Cha Mỹ Nhân Của Ta Hắc Hoá Rồi!!!
Chương 118:
Tiểu Tân Trà
2025-03-17 08:21:30
Anh Quốc Công sắp không qua khỏi rồi.
Ông từng là thầy giáo của Khương Phất Ngọc. Khi nghe tin, vì tình nghĩa thầy trò, Khương Phất Ngọc lập tức ra lệnh chuẩn bị xe đến phủ Quốc công.
Khương Dao luôn nhung nhớ Tạ Lan Tu, cũng năn nỉ ỉ ôi, nhất quyết đòi lên xe của Khương Phất Ngọc cùng đến đó.
Anh Quốc Công là người đức cao vọng trọng, khi tin ông bệnh nặng lan truyền, các đại thần thân quen đều tới thăm, tiễn ông lần cuối.
Khi đến trước Tạ phủ, Khương Dao phát hiện, rất nhiều đồng liêu, học trò của Anh Quốc Công cũng đã có mặt.
Thậm chí ngay cả Lâm Tố, người luôn bận rộn ở Thượng thư đài, cũng đã nhận được tin và vội vàng đến.
“Cha, sao cha cũng tới đây?”
Lâm Tố có quan hệ với Anh Quốc Công sao?
Lâm Tố không trả lời, chỉ mỉm cười lắc đầu với cô, rồi dẫn cô vào Tạ phủ.
Người nhà họ Tạ đều đồng loạt quỳ trong sân, chờ đợi Khương Phất Ngọc giá lâm.
Khi Khương Dao đến, Tạ Lan Tu vừa từ trong nhà bước ra, quỳ trước mặt Khương Phất Ngọc, “Bệ hạ, tổ phụ đang đợi gặp ngài.”
Đứng trước cánh cửa, Khương Phất Ngọc lại quay sang nhìn Lâm Tố, “Chàng muốn vào cùng ta không?”
Lâm Tố đáp: “Không.”
Khương Phất Ngọc tiếp tục hỏi: “Đã đến rồi mà cũng không gặp sao?”
Lâm Tố vẫn lắc đầu.
Hắn vẫn không muốn gặp Anh Quốc Công.
Khương Phất Ngọc do dự trong chốc lát, rồi không ép buộc nữa, quay người bước vào trong nhà.
Anh Quốc Công đang nguy kịch, tình trạng của Tạ Lan Tu cũng không khá hơn, tuy không phải cháu đích tôn, nhưng lại là người cháu được Anh Quốc Công yêu quý nhất, lúc này đang thay mặt đại ca canh chừng trước cửa phòng tổ phụ.
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
Từ xa nhìn lại, khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu trắng bệch, đôi mắt thâm quầng, trông có vẻ như đã nhiều ngày chưa chợp mắt.
Khương Dao cảm thấy xót xa, muốn tiến đến tìm Tạ Lan Tu, nhưng lại nhận ra cảm xúc của Lâm Tố bên cạnh dường như không ổn, cô nhẹ giọng gọi: “Cha, cha sao thế?”
Lâm Tố không trả lời, chỉ thắt chặt áo khoác cho cô, quấn hết cổ để ngăn gió lạnh, đầu ngón tay lạnh buốt vô tình chạm vào cằm cô, khiến cô khẽ run lên.
Động tác của Lâm Tố chững lại một chút, rồi nói: “Thời tiết lạnh thế này, sao con lại ra ngoài?”
Ánh mắt Khương Dao lơ đễnh, bất giác liếc về phía xa nơi Tạ Lan Tu, nói: “Con không yên tâm, muốn đến xem sao.”
Lâm Tố nhìn theo ánh mắt của cô, đúng lúc nhìn thấy Tạ tam công tử, lập tức đoán ra tâm tư của cô, lặng lẽ giữ lấy tay cô.
Khương Dao cau mày, muốn giằng tay ra, nhưng thử một lần, hai lần đều không thoát được, ánh mắt không hài lòng nhìn Lâm Tố, nhưng e ngại đông người, cô không dám làm quá.
Lâm Tố cảnh báo: “Đây là việc nhà của họ Tạ, con đừng xen vào lung tung.”
…
Thần tử sắp lâm chung, có lời dặn dò gửi đến quân vương.
Trong nhà, ngự y quỳ chật kín, Anh Quốc Công nắm c.h.ặ.t t.a.y Khương Phất Ngọc, lo lắng cho gia đình mình, “Con trai ta tuy bồng bột, nhưng một lòng vì nước, sau này nếu nó làm bệ hạ giận, mong bệ hạ vì nể mặt lão thần mà khoan dung.”
“Còn có Thẩm Tự và Công chúa điện hạ, dù sau này có xảy ra chuyện gì, mong bệ hạ hãy vì tình vợ chồng, mẹ con mà đối xử tốt với họ…”
Khương Phất Ngọc nắm lấy tay ông, “Lão sư yên tâm, trẫm tự khắc sẽ ghi nhớ.”
Nghe xong lời của Khương Phất Ngọc, Anh Quốc Công như ánh sáng vụt tắt, trút hơi thở cuối cùng.
Anh Quốc Công qua đời trong những ngày khắc nghiệt nhất của mùa đông.
Khi tin từ trong nhà truyền ra, những triều thần bên ngoài và người nhà họ Tạ bật khóc thành đoàn, sắc mặt Tạ Lan Tu tái nhợt, thân hình nhỏ bé lảo đảo, ngã xuống bậc thềm.
“Ca ca…”
Khương Dao lo lắng không nhịn được mà khẽ gọi, nhưng bị Lâm Tố giữ lại, không cho động đậy.
Nữ đế bước ra khỏi phòng, trước mặt bách quan truyền chỉ, ngừng triều ba ngày để tỏ lòng thương tiếc, ban thưởng ngàn lạng bạc để lo liệu tang sự.
Khi còn sống, Anh Quốc Công nổi danh, sau khi qua đời sẽ được an táng trong Thái Miếu với danh hiệu Quốc công.
Nghe tiếng khóc xung quanh, Khương Dao lại không thể rời mắt khỏi Tạ Lan Tu, nhìn cậu được nô bộc nhà họ Tạ đỡ dậy, cô không nhịn được nói: “Cha, cha có thể buông tay ra không, con muốn tìm huynh ấy!”
Lâm Tố nói: “Người ta là con cháu họ Tạ, phải khóc tang, túc trực bên linh cữu, con qua đó làm gì, định quỳ trước quan tài của ông nội cậu ấy, cùng túc trực sao?”
“Con… con có thể an ủi huynh ấy mà…”
“Ngoài nói vài câu an ủi, con còn làm được gì? Hơn nữa người ta có cha mẹ, cần gì con phải an ủi, con không phải là gì của cậu ấy cả, đi về với ta, mấy ngày nay nhà họ Tạ bận rộn, con đừng làm phiền người ta.”
Khương Dao im lặng, không nói thêm được lời nào.
Lâm Tố thở dài, nhìn Khương Phất Ngọc bước đến bên cạnh họ, nói với cô: “Đi thôi, A Chiêu, chúng ta về cung thôi.”
Khương Dao cam chịu để cha mẹ dắt đi, nhưng không nhịn được mà bước ba bước ngoảnh lại một lần.
Cô biết Tạ Lan Tu rất buồn, muốn ở bên cạnh cậu ấy, nhưng thân phận là Công chúa, cô không thể tự hạ mình mà ở lại nhà họ Tạ lâu.
Khi đi qua cổng, Khương Dao trông thấy ánh mắt của Tạ Lan Tu hướng về phía mình, khoảnh khắc hai ánh mắt giao nhau, Tạ Lan Tu mỉm cười nhạt với cô, màn tuyết ngăn cách hai người, nụ cười của cậu dần mờ nhạt.
Tạ Lan Tu quay người vào trong nhà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
…
Sau khi Anh Quốc Công qua đời, Khương Dao cũng được nghỉ ba ngày, Khương Phất Ngọc nhân cơ hội đón cô về nghỉ ngơi tại Cảnh Nghi Cung.
Những ngày này, tâm trạng của Khương Phất Ngọc rõ ràng không tốt, khiến tâm trạng của Lâm Tố cũng u ám.
Dù Lâm Tố không khóc, nhưng Khương Dao luôn cảm giác hắn lúc nào cũng như có nước mắt chực trào.
Khương Dao mơ hồ nhận ra điều gì, tìm thời gian hỏi Lâm Tố, “Cha, cha có quen biết Anh Quốc Công trước đây không?”
Nghe câu hỏi này, Lâm Tố sững sờ.
Khương Dao ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, kiên nhẫn chờ đợi cha hồi lâu, ông mới động lòng một chút, khẽ vuốt ve mặt cô, nói: “A Chiêu nói đúng, khi cha bằng tuổi con bây giờ, cha đã quen biết Anh Quốc Công rồi.”
“Ngày đó, chính Anh Quốc Công đã khai sáng và dạy dỗ cha biết chữ, quan hệ của cha với Anh Quốc Công… có lẽ giống như mẹ con, ông ấy cũng xem như là thầy của cha.”
Khương Dao chớp chớp mắt, nghĩ rằng có thể được Anh Quốc Công chỉ dạy, chắc hẳn cha mẹ của Lâm Tố cũng có mối quan hệ không tệ với Anh Quốc Công.
Rốt cuộc, chỉ có mẫu thân và các cô dì công chúa của cô mới được Anh Quốc Công hạ mình dạy dỗ.
Nhưng Lâm Tố chưa bao giờ kể ông quen biết Anh Quốc Công, dù cho khi Anh Quốc Công sắp chết, ông vẫn không muốn gặp mặt ông ấy.
Nếu đã không muốn gặp mặt, vậy tại sao lại đến phủ, đứng bên ngoài viện khi ông ấy lâm chung, giữa họ rốt cuộc có ân oán gì sao?
Khương Dao thắc mắc, “Vậy tại sao cha lại không muốn gặp Anh Quốc Công?”
Khóe mắt Lâm Tố hơi đỏ, nghe câu hỏi, hắn chỉ lặng lẽ quay mắt nhìn ra cửa sổ: “Cha… khi xưa đã rời kinh thành, phụ lòng kỳ vọng của ông ấy, không có mặt mũi gặp lại.”
Nói rồi, hắn đột nhiên cầm một miếng điểm tâm, nhét vào miệng cô: “Phải rồi, tối nay A Chiêu muốn ăn gì?”
Đây là chiêu thường dùng của Lâm Tố, khi không muốn nhắc đến vấn đề nào đó, hắn sẽ chuyển chủ đề.
Khương Dao biết, Lâm Tố không muốn nhắc đến chuyện này nữa, có hỏi thêm hắn cũng không trả lời, cô biết điều mà ngậm miệng lại.
Đây là ân oán thuộc về thế hệ trước của họ, có lẽ cô sẽ mãi mãi không bao giờ biết được.
Tuy nhiên, sự thật chứng minh rằng, có một số bí mật không thể che giấu mãi.
Lâm Tố không muốn nói, nhưng tất nhiên sẽ có người sẵn lòng kể cho cô.
…
Sau hôm đó, Tạ Lan Tu gửi thư cho cô, mong cô đến Tạ phủ một chuyến.
Tang lễ của Anh Quốc Công được tổ chức đơn giản, nhà họ Tạ vốn kín đáo, không làm rầm rộ, con cháu túc trực bên linh cữu ba ngày, rồi đem ông mai táng tại phần mộ gia tộc.
Gió lạnh thổi vù vù, phố xá vắng vẻ tiêu điều.
Khi Khương Dao đến, Tạ Lan Tu mặc tang phục trắng bước ra đón.
Trời lạnh như vậy mà cậu chỉ mặc một chiếc áo mỏng, sắc mặt có chút hốc hác, mắt đầy tơ m.á.u đỏ ngầu, trông như sắp bật máu.
Cậu dường như muốn nở một nụ cười với cô, nhưng chỉ nhếch môi rất gượng gạo.
Nhìn thấy bộ dạng của cậu, lòng Khương Dao thắt lại.
Anh Quốc Công là người thân thiết nhất với Tạ Lan Tu, khi ông qua đời, lòng cậu chắc chắn không thể thoải mái.
Khương Dao thậm chí còn không dùng đến bậc đỡ ngựa mà nhảy xuống, nắm c.h.ặ.t t.a.y cậu, nhận ra tay cậu lạnh đến đáng sợ.
Khương Dao cau mày, giữ chặt lấy hai tay cậu, nhét vào trong áo lông cáo của mình, “Tay của ca ca lạnh quá, đừng đứng ngoài gió nữa, vào nhà mau!”
Tạ Lan Tu như một con rối gỗ, để mặc cô dắt vào trong.
Khương Dao đã quen thuộc Tạ phủ từ lâu, như nhà của mình, trong khu vườn mùa đông tĩnh mịch, các băng trắng tang lễ treo trong nhà bay phất phới, người hầu mặc đồ tang, quét tuyết trong sân.
Khương Dao tiến thẳng về phía viện của Tạ Lan Tu, nhưng chưa đến đó, đôi tay dần ấm lên của Tạ Lan Tu lại nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, kéo cô vào một viện khác.
“Ca ca?”
Khương Dao ngạc nhiên, ngẩng đầu quan sát bố trí trong sân, nơi đây dường như chỉ là một phòng tạp vụ của nhà họ Tạ, cỏ dại mọc khắp nơi, không có người hầu canh giữ.
Vào bên trong, Tạ Lan Tu nói: “Điện hạ có thể cho lui những người hầu không?”
Có lẽ vì mấy ngày nay không nghỉ ngơi tốt, giọng cậu hơi khàn.
Khương Dao không hiểu ý, tuy có phần nghi hoặc, nhưng vì tin tưởng cậu, vẫn phất tay cho người lui xuống.
Tạ Lan Tu buông tay Khương Dao ra, đi mở cửa phòng tạp vụ, khi cửa mở ra, bụi bặm bay vào, phả vào một luồng không khí ngột ngạt.
Khương Dao vô thức đưa tay che miệng và mũi.
“Đây là đâu vậy?”
“Là thư phòng của tổ phụ trước đây.” Tạ Lan Tu quay đầu nhìn cô, nói: “Nhưng sau này tổ phụ già đi, không thích đọc sách nữa, nơi này đã lâu không có ai lui tới.”
Tạ Lan Tu phất tay quạt đi đám bụi trước mặt, đi thẳng vào trong.
Khương Dao ngước mắt quan sát bốn phía, đây đích thị là một thư phòng, những chiếc kệ sách xếp dài, trên đó là vô số cuốn sách cổ không tên.
Chỉ là quá lâu không có ai tới, lớp bụi đã phủ dày.
Tại sao lại đưa cô đến đây?
Khương Dao nhìn bóng dáng gầy gò của Tạ Lan Tu, có chút lo lắng, “Lan Tu… huynh ổn chứ?”
Tạ Lan Tu không trả lời, cứ thế bước tới trước, đến một chiếc hộp gỗ, lẩm bẩm: “Ngày đó, khi Túc Tông tại vị, thiên vị Trần phi, Trần phi sinh hoàng trưởng tử, tính tình đố kỵ, kiêu căng, lộng quyền, ngày ấy, trong chốn hậu cung, Ninh phi là người đẹp nhất, vì thế mà nhiều lần bị hãm hại, lúc đang mang thai, thức ăn của bà bị bỏ độc, suýt nữa không sinh được ra đứa bé.”
Ông từng là thầy giáo của Khương Phất Ngọc. Khi nghe tin, vì tình nghĩa thầy trò, Khương Phất Ngọc lập tức ra lệnh chuẩn bị xe đến phủ Quốc công.
Khương Dao luôn nhung nhớ Tạ Lan Tu, cũng năn nỉ ỉ ôi, nhất quyết đòi lên xe của Khương Phất Ngọc cùng đến đó.
Anh Quốc Công là người đức cao vọng trọng, khi tin ông bệnh nặng lan truyền, các đại thần thân quen đều tới thăm, tiễn ông lần cuối.
Khi đến trước Tạ phủ, Khương Dao phát hiện, rất nhiều đồng liêu, học trò của Anh Quốc Công cũng đã có mặt.
Thậm chí ngay cả Lâm Tố, người luôn bận rộn ở Thượng thư đài, cũng đã nhận được tin và vội vàng đến.
“Cha, sao cha cũng tới đây?”
Lâm Tố có quan hệ với Anh Quốc Công sao?
Lâm Tố không trả lời, chỉ mỉm cười lắc đầu với cô, rồi dẫn cô vào Tạ phủ.
Người nhà họ Tạ đều đồng loạt quỳ trong sân, chờ đợi Khương Phất Ngọc giá lâm.
Khi Khương Dao đến, Tạ Lan Tu vừa từ trong nhà bước ra, quỳ trước mặt Khương Phất Ngọc, “Bệ hạ, tổ phụ đang đợi gặp ngài.”
Đứng trước cánh cửa, Khương Phất Ngọc lại quay sang nhìn Lâm Tố, “Chàng muốn vào cùng ta không?”
Lâm Tố đáp: “Không.”
Khương Phất Ngọc tiếp tục hỏi: “Đã đến rồi mà cũng không gặp sao?”
Lâm Tố vẫn lắc đầu.
Hắn vẫn không muốn gặp Anh Quốc Công.
Khương Phất Ngọc do dự trong chốc lát, rồi không ép buộc nữa, quay người bước vào trong nhà.
Anh Quốc Công đang nguy kịch, tình trạng của Tạ Lan Tu cũng không khá hơn, tuy không phải cháu đích tôn, nhưng lại là người cháu được Anh Quốc Công yêu quý nhất, lúc này đang thay mặt đại ca canh chừng trước cửa phòng tổ phụ.
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
Từ xa nhìn lại, khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu trắng bệch, đôi mắt thâm quầng, trông có vẻ như đã nhiều ngày chưa chợp mắt.
Khương Dao cảm thấy xót xa, muốn tiến đến tìm Tạ Lan Tu, nhưng lại nhận ra cảm xúc của Lâm Tố bên cạnh dường như không ổn, cô nhẹ giọng gọi: “Cha, cha sao thế?”
Lâm Tố không trả lời, chỉ thắt chặt áo khoác cho cô, quấn hết cổ để ngăn gió lạnh, đầu ngón tay lạnh buốt vô tình chạm vào cằm cô, khiến cô khẽ run lên.
Động tác của Lâm Tố chững lại một chút, rồi nói: “Thời tiết lạnh thế này, sao con lại ra ngoài?”
Ánh mắt Khương Dao lơ đễnh, bất giác liếc về phía xa nơi Tạ Lan Tu, nói: “Con không yên tâm, muốn đến xem sao.”
Lâm Tố nhìn theo ánh mắt của cô, đúng lúc nhìn thấy Tạ tam công tử, lập tức đoán ra tâm tư của cô, lặng lẽ giữ lấy tay cô.
Khương Dao cau mày, muốn giằng tay ra, nhưng thử một lần, hai lần đều không thoát được, ánh mắt không hài lòng nhìn Lâm Tố, nhưng e ngại đông người, cô không dám làm quá.
Lâm Tố cảnh báo: “Đây là việc nhà của họ Tạ, con đừng xen vào lung tung.”
…
Thần tử sắp lâm chung, có lời dặn dò gửi đến quân vương.
Trong nhà, ngự y quỳ chật kín, Anh Quốc Công nắm c.h.ặ.t t.a.y Khương Phất Ngọc, lo lắng cho gia đình mình, “Con trai ta tuy bồng bột, nhưng một lòng vì nước, sau này nếu nó làm bệ hạ giận, mong bệ hạ vì nể mặt lão thần mà khoan dung.”
“Còn có Thẩm Tự và Công chúa điện hạ, dù sau này có xảy ra chuyện gì, mong bệ hạ hãy vì tình vợ chồng, mẹ con mà đối xử tốt với họ…”
Khương Phất Ngọc nắm lấy tay ông, “Lão sư yên tâm, trẫm tự khắc sẽ ghi nhớ.”
Nghe xong lời của Khương Phất Ngọc, Anh Quốc Công như ánh sáng vụt tắt, trút hơi thở cuối cùng.
Anh Quốc Công qua đời trong những ngày khắc nghiệt nhất của mùa đông.
Khi tin từ trong nhà truyền ra, những triều thần bên ngoài và người nhà họ Tạ bật khóc thành đoàn, sắc mặt Tạ Lan Tu tái nhợt, thân hình nhỏ bé lảo đảo, ngã xuống bậc thềm.
“Ca ca…”
Khương Dao lo lắng không nhịn được mà khẽ gọi, nhưng bị Lâm Tố giữ lại, không cho động đậy.
Nữ đế bước ra khỏi phòng, trước mặt bách quan truyền chỉ, ngừng triều ba ngày để tỏ lòng thương tiếc, ban thưởng ngàn lạng bạc để lo liệu tang sự.
Khi còn sống, Anh Quốc Công nổi danh, sau khi qua đời sẽ được an táng trong Thái Miếu với danh hiệu Quốc công.
Nghe tiếng khóc xung quanh, Khương Dao lại không thể rời mắt khỏi Tạ Lan Tu, nhìn cậu được nô bộc nhà họ Tạ đỡ dậy, cô không nhịn được nói: “Cha, cha có thể buông tay ra không, con muốn tìm huynh ấy!”
Lâm Tố nói: “Người ta là con cháu họ Tạ, phải khóc tang, túc trực bên linh cữu, con qua đó làm gì, định quỳ trước quan tài của ông nội cậu ấy, cùng túc trực sao?”
“Con… con có thể an ủi huynh ấy mà…”
“Ngoài nói vài câu an ủi, con còn làm được gì? Hơn nữa người ta có cha mẹ, cần gì con phải an ủi, con không phải là gì của cậu ấy cả, đi về với ta, mấy ngày nay nhà họ Tạ bận rộn, con đừng làm phiền người ta.”
Khương Dao im lặng, không nói thêm được lời nào.
Lâm Tố thở dài, nhìn Khương Phất Ngọc bước đến bên cạnh họ, nói với cô: “Đi thôi, A Chiêu, chúng ta về cung thôi.”
Khương Dao cam chịu để cha mẹ dắt đi, nhưng không nhịn được mà bước ba bước ngoảnh lại một lần.
Cô biết Tạ Lan Tu rất buồn, muốn ở bên cạnh cậu ấy, nhưng thân phận là Công chúa, cô không thể tự hạ mình mà ở lại nhà họ Tạ lâu.
Khi đi qua cổng, Khương Dao trông thấy ánh mắt của Tạ Lan Tu hướng về phía mình, khoảnh khắc hai ánh mắt giao nhau, Tạ Lan Tu mỉm cười nhạt với cô, màn tuyết ngăn cách hai người, nụ cười của cậu dần mờ nhạt.
Tạ Lan Tu quay người vào trong nhà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
…
Sau khi Anh Quốc Công qua đời, Khương Dao cũng được nghỉ ba ngày, Khương Phất Ngọc nhân cơ hội đón cô về nghỉ ngơi tại Cảnh Nghi Cung.
Những ngày này, tâm trạng của Khương Phất Ngọc rõ ràng không tốt, khiến tâm trạng của Lâm Tố cũng u ám.
Dù Lâm Tố không khóc, nhưng Khương Dao luôn cảm giác hắn lúc nào cũng như có nước mắt chực trào.
Khương Dao mơ hồ nhận ra điều gì, tìm thời gian hỏi Lâm Tố, “Cha, cha có quen biết Anh Quốc Công trước đây không?”
Nghe câu hỏi này, Lâm Tố sững sờ.
Khương Dao ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, kiên nhẫn chờ đợi cha hồi lâu, ông mới động lòng một chút, khẽ vuốt ve mặt cô, nói: “A Chiêu nói đúng, khi cha bằng tuổi con bây giờ, cha đã quen biết Anh Quốc Công rồi.”
“Ngày đó, chính Anh Quốc Công đã khai sáng và dạy dỗ cha biết chữ, quan hệ của cha với Anh Quốc Công… có lẽ giống như mẹ con, ông ấy cũng xem như là thầy của cha.”
Khương Dao chớp chớp mắt, nghĩ rằng có thể được Anh Quốc Công chỉ dạy, chắc hẳn cha mẹ của Lâm Tố cũng có mối quan hệ không tệ với Anh Quốc Công.
Rốt cuộc, chỉ có mẫu thân và các cô dì công chúa của cô mới được Anh Quốc Công hạ mình dạy dỗ.
Nhưng Lâm Tố chưa bao giờ kể ông quen biết Anh Quốc Công, dù cho khi Anh Quốc Công sắp chết, ông vẫn không muốn gặp mặt ông ấy.
Nếu đã không muốn gặp mặt, vậy tại sao lại đến phủ, đứng bên ngoài viện khi ông ấy lâm chung, giữa họ rốt cuộc có ân oán gì sao?
Khương Dao thắc mắc, “Vậy tại sao cha lại không muốn gặp Anh Quốc Công?”
Khóe mắt Lâm Tố hơi đỏ, nghe câu hỏi, hắn chỉ lặng lẽ quay mắt nhìn ra cửa sổ: “Cha… khi xưa đã rời kinh thành, phụ lòng kỳ vọng của ông ấy, không có mặt mũi gặp lại.”
Nói rồi, hắn đột nhiên cầm một miếng điểm tâm, nhét vào miệng cô: “Phải rồi, tối nay A Chiêu muốn ăn gì?”
Đây là chiêu thường dùng của Lâm Tố, khi không muốn nhắc đến vấn đề nào đó, hắn sẽ chuyển chủ đề.
Khương Dao biết, Lâm Tố không muốn nhắc đến chuyện này nữa, có hỏi thêm hắn cũng không trả lời, cô biết điều mà ngậm miệng lại.
Đây là ân oán thuộc về thế hệ trước của họ, có lẽ cô sẽ mãi mãi không bao giờ biết được.
Tuy nhiên, sự thật chứng minh rằng, có một số bí mật không thể che giấu mãi.
Lâm Tố không muốn nói, nhưng tất nhiên sẽ có người sẵn lòng kể cho cô.
…
Sau hôm đó, Tạ Lan Tu gửi thư cho cô, mong cô đến Tạ phủ một chuyến.
Tang lễ của Anh Quốc Công được tổ chức đơn giản, nhà họ Tạ vốn kín đáo, không làm rầm rộ, con cháu túc trực bên linh cữu ba ngày, rồi đem ông mai táng tại phần mộ gia tộc.
Gió lạnh thổi vù vù, phố xá vắng vẻ tiêu điều.
Khi Khương Dao đến, Tạ Lan Tu mặc tang phục trắng bước ra đón.
Trời lạnh như vậy mà cậu chỉ mặc một chiếc áo mỏng, sắc mặt có chút hốc hác, mắt đầy tơ m.á.u đỏ ngầu, trông như sắp bật máu.
Cậu dường như muốn nở một nụ cười với cô, nhưng chỉ nhếch môi rất gượng gạo.
Nhìn thấy bộ dạng của cậu, lòng Khương Dao thắt lại.
Anh Quốc Công là người thân thiết nhất với Tạ Lan Tu, khi ông qua đời, lòng cậu chắc chắn không thể thoải mái.
Khương Dao thậm chí còn không dùng đến bậc đỡ ngựa mà nhảy xuống, nắm c.h.ặ.t t.a.y cậu, nhận ra tay cậu lạnh đến đáng sợ.
Khương Dao cau mày, giữ chặt lấy hai tay cậu, nhét vào trong áo lông cáo của mình, “Tay của ca ca lạnh quá, đừng đứng ngoài gió nữa, vào nhà mau!”
Tạ Lan Tu như một con rối gỗ, để mặc cô dắt vào trong.
Khương Dao đã quen thuộc Tạ phủ từ lâu, như nhà của mình, trong khu vườn mùa đông tĩnh mịch, các băng trắng tang lễ treo trong nhà bay phất phới, người hầu mặc đồ tang, quét tuyết trong sân.
Khương Dao tiến thẳng về phía viện của Tạ Lan Tu, nhưng chưa đến đó, đôi tay dần ấm lên của Tạ Lan Tu lại nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, kéo cô vào một viện khác.
“Ca ca?”
Khương Dao ngạc nhiên, ngẩng đầu quan sát bố trí trong sân, nơi đây dường như chỉ là một phòng tạp vụ của nhà họ Tạ, cỏ dại mọc khắp nơi, không có người hầu canh giữ.
Vào bên trong, Tạ Lan Tu nói: “Điện hạ có thể cho lui những người hầu không?”
Có lẽ vì mấy ngày nay không nghỉ ngơi tốt, giọng cậu hơi khàn.
Khương Dao không hiểu ý, tuy có phần nghi hoặc, nhưng vì tin tưởng cậu, vẫn phất tay cho người lui xuống.
Tạ Lan Tu buông tay Khương Dao ra, đi mở cửa phòng tạp vụ, khi cửa mở ra, bụi bặm bay vào, phả vào một luồng không khí ngột ngạt.
Khương Dao vô thức đưa tay che miệng và mũi.
“Đây là đâu vậy?”
“Là thư phòng của tổ phụ trước đây.” Tạ Lan Tu quay đầu nhìn cô, nói: “Nhưng sau này tổ phụ già đi, không thích đọc sách nữa, nơi này đã lâu không có ai lui tới.”
Tạ Lan Tu phất tay quạt đi đám bụi trước mặt, đi thẳng vào trong.
Khương Dao ngước mắt quan sát bốn phía, đây đích thị là một thư phòng, những chiếc kệ sách xếp dài, trên đó là vô số cuốn sách cổ không tên.
Chỉ là quá lâu không có ai tới, lớp bụi đã phủ dày.
Tại sao lại đưa cô đến đây?
Khương Dao nhìn bóng dáng gầy gò của Tạ Lan Tu, có chút lo lắng, “Lan Tu… huynh ổn chứ?”
Tạ Lan Tu không trả lời, cứ thế bước tới trước, đến một chiếc hộp gỗ, lẩm bẩm: “Ngày đó, khi Túc Tông tại vị, thiên vị Trần phi, Trần phi sinh hoàng trưởng tử, tính tình đố kỵ, kiêu căng, lộng quyền, ngày ấy, trong chốn hậu cung, Ninh phi là người đẹp nhất, vì thế mà nhiều lần bị hãm hại, lúc đang mang thai, thức ăn của bà bị bỏ độc, suýt nữa không sinh được ra đứa bé.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro