ vẻ hiểu.

“Vậy là tốt rồi.”

Từ Phương Phi sợ Khương Dao hỏi thêm, chỉ mong mau chóng kết thúc chủ đề này, vội vàng thắt đai lưng, chỉnh trang cho cô bé.

Khương Dao trầm tư suy nghĩ, cô nhớ rằng hôm qua khi mình rời đi, Lâm Tố vẫn còn khỏe mạnh, lúc đó chắc chắn ông vẫn chưa uống mê dược, ngoài việc lỡ tay làm đổ ấm trà thì cũng không có dấu hiệu gì khác thường.

Không đúng.

Lỡ tay làm đổ ấm trà, đổ cả trà nho lên người cô…

Khương Dao cảm thấy có gì đó ngứa ngáy trong đầu, như thể suy nghĩ đang dần sáng tỏ.

Lâm Tố bảo cô về cung là vì trang phục của cô bị trà nho đổ vào.

Lúc đó cô đã thắc mắc, sao tự dưng Lâm Tố lại có hành động lạ như vậy. Một ý nghĩ táo bạo chợt lóe lên: có khi nào là ông cố tình?

Nhưng tại sao ông lại tự mình lao vào cái bẫy người khác giăng sẵn?

Khương Dao chưa từng dám hy vọng Lâm Tố lại có suy nghĩ sâu xa đến vậy.

Cô thở dài, nhìn ra ngoài cửa sổ, phía đông trời đã dần sáng, ánh bình minh chiếu rọi mái vàng của cung điện, khung cảnh lấp lánh huy hoàng.

“Điện hạ,” Hòa Thanh bưng đến một chồng sổ sách, “Hôm nay lên triều, thuộc hạ sẽ luôn ở bên cạnh người.”

Là Khương Phất Ngọc đặc biệt dặn dò, văn quan cũng có thể gây chiến như võ tướng, có vẻ nàng lo lắng đám người kia sẽ ẩu đả, gây thương tổn cho Khương Dao, nên cho phép Hòa Thanh vào cung bảo vệ Khương Dao.

Khương Dao liếc qua chồng sổ sách, xoa trán qua lớp băng, “Người đó…”

“Đã chuẩn bị chu đáo rồi.”

Hòa Thanh mở ra một gói giấy trước mặt Khương Dao, bên trong là bột đỏ.

Khương Dao định chạm vào, Hòa Thanh lùi lại một bước, tránh khỏi đầu ngón tay cô bé, “Điện hạ cẩn thận.”

“Không sao, ta chưa từng chạm vào đinh hương.”

Hai loại thuốc này nếu dùng chung sẽ xung khắc.

Khương Dao lấy một nhúm bột, xoa vào móng tay mình.

“Đi thôi.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cha Mỹ Nhân Của Ta Hắc Hoá Rồi!!!

Số ký tự: 0