Cha Mỹ Nhân Của Ta Hắc Hoá Rồi!!!

Chương 106:

Tiểu Tân Trà

2025-03-17 08:21:30

Việc cha của Thượng Quan Hàn có mặt ở đây cũng là điều bình thường, dù hắn không phải quan lại nhưng từng học ở Học cung Sùng Hồ và là bạn thân của Lư Vịnh Tư.

Lư Định An chỉ có hai người con trai, trong đó có Lư Vịnh Tư.

Sau khi ngồi xuống, Thượng Quan Hàn rất im lặng. Tính cách cậu rụt rè, Khương Dao hỏi gì thì cậu đáp nấy.

Nếu Khương Dao không hỏi gì, cậu cũng ngoan ngoãn ngồi yên không nói.

Khương Dao lại hỏi: "Cha huynh định ở lại kinh thành bao lâu?"

Thượng Quan Hàn đáp: "Cái đó còn phụ thuộc vào quyết định của cha, nhưng muộn nhất sẽ là mùa thu. Trung thu là sinh nhật mẹ ta, cha chắc chắn sẽ trở về để tổ chức sinh nhật cho mẹ. Ở kinh thành có nhiều thứ mà Giang Nam không có, ta muốn mang về làm quà cho mẹ."

Khương Dao ngập ngừng, không biết có nên nói thật với cậu không.

Nghe lời Thượng Quan Hàn, xem ra cậu vẫn chưa biết mình sẽ bị bỏ lại kinh thành làm thư đồng, cậu vẫn nghĩ rằng sẽ được về nhà cùng cha.

Nghe cậu nhắc đến mẹ, Khương Dao bỗng nhớ ra rằng mẹ của Thượng Quan Hàn là người yếu đuối và sợ sệt.

Kiếp trước Thượng Quan Hàn từng kể rằng, khi cha cậu qua đời, các chú bác tranh giành quyền lực, mẹ cậu từng muốn từ bỏ tất cả tài sản của nhà họ Thượng Quan, đưa cậu về nhà ngoại.

Chính Thượng Quan Hàn đã kiên quyết giữ lại bài vị của cha, quyết tâm ở lại nhà họ Thượng Quan để bảo vệ gia sản, nên mẹ cậu mới chịu từ bỏ ý định.

Dù mẹ cậu yếu đuối nhưng rất yêu thương cậu, nên kiếp trước, dù Thượng Quan Hàn bận rộn ở kinh thành cùng Khương Dao xoay chuyển thế cục đến mấy, đến trung thu và giao thừa, cậu sẽ chạy về Giang Nam để thăm mẹ.

Thượng Quan Hàn phải ở lại kinh thành, chắc chắn phải chia lìa với cha mẹ.

Cậu chắc chắn sẽ khóc một trận, thay vì để cậu lo lắng cả ngày, chi bằng để cậu vui vẻ thêm vài ngày. Khương Dao nghĩ, tốt nhất không nên nói với cậu, rồi kéo Tạ Lan Tu vào câu chuyện khác.

Ba người cúi đầu, nói chuyện ríu rít, bỗng có người ngồi vào ghế đối diện.

Ba người cùng ngẩng đầu ngạc nhiên, cậu thiếu gia nhỏ được người hầu bế lên ghế ngơ ngác một chút, còn tưởng mình làm sai điều gì, ngượng ngùng nói: "Chẳng phải đây là bàn dành cho trẻ con sao?"

Tạ Lưu: "…Vậy ta đi đây."

Cánh cửa cũ kỹ đã bị phủ bụi từ lâu được đẩy ra, bên trong khu vườn cỏ dại mọc um tùm, hoang tàn và tiêu điều, đã lâu không có ai chăm sóc, bụi bặm phủ đầy trên bậc thềm.

Cây thường xuân mọc bừa bãi, leo kín cả bức tường trong sân, thậm chí còn bò lên khung cửa sổ ngọc lưu ly, vươn mình vào trong nhà. Nơi quen thuộc này giờ không còn giữ được dáng vẻ quen thuộc ngày nào.

Chỉ có cây ngô đồng giữa sân, tán lá xanh tốt, vẫn hiên ngang như mười mấy năm trước, đứng sừng sững như đang chờ đợi một ai đó.

Bốn người bước vào nhà, cảnh tượng chẳng khác gì buổi trưa nhiều năm trước khi họ còn học ở Học cung Sùng Hồ. Khi ấy, bốn người mặc áo choàng học sinh màu nhã nhặn, không có việc gì làm, xách theo một bình rượu đến đây, chưa kịp vào nhà đã hét toáng lên: "Lư Thập Thất Lang, các huynh đệ đến tìm huynh uống rượu đây!"

Mấy thiếu niên tuổi tương đồng tụ tập, nâng ly trò chuyện.

Họ bàn luận về bài học ngày mai, về cuộc tranh biện buổi chiều, về lý tưởng tương lai, hoặc là về cô gái mà mình thầm thương.

Bỗng nhiên, ai đó hứng khởi, dùng chiếu tre làm giấy, dùng mực mà vẽ, ngòi bút như rồng bay phượng múa.

Khi ấy là thời thịnh trị Vĩnh Lạc, đất nước thái bình, trong học cung của vương triều phồn thịnh, các học trò ưu tú nhất đang ở độ tuổi thanh xuân.

Tuổi trẻ bồng bột, không biết thế sự nhiều gian nan, chỉ nghĩ rằng thiên địa chỉ có chừng đó, thậm chí muốn hái cả trăng trên trời cao cũng không phải là điều gì quá khó khăn.

“Ta nhớ rằng, năm ấy, trong mối tình của Bất Tuân và công chúa Cẩm Thành, Lư Thập Thất Lang đã giúp đỡ không ít.”

Bạch Thanh Bồ mắt đỏ hoe, tự rót cho mình một ly rượu, “Lúc đó trong bọn ta, chỉ có Thập Thất Lang là có thể ra vào cung cấm, huynh ấy đã không ít lần nhờ cơ hội ấy để chuyển tin cho hai người.”

Lúc nhà họ Lư còn hưng thịnh, nữ nhân nhà họ Lư vào cung làm phi, nhưng về sau khi gia tộc gặp nạn, vị phi tử kia cũng bị buộc phải tự vẫn trong cung.

Thượng Quan Cứu lại cười, vì sức khỏe lâu nay yếu ớt, không thể uống rượu, chỉ có thể cùng họ nâng ly trà.

Hắn ho nhẹ vài tiếng, giọng nói như hòa vào bóng cây đung đưa, “Ta nhớ, khi ấy, Bất Tuân khiến bao cô gái mê mệt, cứ đến lễ hội Hoa Triều, n.g.ự.c áo của hắn lại đầy hoa và túi thơm. Nói xem, người có sức hút với phái nữ như vậy, sao lại chỉ ngã gục trước công chúa Cẩm Thành? Không biết hắn đã vì công chúa mà khóc bao nhiêu lần. Kể từ khi quen công chúa, mỗi lần không thấy bóng dáng hắn, chúng ta đều biết hắn chắc chắn lại bị công chúa từ chối, rồi trốn đi khóc. Chỉ có Thập Thất Lang là tinh tế, không kể hắn trốn đâu, đều có thể tìm ra được.”

Lâm Tố mỉm cười lắc đầu, uống cạn một ly rượu mạnh, bị cay làm đỏ mắt, cố kìm nén để không bật khóc.

“Chỉ là những chuyện cũ, sao các huynh vẫn còn nắm lấy không buông?”

Bạch Thanh Bồ nhìn Lâm Tố, thấy bọn họ đều cười, không nhịn được cũng nhếch môi cười theo, “Nói đến đây, Bất Tuân luôn là người may mắn nhất trong bọn ta, bao năm qua, cũng chỉ có hắn là đạt được ý nguyện, cùng Bệ hạ thành đôi, còn có cả một tiểu công chúa. Thật khiến người ta ngưỡng mộ…”

Mặc dù hắn vừa mỉm cười vừa nói, nhưng tất cả đều là bạn bè lâu năm, ai mà không hiểu tính cách của hắn, làm sao không nhận ra sự chua chát trong giọng điệu kia?

Ngay cả Ngô Trác từ nãy đến giờ chỉ im lặng uống rượu, cũng ngẩng đầu nhìn về phía hắn.

Lâm Tố quay sang nhìn Thượng Quan Cứu, chỉ một ánh mắt, Thượng Quan Cứu đã hiểu ý.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Có những chuyện Lâm Tố không tiện nói, nên Thượng Quan Cứu hỏi: “Giữa ngươi và Lư Thập Nương…”

Mối quan hệ của họ với Lư Thập Nương luôn ở trong tình trạng kỳ lạ. Lư Thập Nương là muội muội của Lư Vịnh Tư, mà Lâm Tố lại có mối quan hệ thân thiết với Lư Vịnh Tư, nên cũng thường gặp Lư Thập Nương.

Khi ấy, Lâm Tố còn đẹp hơn bây giờ, thử hỏi cô gái nào không động lòng? Ngay cả muội muội của bạn tốt là Lư Vãn Thu, cũng có tình cảm với hắn.

Chẳng ngờ rằng, Bạch Thanh Bồ thường xuyên qua lại nhà họ Lư, lâu ngày cũng đem lòng yêu thương Lư Thập Nương. Một vòng luẩn quẩn khó giải cứ thế hình thành.

Sau này, khi gia tộc họ Lư gặp nạn, đến lúc bị lưu đày, Lư Vãn Thu đột nhiên lâm bệnh nặng. Bạch Thanh Bồ lo lắng, quyết tâm xin cưới Lư Vãn Thu để nàng có thể ở lại kinh thành điều dưỡng.

Hắn đã phải sử dụng vô số mối quan hệ để có thể tác động vào ngục giam, giả vờ rằng từ lâu đã có hôn ước và thậm chí đã lén thành gia, nhờ đó mà Lư Vãn Thu mới không phải đi lưu đày.

Lúc đó, trên ngai vàng là Hoàng đế Túc Tông, người không bao dung như Khương Phất Ngọc. Nếu việc này bị phát giác, đó sẽ là tội khi quân, đáng phải c.h.é.m đầu.

Bạch Thanh Bồ suýt chút nữa đã bị cha dùng gia pháp đánh chết.

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

Nhưng hắn chưa bao giờ hối hận, Lư Vãn Thu đối với hắn là người con gái hắn yêu thuở thiếu thời, cũng là muội muội của người bạn thân, bất kể là vì tình cảm với Lư Vịnh Tư hay là lòng riêng của mình, hắn đều nhất quyết phải làm vậy.

Bạch Thanh Bồ từng là người xem thường học thuyết Khổng Mạnh, nhưng sau khi lấy vợ, lại cư xử giống một người chính nhân quân tử đến kỳ lạ.

Hơn mười năm qua, hắn luôn đối xử với Lư Vãn Thu bằng lễ nghĩa, không hề cưỡng ép, dù đã kết hôn mười năm vẫn chưa động phòng, cũng không nạp thiếp, đến mức mà ở tuổi ba mươi, hắn vẫn chưa có con nối dõi.

“Đã từng nhìn biển rộng, thì chẳng còn màng đến sông suối nữa. Nhưng biển rộng núi cao của nàng là Bất Tuân, còn ta thì tính là gì?”

Bạch Thanh Bồ lau nước mắt, trong cơn say, hắn giống hệt một đứa trẻ bị tổn thương, “Huynh biết không, ta đã nghĩ rằng nếu ta đối xử tốt với nàng mãi như vậy, rồi sẽ có một ngày nàng sẽ cảm động. Nhưng đã mười năm trôi qua, nàng vẫn như xưa, vẫn xem ta như người xa lạ. Thẩm Bất Tuân, ta thực sự rất ghen tỵ với huynh, tại sao huynh không làm gì mà có thể khiến nàng ghi nhớ cả đời… Còn ta, dù đã làm biết bao điều cho nàng, cuối cùng chẳng là gì cả…”

Lâm Tố nghẹn ngào, một câu “xin lỗi” bật ra khỏi miệng.

Nhưng Bạch Thanh Bồ chỉ vỗ vai hắn, “Huynh chẳng làm gì có lỗi với ta cả, Bất Tuân, đừng nói như thế.”

Hắn tự rót cho mình thêm rượu, nước mắt lấp lánh, “Ta cũng chưa từng oán hận huynh, ghen tỵ không đồng nghĩa với oán hận. Khi ta cưới nàng, dù nói rằng không cần nàng phải có gánh nặng gì hay phải vì ta mà làm gì cả, nhưng trong lòng ta vẫn mong đợi một điều gì đó từ nàng, là ta khẩu thị tâm phi. Ta cứu nàng là có mục đích, và khi nàng không yêu ta như ta mong đợi, ta cảm thấy mình đã đánh đổi mà chẳng được gì, nên mới sinh ra oán hận và u buồn.”

“Nhưng những năm qua ta cũng đã hiểu ra, ta vốn dĩ không có quyền bắt buộc người khác phải yêu ai. Nàng đã đáp lại ta bằng việc quản lý mọi công việc trong phủ Trung Dũng Hầu một cách chu đáo, khi mẹ ta ốm nặng, nàng gần như không rời khỏi giường bệnh của bà. Nàng không phải không cảm động, cũng không phải không báo đáp, chỉ là… cách nàng đáp lại khác với cách ta mong đợi.”

“Dù sao đi nữa, ta cũng chưa bao giờ hối hận vì đã cứu nàng.”

Nói rồi, Bạch Thanh Bồ uống cạn ly rượu trong tay.

Bốn người chìm trong im lặng.

Cuối cùng Thượng Quan Cứu lên tiếng, “Thôi được rồi, hôm nay hiếm khi tụ họp ở đây, đừng nhắc lại những chuyện xưa nữa.”

Nhưng lời vừa ra khỏi miệng, hắn lại không nói thêm được nữa.

Không nhắc đến quá khứ, thì còn nói gì nữa đây?

Liệu họ có thể như thuở niên thiếu, ngâm thơ bàn luận lý tưởng, nói chuyện trên trời dưới đất nữa không?

Giữa họ bây giờ chỉ còn lại những câu chuyện của quá khứ mà thôi.

Ngày xưa họ có thể nói về thơ văn, về lý tưởng và tương lai. Nhưng hôm nay gặp lại, bạn bè xưa, có người giờ đã nằm dưới ba thước đất, có người bệnh tật quấn thân, có người vì thời gian mà mòn mỏi mất đi nét thanh xuân.

Những thiếu niên từng được các bậc tiên sinh trong Học cung Sùng Hồ cho là nhân tài của đất nước, sau mười năm, như cánh bèo trôi dạt, chẳng làm nên việc gì.

Rõ ràng là những chàng trai ngồi dưới tán cây ngô đồng bàn luận sôi nổi ngày ấy, nào có ngờ đến cảnh hôm nay, họ lại gặp nhau trong hoàn cảnh này.

Bốn người chuẩn bị năm chiếc ly rượu, chiếc còn lại, được đặt yên lặng trên bậc thềm, rót đầy rượu hoa quế mà người ấy yêu thích.

Nơi đó, từng có một người ngồi, mặc áo trắng, dáng gầy cao, không thích nói nhiều, chỉ đợi đến khi người khác nói xong rồi mới lên tiếng.

Có khi lời nói ấy gây bất ngờ, khiến bốn người bạn quay lại nhìn hắn, hắn sẽ chỉ mỉm cười ngượng ngùng, để lộ hai lúm đồng tiền nhỏ.

Những khuôn mặt thân quen, nhưng giờ sao lại xa lạ.

Nếu linh hồn của Lư Vịnh Tư có thể về quê cũ, lẩn quẩn nơi đây, hắn sẽ nhận ra rằng mình là người duy nhất không bị thời gian thay đổi, mãi mãi thanh xuân, mãi mãi đầy sức sống.

Không biết bao lâu trôi qua, Thượng Quan Cứu nâng ly, “Giờ đây, chân tướng năm xưa đã sáng tỏ, Lư gia đã được rửa oan, Thập Thất Lang cũng đã được minh oan sau khi mất. Ly này, kính Thập Thất Lang.”

Mọi người cùng nâng ly.

Lâm Tố nâng chiếc ly của người đã khuất, rót rượu xuống đất.

Trời xanh đất rộng, như gửi lòng kính trọng đến linh hồn của Lư Thập Thất Lang.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cha Mỹ Nhân Của Ta Hắc Hoá Rồi!!!

Số ký tự: 0