Cha Mỹ Nhân Của Ta Hắc Hoá Rồi!!!
Chương 127:
Tiểu Tân Trà
2025-03-17 08:21:30
Mười lăm phút trước —
Sau khi Khương Dao đuổi Lý Thanh Gia ra xa, các thị vệ lập tức bị kinh động, rút đao bảo vệ.
Người Hồ rõ ràng đã có sự chuẩn bị, nhiều người đã phục kích trong rừng từ trước, cùng nhau xông ra tấn công và đấu với thị vệ.
Khương Dao không lập tức đi tìm Khương Phất Ngọc, cũng không chạy trốn, mà chạy về một hướng khác để phân tán sự chú ý của người Hồ.
Người miền Nam thường rất giỏi nội chiến. Khương Phất Ngọc là trụ cột của triều đình Nam Trần, nếu nàng bị bắt hoặc bị giết, thái tử còn quá nhỏ, khó lòng chủ trì đại cục, không thể thuyết phục mọi người. Khi đó, những tranh đấu nội bộ sẽ có thể làm suy yếu Nam Trần trước tiên.
Hơn nữa, người Hồ dù có g.i.ế.c một đứa trẻ như Khương Dao cũng chẳng có tác dụng gì. Khương Dao hiểu rất rõ rằng cô không phải lo về tính mạng, dù có bị người Hồ bắt, đối phương cùng lắm cũng chỉ dùng cô để uy h.i.ế.p cha.
Vì vậy, Khương Dao để phần lớn thị vệ bảo vệ Khương Phất Ngọc, còn cô mang theo các ám vệ để chống đỡ.
Quả nhiên, mục tiêu ban đầu của người Hồ là Khương Phất Ngọc, lúc đầu phần lớn bọn chúng đổ dồn về phía hậu điện, chỉ có một số ít tiếp tục đuổi theo Khương Dao.
Nhưng chẳng mấy chốc, lửa bắt đầu bùng lên, lúc đó người Hồ mới phát hiện ra rằng hậu điện có một lối đi mật để Khương Phất Ngọc trốn thoát.
Dưới ngọn lửa cháy dữ dội, họ không thể vào trong, liền quay đầu nghĩ đến việc bên ngoài vẫn còn một vị công chúa.
Khương Dao nhanh chóng nhận ra khuyết điểm khi không có Hòa Thanh ở cạnh.
Thông thường khi giao đấu, Hòa Thanh là người chỉ huy toàn bộ, hướng dẫn các ám vệ phối hợp nhịp nhàng.
Trong trường hợp này, Hòa Thanh chắc chắn sẽ nhận ra tình hình hậu điện không ổn, sau đó tổ chức phân công, chia thành ba nhóm: phá vòng vây, bảo vệ Khương Dao, và chặn hậu, kịp thời trốn thoát trước khi bị người Hồ bao vây.
Nhưng Hòa Thanh đã đến Giang Nam, dù các ám vệ có dũng mãnh thế nào, cuối cùng vẫn kém một bước, thời gian trốn chạy chậm mất một nhịp, cuối cùng bị người Hồ đã chặn đường.
Số người bên cạnh Khương Dao không nhiều, một ám vệ sơ suất khiến người Hồ bắt lấy khoảng trống, nắm chặt cánh tay cô, kéo cô ra phía sau.
Nhưng ngay khoảnh khắc sau, người Hồ kêu lên đau đớn.
Hắn dường như không ngờ rằng một cô bé như Khương Dao lại mang theo dao, còn dám phản kích, cắt mạnh vào động mạch cổ tay của hắn, m.á.u phun ra như suối.
Hắn buông tay, Khương Dao ngã xuống vũng nước dưới đất, chiếc váy màu xanh bị nhuộm đầy m.á.u và nước.
Người Hồ bên cạnh thấy vậy, giơ tay định bắt cô.
Khương Dao hét lớn: “Giết hắn!”
Ngay sau đó, người Hồ kia mở to mắt, trên cổ hiện lên một vết cắt dài và sâu, người Hồ vừa bị Khương Dao c.ắ.t c.ổ tay quay đầu, c.h.é.m c.h.ế.t đồng bọn của mình.
Hoa Bình Ai...
Khương Dao nắm chặt con d.a.o trong tay, người Hồ sống ở phương Bắc, thức ăn của họ thường dùng các loại gia vị, trong đó có đinh hương, hoa Bình Ai quả nhiên có tác dụng đối với họ.
Năm xưa Lâm Tố và Khương Phất Ngọc thu giữ được một lượng lớn hoa Bình Ai, trước khi tiêu hủy, Khương Dao đã giữ lại một phần, tự dưng nghĩ đến chuyện bôi lên dao, không ngờ trong lúc nguy cấp lại có tác dụng.
Có lẽ người Hồ không ngờ rằng loài hoa yêu ma gây họa cho người Nam Trần lại quay ra phản lại họ.
Nhân lúc bọn họ quay ra tấn công lẫn nhau, Khương Dao bật dậy từ dưới đất, men theo đường núi chạy xuống các bậc thang.
Người Hồ thấy cô bỏ chạy, hò hét đuổi theo.
Dưới sự đe dọa của sinh tử, Khương Dao chạy với tốc độ đáng kinh ngạc, chỉ bằng sức lực của mình mà bỏ xa đám người Hồ phía sau.
Nhưng bất hạnh đã xảy ra.
Sau cơn mưa, đường núi trơn trượt, Khương Dao bất cẩn giẫm phải rêu xanh, cơ thể trượt ngã về phía trước, ống chân đập vào bậc đá, lăn lộn xuống bậc thang, ngã sấp xuống bùn.
Ngay khi cô sắp bị đuổi kịp, thì cô bất ngờ va phải Tạ Lan Tu.
Trong tuyệt cảnh gặp được cứu tinh, khoảnh khắc này, Khương Dao suýt bật khóc.
Khương Dao vừa lăn vừa bò hét lên: “Lan Tu! Họ là người Hồ, mau cứu ta! Cứu ta!”
Tạ Lan Tu đánh rơi cây dù giấy dầu trong tay, “Công chúa điện hạ?”
Thị vệ nhà họ Tạ phản ứng nhanh chóng, rút nỏ trong tay áo, tức thì b.ắ.n ra nhiều mũi tên, nhắm vào người Hồ phía sau cô.
Họ cũng lập tức xông vào, giao đấu với người Hồ.
Tạ Lan Tu chạy lên đỡ Khương Dao dậy, “Điện hạ, mau đi thôi!”
“Á——”
Khương Dao muốn đứng lên, nhưng khi chân vừa chạm đất, một cơn đau nhói từ bàn chân lan lên, cô nắm chặt áo của Tạ Lan Tu, suýt khóc thành tiếng, “Đau... Đau quá…”
“Cẩn thận!”
Tạ Lan Tu kéo Khương Dao ra sau, c.h.é.m vào bàn tay đang vươn tới của tên Hồ, hộ vệ lập tức bổ thêm một đao, đá tên Hồ ra xa.
Hôm nay Tạ Lan Tu chỉ ra ngoài lễ Phật, hoàn toàn không ngờ sẽ gặp phải tình cảnh này, không mang theo nhiều hộ vệ, hoàn toàn không thể chống đỡ nổi đám người Hồ hung hãn, chỉ có thể tạm thời kéo dài thời gian.
“Không được rồi, đánh không lại, chúng ta phải chạy thôi.”
“Ta không đi nổi…”
Khương Dao vừa rồi bị ngã vào bậc thang, có lẽ đã bị gãy xương, bây giờ cô đau đến nỗi toát mồ hôi lạnh, đầu óc choáng váng, ngay cả đứng cũng không thể đứng nổi, nói gì đến chạy.
“Lên đây!”
Tình hình cấp bách, Tạ Lan Tu không kịp nhìn xem cô bị thương thế nào, không nghĩ ngợi gì đưa nỏ và d.a.o cho cô, không nói nhiều mà kéo cô lên lưng, lao vào rừng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Tạ Lan Tu biết rằng đi theo đường núi chính chắc chắn không thoát nổi, trong rừng cây cỏ che khuất, đầy gai góc, đối với đám người Hồ to lớn đó rất khó đi, ngược lại có thể tạm thời trì hoãn bọn họ.
Người Hồ nhanh chóng xử lý hết thị vệ nhà họ Tạ, chỉ vào hướng hai người bỏ chạy, hét lớn bằng tiếng Hồ: “Đuổi theo!”
Đường núi khó đi, chẳng bao lâu sau, quần áo của hai người đã bị cành cây nhô ra làm rách.
Khương Dao nhìn người Hồ đuổi đến gần, cố gắng giương nỏ, b.ắ.n một mũi tên trúng cổ của tên đi đầu, hắn ngã xuống ngay lập tức.
Trong cơn nguy kịch, tinh thần Khương Dao căng thẳng, cô phát huy hết khả năng b.ắ.n cung đã tập luyện bao năm qua, xuyên qua các cành lá rậm rạp, mỗi mũi tên đều trúng mục tiêu.
Nhưng mũi tên trong nỏ không nhiều, g.i.ế.c được vài người đã hết sạch.
Khương Dao có thể nghe thấy tiếng thở dốc gấp gáp của Tạ Lan Tu, mang theo cô, Tạ Lan Tu sao có thể chạy nhanh hơn đám người Hồ?
Nhìn thấy đám người Hồ dần bao vây, Khương Dao lo lắng nói: “Lan Tu, huynh thả ta xuống đi, bọn họ sẽ không g.i.ế.c ta đâu!”
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
Người Hồ muốn dùng cô để uy h.i.ế.p triều đình Nam Trần, sẽ không g.i.ế.c cô.
Nhưng Tạ Lan Tu thì không như vậy, người Hồ không cần cậu, chắc chắn sẽ g.i.ế.c cậu ngay lập tức.
Nếu bỏ cô xuống, cơ hội để Tạ Lan Tu chạy thoát sẽ lớn hơn. Như vậy, cả hai đều có khả năng sống sót.
Nhưng Khương Dao không ngờ, khi nghe vậy, Tạ Lan Tu đột nhiên nổi giận, gầm lên: “Muội đang nói linh tinh cái gì vậy!”
Tính tình Tạ Lan Tu vốn ôn hòa, đây là lần đầu tiên Khương Dao thấy cậu nổi giận với mình, khiến cô phải im lặng.
Tạ Lan Tu cõng Khương Dao trên lưng, tay vịn chặt vào thân cây, thở dốc: “Bám chắc vào!”
Cậu nghiêng người sang một bên, Khương Dao nhìn thấy trên mặt cậu có một vết cắt dài do gai rừng cào rách.
Sau một chút nghỉ ngơi, cậu lại tiếp tục lao về phía trước.
Cả hai người băng qua núi đồi, mưa ngày càng nặng hạt, áo quần thấm ướt dính vào người, tóc rối bết vào mặt Khương Dao.
Trong cuộc rượt đuổi, đám người Hồ mang theo đại đao càng ngày càng áp sát, Khương Dao nhìn thấy ánh thép lóe sáng, vài lần suýt chạm vào lưng cô. Nếu không phải người Hồ muốn bắt sống, không dám ra tay thật mạnh, có lẽ cô đã mất mạng rồi.
Tim cô đập mạnh như trống trận, cũng không còn nhắc Tạ Lan Tu bỏ mình xuống nữa, mà chỉ nắm chặt chuôi dao, chuẩn bị tử chiến.
Cô run rẩy nói: “Lan Tu…”
Chẳng lẽ không thể thoát được sao?
Ngay khi cô nghĩ như vậy, tầm nhìn bỗng nhiên mở rộng, trước mặt là vách đá dựng đứng với dòng thác đổ từ trên cao xuống.
Sau cơn mưa, dòng nước trên núi cuồn cuộn chảy, tạo thành một dòng chảy xiết.
Tạ Lan Tu lên tiếng: “A Chiêu, bám chắc vào ta!”
Cuối cùng, họ đã tới nơi rồi!
May mắn thay, do rảnh rỗi, Tạ Lan Tu đã ghi nhớ hết bản đồ rừng núi gần kinh thành, biết rằng ở đây có vách đá và thác nước.
Vì trời mưa, xung quanh chỉ toàn tiếng lộp độp của nước, làm cậu khó nhận biết được âm thanh của dòng chảy. Sau một hồi len lỏi trong rừng, cuối cùng cậu cũng tìm được phương hướng.
Người Hồ sinh ra ở phương Bắc, chắc chắn không biết bơi. Chỉ cần họ nhảy vào dòng nước, Tạ Lan Tu hoàn toàn tin tưởng có thể đưa Khương Dao thoát thân.
Không chần chừ, Tạ Lan Tu ôm chặt Khương Dao và nhảy vào thác nước.
Gió và tiếng nước gào thét bên tai, sau cảm giác lơ lửng ngắn ngủi, thân hình Khương Dao nặng nề đập xuống mặt nước.
Dòng nước xiết chảy cuồn cuộn, Khương Dao nín thở, theo bản năng cố gắng đẩy tay lên phía trên, một bàn tay vẫn nắm chặt lấy cô, và cô cũng gắng sức muốn tiến gần về phía cậu.
Nhưng nước lũ cuốn theo đá vụn và gỗ mục ập đến, cô không biết thứ gì vừa đập vào, chỉ cảm thấy đau nhói sau gáy rồi mất đi toàn bộ ý thức.
…
“A Chiêu…”
“A Chiêu…”
Khi Khương Dao tỉnh dậy, cô đang nằm trên bãi cỏ ven nước, đầu được quấn bằng mảnh vải bị xé ra, Tạ Lan Tu đặt cô trên đùi, nhẹ nhàng đánh thức cô.
Mưa đã tạm ngừng, nhưng những đám mây đen vẫn đang cuồn cuộn ở chân trời, báo hiệu sẽ sớm có thêm một trận mưa lớn.
Toàn thân Tạ Lan Tu ướt sũng, tóc xõa xuống, khuôn mặt thiếu niên gần trong gang tấc, ánh mắt đầy lo lắng. Thấy cô mở mắt, cuối cùng cậu cũng lộ ra vẻ vui mừng.
Khương Dao chớp mắt bối rối, cơn đau dần dần quay trở lại.
Ngay lập tức, cô hít vào một hơi vì đau.
Toàn thân Khương Dao đau nhức, vết thương do cành cây cào, vết trầy xước khi ngã, cùng với nội thương do tác động của dòng nước lũ cuồn cuộn.
Hai chỗ đau nhất là chân và đầu cô. Một chỗ bị va vào bậc đá, một chỗ bị đập vào đá trong nước.
Cô đã sống trong cung được chiều chuộng bao năm nay, rất lâu rồi chưa từng trải qua cơn đau thịt da thế này.
Mắt cô tức khắc ngấn lệ, yếu ớt lên tiếng: “Lan Tu ca ca, ta đau quá…”
Thực ra, Tạ Lan Tu cũng chẳng khá hơn là bao, trên trán cậu có mấy vết bầm tím, có lẽ là do va chạm phải thứ gì đó trong nước.
Trên mặt cậu có một vết rạch dài vẫn đang rỉ máu, là vết cào của gai khi cậu chạy trốn trên núi. Tạ Lan Tu cũng là một công tử cao quý, làm gì đã từng chịu qua những thương tổn thế này?
Nhưng trước mặt Khương Dao, cậu phải giữ bình tĩnh.
Sau khi Khương Dao đuổi Lý Thanh Gia ra xa, các thị vệ lập tức bị kinh động, rút đao bảo vệ.
Người Hồ rõ ràng đã có sự chuẩn bị, nhiều người đã phục kích trong rừng từ trước, cùng nhau xông ra tấn công và đấu với thị vệ.
Khương Dao không lập tức đi tìm Khương Phất Ngọc, cũng không chạy trốn, mà chạy về một hướng khác để phân tán sự chú ý của người Hồ.
Người miền Nam thường rất giỏi nội chiến. Khương Phất Ngọc là trụ cột của triều đình Nam Trần, nếu nàng bị bắt hoặc bị giết, thái tử còn quá nhỏ, khó lòng chủ trì đại cục, không thể thuyết phục mọi người. Khi đó, những tranh đấu nội bộ sẽ có thể làm suy yếu Nam Trần trước tiên.
Hơn nữa, người Hồ dù có g.i.ế.c một đứa trẻ như Khương Dao cũng chẳng có tác dụng gì. Khương Dao hiểu rất rõ rằng cô không phải lo về tính mạng, dù có bị người Hồ bắt, đối phương cùng lắm cũng chỉ dùng cô để uy h.i.ế.p cha.
Vì vậy, Khương Dao để phần lớn thị vệ bảo vệ Khương Phất Ngọc, còn cô mang theo các ám vệ để chống đỡ.
Quả nhiên, mục tiêu ban đầu của người Hồ là Khương Phất Ngọc, lúc đầu phần lớn bọn chúng đổ dồn về phía hậu điện, chỉ có một số ít tiếp tục đuổi theo Khương Dao.
Nhưng chẳng mấy chốc, lửa bắt đầu bùng lên, lúc đó người Hồ mới phát hiện ra rằng hậu điện có một lối đi mật để Khương Phất Ngọc trốn thoát.
Dưới ngọn lửa cháy dữ dội, họ không thể vào trong, liền quay đầu nghĩ đến việc bên ngoài vẫn còn một vị công chúa.
Khương Dao nhanh chóng nhận ra khuyết điểm khi không có Hòa Thanh ở cạnh.
Thông thường khi giao đấu, Hòa Thanh là người chỉ huy toàn bộ, hướng dẫn các ám vệ phối hợp nhịp nhàng.
Trong trường hợp này, Hòa Thanh chắc chắn sẽ nhận ra tình hình hậu điện không ổn, sau đó tổ chức phân công, chia thành ba nhóm: phá vòng vây, bảo vệ Khương Dao, và chặn hậu, kịp thời trốn thoát trước khi bị người Hồ bao vây.
Nhưng Hòa Thanh đã đến Giang Nam, dù các ám vệ có dũng mãnh thế nào, cuối cùng vẫn kém một bước, thời gian trốn chạy chậm mất một nhịp, cuối cùng bị người Hồ đã chặn đường.
Số người bên cạnh Khương Dao không nhiều, một ám vệ sơ suất khiến người Hồ bắt lấy khoảng trống, nắm chặt cánh tay cô, kéo cô ra phía sau.
Nhưng ngay khoảnh khắc sau, người Hồ kêu lên đau đớn.
Hắn dường như không ngờ rằng một cô bé như Khương Dao lại mang theo dao, còn dám phản kích, cắt mạnh vào động mạch cổ tay của hắn, m.á.u phun ra như suối.
Hắn buông tay, Khương Dao ngã xuống vũng nước dưới đất, chiếc váy màu xanh bị nhuộm đầy m.á.u và nước.
Người Hồ bên cạnh thấy vậy, giơ tay định bắt cô.
Khương Dao hét lớn: “Giết hắn!”
Ngay sau đó, người Hồ kia mở to mắt, trên cổ hiện lên một vết cắt dài và sâu, người Hồ vừa bị Khương Dao c.ắ.t c.ổ tay quay đầu, c.h.é.m c.h.ế.t đồng bọn của mình.
Hoa Bình Ai...
Khương Dao nắm chặt con d.a.o trong tay, người Hồ sống ở phương Bắc, thức ăn của họ thường dùng các loại gia vị, trong đó có đinh hương, hoa Bình Ai quả nhiên có tác dụng đối với họ.
Năm xưa Lâm Tố và Khương Phất Ngọc thu giữ được một lượng lớn hoa Bình Ai, trước khi tiêu hủy, Khương Dao đã giữ lại một phần, tự dưng nghĩ đến chuyện bôi lên dao, không ngờ trong lúc nguy cấp lại có tác dụng.
Có lẽ người Hồ không ngờ rằng loài hoa yêu ma gây họa cho người Nam Trần lại quay ra phản lại họ.
Nhân lúc bọn họ quay ra tấn công lẫn nhau, Khương Dao bật dậy từ dưới đất, men theo đường núi chạy xuống các bậc thang.
Người Hồ thấy cô bỏ chạy, hò hét đuổi theo.
Dưới sự đe dọa của sinh tử, Khương Dao chạy với tốc độ đáng kinh ngạc, chỉ bằng sức lực của mình mà bỏ xa đám người Hồ phía sau.
Nhưng bất hạnh đã xảy ra.
Sau cơn mưa, đường núi trơn trượt, Khương Dao bất cẩn giẫm phải rêu xanh, cơ thể trượt ngã về phía trước, ống chân đập vào bậc đá, lăn lộn xuống bậc thang, ngã sấp xuống bùn.
Ngay khi cô sắp bị đuổi kịp, thì cô bất ngờ va phải Tạ Lan Tu.
Trong tuyệt cảnh gặp được cứu tinh, khoảnh khắc này, Khương Dao suýt bật khóc.
Khương Dao vừa lăn vừa bò hét lên: “Lan Tu! Họ là người Hồ, mau cứu ta! Cứu ta!”
Tạ Lan Tu đánh rơi cây dù giấy dầu trong tay, “Công chúa điện hạ?”
Thị vệ nhà họ Tạ phản ứng nhanh chóng, rút nỏ trong tay áo, tức thì b.ắ.n ra nhiều mũi tên, nhắm vào người Hồ phía sau cô.
Họ cũng lập tức xông vào, giao đấu với người Hồ.
Tạ Lan Tu chạy lên đỡ Khương Dao dậy, “Điện hạ, mau đi thôi!”
“Á——”
Khương Dao muốn đứng lên, nhưng khi chân vừa chạm đất, một cơn đau nhói từ bàn chân lan lên, cô nắm chặt áo của Tạ Lan Tu, suýt khóc thành tiếng, “Đau... Đau quá…”
“Cẩn thận!”
Tạ Lan Tu kéo Khương Dao ra sau, c.h.é.m vào bàn tay đang vươn tới của tên Hồ, hộ vệ lập tức bổ thêm một đao, đá tên Hồ ra xa.
Hôm nay Tạ Lan Tu chỉ ra ngoài lễ Phật, hoàn toàn không ngờ sẽ gặp phải tình cảnh này, không mang theo nhiều hộ vệ, hoàn toàn không thể chống đỡ nổi đám người Hồ hung hãn, chỉ có thể tạm thời kéo dài thời gian.
“Không được rồi, đánh không lại, chúng ta phải chạy thôi.”
“Ta không đi nổi…”
Khương Dao vừa rồi bị ngã vào bậc thang, có lẽ đã bị gãy xương, bây giờ cô đau đến nỗi toát mồ hôi lạnh, đầu óc choáng váng, ngay cả đứng cũng không thể đứng nổi, nói gì đến chạy.
“Lên đây!”
Tình hình cấp bách, Tạ Lan Tu không kịp nhìn xem cô bị thương thế nào, không nghĩ ngợi gì đưa nỏ và d.a.o cho cô, không nói nhiều mà kéo cô lên lưng, lao vào rừng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Tạ Lan Tu biết rằng đi theo đường núi chính chắc chắn không thoát nổi, trong rừng cây cỏ che khuất, đầy gai góc, đối với đám người Hồ to lớn đó rất khó đi, ngược lại có thể tạm thời trì hoãn bọn họ.
Người Hồ nhanh chóng xử lý hết thị vệ nhà họ Tạ, chỉ vào hướng hai người bỏ chạy, hét lớn bằng tiếng Hồ: “Đuổi theo!”
Đường núi khó đi, chẳng bao lâu sau, quần áo của hai người đã bị cành cây nhô ra làm rách.
Khương Dao nhìn người Hồ đuổi đến gần, cố gắng giương nỏ, b.ắ.n một mũi tên trúng cổ của tên đi đầu, hắn ngã xuống ngay lập tức.
Trong cơn nguy kịch, tinh thần Khương Dao căng thẳng, cô phát huy hết khả năng b.ắ.n cung đã tập luyện bao năm qua, xuyên qua các cành lá rậm rạp, mỗi mũi tên đều trúng mục tiêu.
Nhưng mũi tên trong nỏ không nhiều, g.i.ế.c được vài người đã hết sạch.
Khương Dao có thể nghe thấy tiếng thở dốc gấp gáp của Tạ Lan Tu, mang theo cô, Tạ Lan Tu sao có thể chạy nhanh hơn đám người Hồ?
Nhìn thấy đám người Hồ dần bao vây, Khương Dao lo lắng nói: “Lan Tu, huynh thả ta xuống đi, bọn họ sẽ không g.i.ế.c ta đâu!”
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
Người Hồ muốn dùng cô để uy h.i.ế.p triều đình Nam Trần, sẽ không g.i.ế.c cô.
Nhưng Tạ Lan Tu thì không như vậy, người Hồ không cần cậu, chắc chắn sẽ g.i.ế.c cậu ngay lập tức.
Nếu bỏ cô xuống, cơ hội để Tạ Lan Tu chạy thoát sẽ lớn hơn. Như vậy, cả hai đều có khả năng sống sót.
Nhưng Khương Dao không ngờ, khi nghe vậy, Tạ Lan Tu đột nhiên nổi giận, gầm lên: “Muội đang nói linh tinh cái gì vậy!”
Tính tình Tạ Lan Tu vốn ôn hòa, đây là lần đầu tiên Khương Dao thấy cậu nổi giận với mình, khiến cô phải im lặng.
Tạ Lan Tu cõng Khương Dao trên lưng, tay vịn chặt vào thân cây, thở dốc: “Bám chắc vào!”
Cậu nghiêng người sang một bên, Khương Dao nhìn thấy trên mặt cậu có một vết cắt dài do gai rừng cào rách.
Sau một chút nghỉ ngơi, cậu lại tiếp tục lao về phía trước.
Cả hai người băng qua núi đồi, mưa ngày càng nặng hạt, áo quần thấm ướt dính vào người, tóc rối bết vào mặt Khương Dao.
Trong cuộc rượt đuổi, đám người Hồ mang theo đại đao càng ngày càng áp sát, Khương Dao nhìn thấy ánh thép lóe sáng, vài lần suýt chạm vào lưng cô. Nếu không phải người Hồ muốn bắt sống, không dám ra tay thật mạnh, có lẽ cô đã mất mạng rồi.
Tim cô đập mạnh như trống trận, cũng không còn nhắc Tạ Lan Tu bỏ mình xuống nữa, mà chỉ nắm chặt chuôi dao, chuẩn bị tử chiến.
Cô run rẩy nói: “Lan Tu…”
Chẳng lẽ không thể thoát được sao?
Ngay khi cô nghĩ như vậy, tầm nhìn bỗng nhiên mở rộng, trước mặt là vách đá dựng đứng với dòng thác đổ từ trên cao xuống.
Sau cơn mưa, dòng nước trên núi cuồn cuộn chảy, tạo thành một dòng chảy xiết.
Tạ Lan Tu lên tiếng: “A Chiêu, bám chắc vào ta!”
Cuối cùng, họ đã tới nơi rồi!
May mắn thay, do rảnh rỗi, Tạ Lan Tu đã ghi nhớ hết bản đồ rừng núi gần kinh thành, biết rằng ở đây có vách đá và thác nước.
Vì trời mưa, xung quanh chỉ toàn tiếng lộp độp của nước, làm cậu khó nhận biết được âm thanh của dòng chảy. Sau một hồi len lỏi trong rừng, cuối cùng cậu cũng tìm được phương hướng.
Người Hồ sinh ra ở phương Bắc, chắc chắn không biết bơi. Chỉ cần họ nhảy vào dòng nước, Tạ Lan Tu hoàn toàn tin tưởng có thể đưa Khương Dao thoát thân.
Không chần chừ, Tạ Lan Tu ôm chặt Khương Dao và nhảy vào thác nước.
Gió và tiếng nước gào thét bên tai, sau cảm giác lơ lửng ngắn ngủi, thân hình Khương Dao nặng nề đập xuống mặt nước.
Dòng nước xiết chảy cuồn cuộn, Khương Dao nín thở, theo bản năng cố gắng đẩy tay lên phía trên, một bàn tay vẫn nắm chặt lấy cô, và cô cũng gắng sức muốn tiến gần về phía cậu.
Nhưng nước lũ cuốn theo đá vụn và gỗ mục ập đến, cô không biết thứ gì vừa đập vào, chỉ cảm thấy đau nhói sau gáy rồi mất đi toàn bộ ý thức.
…
“A Chiêu…”
“A Chiêu…”
Khi Khương Dao tỉnh dậy, cô đang nằm trên bãi cỏ ven nước, đầu được quấn bằng mảnh vải bị xé ra, Tạ Lan Tu đặt cô trên đùi, nhẹ nhàng đánh thức cô.
Mưa đã tạm ngừng, nhưng những đám mây đen vẫn đang cuồn cuộn ở chân trời, báo hiệu sẽ sớm có thêm một trận mưa lớn.
Toàn thân Tạ Lan Tu ướt sũng, tóc xõa xuống, khuôn mặt thiếu niên gần trong gang tấc, ánh mắt đầy lo lắng. Thấy cô mở mắt, cuối cùng cậu cũng lộ ra vẻ vui mừng.
Khương Dao chớp mắt bối rối, cơn đau dần dần quay trở lại.
Ngay lập tức, cô hít vào một hơi vì đau.
Toàn thân Khương Dao đau nhức, vết thương do cành cây cào, vết trầy xước khi ngã, cùng với nội thương do tác động của dòng nước lũ cuồn cuộn.
Hai chỗ đau nhất là chân và đầu cô. Một chỗ bị va vào bậc đá, một chỗ bị đập vào đá trong nước.
Cô đã sống trong cung được chiều chuộng bao năm nay, rất lâu rồi chưa từng trải qua cơn đau thịt da thế này.
Mắt cô tức khắc ngấn lệ, yếu ớt lên tiếng: “Lan Tu ca ca, ta đau quá…”
Thực ra, Tạ Lan Tu cũng chẳng khá hơn là bao, trên trán cậu có mấy vết bầm tím, có lẽ là do va chạm phải thứ gì đó trong nước.
Trên mặt cậu có một vết rạch dài vẫn đang rỉ máu, là vết cào của gai khi cậu chạy trốn trên núi. Tạ Lan Tu cũng là một công tử cao quý, làm gì đã từng chịu qua những thương tổn thế này?
Nhưng trước mặt Khương Dao, cậu phải giữ bình tĩnh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro