Chương 5
Zhihu
2025-03-19 22:16:01
5.
Chu Hoán cõng tôi, từng bước đi về nhà.
Tôi dựa vào lưng cậu ấy, cảm nhận được hơi ấm truyền từ dưới lớp vải, mắt tôi nhanh chóng nhìn thấy chỗ tai cậu ấy đỏ lên.
Tim tôi đập mạnh ở phía bên trái, tôi và Chu Hoán dính sát vào nhau.
Chắc chắn cậu ấy có thể nghe thấy nhịp tim không kiểm soát được của tôi.
Tôi đưa tay xuống, cảm nhận được nhịp tim đều đặn và mạnh mẽ dưới lồng ngực.
Tôi vô thức cảm thấy yên tâm.
Trăng rất to và sáng, gió đêm thổi vào người cũng thật dễ chịu. Uống một chút rượu, tôi cảm thấy can đảm, nhưng vẫn rất tỉnh táo.
Không khí lúc này thật tuyệt vời, thật phù hợp để thổ lộ tình cảm.
"Chu Hoán, cậu có thể làm bạn trai tôi không?"
Cậu ấy dừng lại, nhưng không đặt tôi xuống.
"Giang Ngọc, có lẽ cậu sẽ gặp được một người tốt hơn."
Cậu ấy không trực tiếp trả lời câu hỏi của tôi, nhưng câu trả lời đã rất rõ ràng.
Tôi đã bị từ chối.
Tôi đá chân, thoát khỏi tay cậu ấy và đứng đối diện trước mặt cậu ấy.
"Cậu có thích tôi không?"
Chu Hoán im lặng.
Tôi nhíu mày: "Vậy thì tôi hỏi cậu, tại sao lúc trước cậu lại nhận nuôi tôi? Tại sao đối xử tốt với tôi như vậy?
"Cậu trồng những loại rau tôi thích, kiên nhẫn dù bị đánh thức nửa đêm, lo lắng khi tôi gặp nguy hiểm, còn có món gà hầm hôm ấy và chiếc bánh kem làm từ tuyết..."
Tôi kiên trì nhìn thẳng vào mắt cậu ấy, không bỏ qua bất kỳ dấu hiệu nào.
Nhưng Chu Hoán rất bình tĩnh, bình tĩnh đến lạ.
"Làm những điều đó là vì cậu xứng đáng."
Cậu ấy nhìn tôi, đuôi mắt hơi đỏ, nhưng ánh mắt không né tránh, không chớp mắt.
"Nhưng không liên quan gì đến việc thích."
Tôi quay người bỏ lại cậu ấy, loạng choạng bước về nhà.
Chu Hoán cách tôi một bước chân, đi theo sát phía sau, như sợ tôi sẽ ngã. Nhưng không như trước kia, cậu ấy không kiên quyết cõng tôi nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Sau này, cậu ấy thi vào một trường đại học hàng đầu phía Bắc, và khi nhận được giấy báo nhập học, cậu ấy đã mua vé xe đi Bắc Thành vào ngày hôm sau, ngay trước mặt tôi.
"Ở đó là thành phố lớn, tôi có thể vừa đi làm kiếm học phí, vừa làm quen với môi trường."
Cậu ấy nhìn tôi, ánh mắt lưỡng lự.
Tôi mím môi, quay người bước vào phòng của mình.
Tôi không biết cậu ấy có đang tránh mặt tôi không, cả ngày hôm đó tôi không nói với cậu ấy một lời nào.
Ngày hôm sau, sáng sớm, cửa phòng tôi nhẹ nhàng mở ra, cậu ấy đứng ngoài cửa một lúc lâu.
Tôi đã tỉnh, nằm quay lưng về phía cậu ấy, chờ cậu ấy lên tiếng trước.
"Giang Ngọc, tôi sắp đi rồi, cậu... không tiễn tôi sao?"
Tôi không đáp lại, đây không phải là những gì tôi muốn nghe.
Nhưng sau một lúc, những lời tôi mong đợi không được cất lên, mà tôi chỉ nghe thấy tiếng cửa đóng lại.
Cậu ấy đi rồi.
Mùa hè còn hai tháng nữa, cậu ấy đã đi.
Sau khi cậu ấy đi, tôi dồn hết tâm sức vào công việc làm thêm.
Cố gắng không nghĩ về cậu ấy.
Cho đến khi gần tới ngày nhập học, tôi nghỉ việc hè và chuẩn bị cho đồ đạc nhập học.
Lúc này, dì tôi đến gặp tôi…đòi tôi tiền.
" Tiểu Ngọc à, dì không phải là cố tình làm khó con, nhưng thật sự có việc cần gấp phải dùng tiền. Dì nghe nói con đã đi làm suốt ba tháng hè sau khi thi xong, chắc cũng kiếm được kha khá rồi, con xem, cái số tiền năm đó con vay lúc nhà phá sản… hay là trả lại một ít đi?"
"Em họ con học trường tốt, nhưng kết quả không theo kịp, dì định cho nó học thêm..."
Tôi không biết dì tôi nghe được từ đâu, nhưng học phí năm nhất đại học cần hơn sáu nghìn.
"Dì ơi, có thể trả trước ba nghìn được không? Con còn phải đi học..."
Câu chưa nói xong, sắc mặt dì tôi lập tức thay đổi.
"Ngày trước nhà con gặp chuyện, dì không nói gì mà đã cho con vay năm nghìn rồi. Bây giờ dì đến đòi lại tiền mà con lại cứ từ chối, còn giả vờ là tiểu thư nữa sao? Con gái học đại học cái gì, không bằng lấy chồng đi, có tiền thì cũng có thể giúp đưa ba con ra!"
Tôi không nói gì, chờ dì tôi nói xong, rồi quay người vào phòng lấy ra năm nghìn.
Từng tờ tiền được đếm xong, tôi đưa vào tay dì.
Năm nghìn đồng, đủ để nhìn thấu một người.
Chu Hoán cõng tôi, từng bước đi về nhà.
Tôi dựa vào lưng cậu ấy, cảm nhận được hơi ấm truyền từ dưới lớp vải, mắt tôi nhanh chóng nhìn thấy chỗ tai cậu ấy đỏ lên.
Tim tôi đập mạnh ở phía bên trái, tôi và Chu Hoán dính sát vào nhau.
Chắc chắn cậu ấy có thể nghe thấy nhịp tim không kiểm soát được của tôi.
Tôi đưa tay xuống, cảm nhận được nhịp tim đều đặn và mạnh mẽ dưới lồng ngực.
Tôi vô thức cảm thấy yên tâm.
Trăng rất to và sáng, gió đêm thổi vào người cũng thật dễ chịu. Uống một chút rượu, tôi cảm thấy can đảm, nhưng vẫn rất tỉnh táo.
Không khí lúc này thật tuyệt vời, thật phù hợp để thổ lộ tình cảm.
"Chu Hoán, cậu có thể làm bạn trai tôi không?"
Cậu ấy dừng lại, nhưng không đặt tôi xuống.
"Giang Ngọc, có lẽ cậu sẽ gặp được một người tốt hơn."
Cậu ấy không trực tiếp trả lời câu hỏi của tôi, nhưng câu trả lời đã rất rõ ràng.
Tôi đã bị từ chối.
Tôi đá chân, thoát khỏi tay cậu ấy và đứng đối diện trước mặt cậu ấy.
"Cậu có thích tôi không?"
Chu Hoán im lặng.
Tôi nhíu mày: "Vậy thì tôi hỏi cậu, tại sao lúc trước cậu lại nhận nuôi tôi? Tại sao đối xử tốt với tôi như vậy?
"Cậu trồng những loại rau tôi thích, kiên nhẫn dù bị đánh thức nửa đêm, lo lắng khi tôi gặp nguy hiểm, còn có món gà hầm hôm ấy và chiếc bánh kem làm từ tuyết..."
Tôi kiên trì nhìn thẳng vào mắt cậu ấy, không bỏ qua bất kỳ dấu hiệu nào.
Nhưng Chu Hoán rất bình tĩnh, bình tĩnh đến lạ.
"Làm những điều đó là vì cậu xứng đáng."
Cậu ấy nhìn tôi, đuôi mắt hơi đỏ, nhưng ánh mắt không né tránh, không chớp mắt.
"Nhưng không liên quan gì đến việc thích."
Tôi quay người bỏ lại cậu ấy, loạng choạng bước về nhà.
Chu Hoán cách tôi một bước chân, đi theo sát phía sau, như sợ tôi sẽ ngã. Nhưng không như trước kia, cậu ấy không kiên quyết cõng tôi nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Sau này, cậu ấy thi vào một trường đại học hàng đầu phía Bắc, và khi nhận được giấy báo nhập học, cậu ấy đã mua vé xe đi Bắc Thành vào ngày hôm sau, ngay trước mặt tôi.
"Ở đó là thành phố lớn, tôi có thể vừa đi làm kiếm học phí, vừa làm quen với môi trường."
Cậu ấy nhìn tôi, ánh mắt lưỡng lự.
Tôi mím môi, quay người bước vào phòng của mình.
Tôi không biết cậu ấy có đang tránh mặt tôi không, cả ngày hôm đó tôi không nói với cậu ấy một lời nào.
Ngày hôm sau, sáng sớm, cửa phòng tôi nhẹ nhàng mở ra, cậu ấy đứng ngoài cửa một lúc lâu.
Tôi đã tỉnh, nằm quay lưng về phía cậu ấy, chờ cậu ấy lên tiếng trước.
"Giang Ngọc, tôi sắp đi rồi, cậu... không tiễn tôi sao?"
Tôi không đáp lại, đây không phải là những gì tôi muốn nghe.
Nhưng sau một lúc, những lời tôi mong đợi không được cất lên, mà tôi chỉ nghe thấy tiếng cửa đóng lại.
Cậu ấy đi rồi.
Mùa hè còn hai tháng nữa, cậu ấy đã đi.
Sau khi cậu ấy đi, tôi dồn hết tâm sức vào công việc làm thêm.
Cố gắng không nghĩ về cậu ấy.
Cho đến khi gần tới ngày nhập học, tôi nghỉ việc hè và chuẩn bị cho đồ đạc nhập học.
Lúc này, dì tôi đến gặp tôi…đòi tôi tiền.
" Tiểu Ngọc à, dì không phải là cố tình làm khó con, nhưng thật sự có việc cần gấp phải dùng tiền. Dì nghe nói con đã đi làm suốt ba tháng hè sau khi thi xong, chắc cũng kiếm được kha khá rồi, con xem, cái số tiền năm đó con vay lúc nhà phá sản… hay là trả lại một ít đi?"
"Em họ con học trường tốt, nhưng kết quả không theo kịp, dì định cho nó học thêm..."
Tôi không biết dì tôi nghe được từ đâu, nhưng học phí năm nhất đại học cần hơn sáu nghìn.
"Dì ơi, có thể trả trước ba nghìn được không? Con còn phải đi học..."
Câu chưa nói xong, sắc mặt dì tôi lập tức thay đổi.
"Ngày trước nhà con gặp chuyện, dì không nói gì mà đã cho con vay năm nghìn rồi. Bây giờ dì đến đòi lại tiền mà con lại cứ từ chối, còn giả vờ là tiểu thư nữa sao? Con gái học đại học cái gì, không bằng lấy chồng đi, có tiền thì cũng có thể giúp đưa ba con ra!"
Tôi không nói gì, chờ dì tôi nói xong, rồi quay người vào phòng lấy ra năm nghìn.
Từng tờ tiền được đếm xong, tôi đưa vào tay dì.
Năm nghìn đồng, đủ để nhìn thấu một người.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro