Chương 2
Zhihu
2025-03-19 22:16:01
2.
Ngày hôm sau tỉnh dậy, đồng phục của tôi đã được giặt sạch và treo ở ngoài.
Tôi mặc đồng phục của Chu Hoán đến trường.
Hôm đó, cậu ấy mang theo bốn chiếc bánh bao.
Khi đến trường cậu ấy cõng tôi, mỗi người ăn một chiếc.
Buổi trưa, lại ăn thêm một chiếc nữa.
Lạ thật, những chiếc bánh bao này vừa nhạt nhẽo lại vừa ngon.
Tôi ở nhà Chu Hoán đã vài ngày, nhưng không thấy người nhà của cậu ấy đâu.
Tôi đi hỏi hàng xóm.
"Mẹ thằng bé bỏ đi từ khi nó còn nhỏ để theo người khác. Còn bố nó sau đó đi làm xa rồi không về nữa.
"Người nuôi thằng bé lớn lên là ông nội. Nhưng ông lão qua đời vào mùa hè năm ngoái."
Trong một khoảnh khắc, tôi cảm thấy tâm trạng mình khá phức tạp.
Lớp 10, tôi và cậu ấy xảy ra mâu thuẫn chính là sau khi ông cậu ấy qua đời.
Lúc đó, cậu ấy đã có tâm trạng như thế nào?
Vào ngày thứ bảy đầu tiên tôi ở nhà Chu Hoán, cậu ấy ra trước sân trồng rau.
Tôi ngồi trên ngưỡng cửa, nhìn cậu ấy bận rộn.
Tới nửa buổi mặt trời càng lúc càng gay gắt, chiếc áo thun màu xám lục của Chu Hoán ướt đẫm, mồ hôi chảy ròng ròng trên trán.
Tôi vào nhà lấy khăn lau đưa cho Chu Hoán. Cậu ấy lau qua một chút rồi vắt khăn lên vai.
Tôi ngồi xổm bên cạnh Chu Hoán, hỏi: "Chu Hoán, cậu nói tôi phải làm thế nào để báo đáp cậu?"
"Không cần báo đáp."
Cậu ấy dừng lại một chút, chỉ tay vào góc tường: "Giúp tôi mang cái thùng đó qua đây."
Tôi đi lại, bên trong thùng tối om, còn có mùi hôi.
"Đây là cái gì vậy?"
"Phân gà."
"......"
Sáng hôm đó trời nắng như đổ lửa, đến chiều thì trời đổ mưa phùn.
Sau khi đất ẩm ướt, mùi phân gà hôi hám càng trở nên nồng nặc.
Nhưng Chu Hoán lại rất vui với cơn mưa này: "Mưa thế này không lớn không nhỏ, vừa hay làm ẩm được số hạt giống mới trồng."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tuy nhiên, trời mưa khiến không khí ẩm ướt, tối đó khi ngủ tôi ngứa khắp người, không thể nào ngủ được.
Tôi chạy đến phòng Chu Hoán, lay cậu ấy dậy.
"Chu Hoán, tôi ngứa quá..."
Cậu ấy mở mắt ngơ ngác rồi bỗng dưng mở to mắt: "Có chuyện gì vậy?"
"Chỉ là nằm trên giường, lưng tôi ngứa lắm."
Cậu ấy kéo một phần áo tôi lên và nhìn, thấy một đám đốm đỏ.
"Mưa ẩm, là do bọ chét cắn."
Cuối cùng Chu Hoán lục lọi tìm một bộ chăn mền khô ráo hơn, đến khi đó tôi mới có thể ngủ được một chút.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, Chu Hoán không có ở nhà. Cả ngày hôm đó cậu ấy không trở về.
Mãi đến khoảng 10 giờ tối, tôi cảm thấy lo lắng định đi tìm Chu Hoán.
Khi tôi vừa định khóa cửa thì nhìn thấy cậu ấy đi về dưới ánh trăng , trên tay cầm theo một túi bánh bao trắng lớn.
"Hôm nay cậu đi đâu vậy?"
"Đi làm."
Cậu ấy đặt túi bánh bao vào tủ lạnh cũ, rồi từ trong túi lấy ra một tuýp thuốc mỡ và một chai xịt.
"Tôi quen sống trong môi trường này, nên không để ý nhiều lắm.”
"Thuốc mỡ này, cậu thoa vào sẽ không để lại sẹo. Chai xịt này nghe nói có tác dụng diệt mạt và bọ chét rất tốt."
Nói xong, cậu ấy đi vào phòng tôi xịt thuốc, còn tôi thì vào nhà tắm thoa thuốc mỡ.
Tay tôi đã gần như xoắn lại, nhưng vẫn không thể với tới chỗ bả vai.
Khi Chu Hoán bước ra từ phòng, tôi gọi cậu ấy lại.
"Tôi không với tới được..."
Dưới ánh sáng mờ ảo của đèn huỳnh quang, vành tai của cậu ấy hơi đỏ.
Ngón tay lạnh lẽo chạm vào lưng tôi qua lớp thuốc mỡ, cảm giác ngứa không thể tả.
Nó ngứa hơn cả bị bọ chét cắn.
Sau khi thoa thuốc xong, tôi nói với cậu ấy: "Chu Hoán, công việc cậu làm ban ngày là gì vậy? Tôi cũng muốn đi làm."
Cậu ấy khẽ nhíu mày: "Công ty tôi làm không nhận người nữa."
"À."
"Nhưng bên cạnh vẫn còn tuyển, cậu có thể qua đó, chỉ là lương thấp hơn một chút."
"Được!"
Ngày hôm sau tỉnh dậy, đồng phục của tôi đã được giặt sạch và treo ở ngoài.
Tôi mặc đồng phục của Chu Hoán đến trường.
Hôm đó, cậu ấy mang theo bốn chiếc bánh bao.
Khi đến trường cậu ấy cõng tôi, mỗi người ăn một chiếc.
Buổi trưa, lại ăn thêm một chiếc nữa.
Lạ thật, những chiếc bánh bao này vừa nhạt nhẽo lại vừa ngon.
Tôi ở nhà Chu Hoán đã vài ngày, nhưng không thấy người nhà của cậu ấy đâu.
Tôi đi hỏi hàng xóm.
"Mẹ thằng bé bỏ đi từ khi nó còn nhỏ để theo người khác. Còn bố nó sau đó đi làm xa rồi không về nữa.
"Người nuôi thằng bé lớn lên là ông nội. Nhưng ông lão qua đời vào mùa hè năm ngoái."
Trong một khoảnh khắc, tôi cảm thấy tâm trạng mình khá phức tạp.
Lớp 10, tôi và cậu ấy xảy ra mâu thuẫn chính là sau khi ông cậu ấy qua đời.
Lúc đó, cậu ấy đã có tâm trạng như thế nào?
Vào ngày thứ bảy đầu tiên tôi ở nhà Chu Hoán, cậu ấy ra trước sân trồng rau.
Tôi ngồi trên ngưỡng cửa, nhìn cậu ấy bận rộn.
Tới nửa buổi mặt trời càng lúc càng gay gắt, chiếc áo thun màu xám lục của Chu Hoán ướt đẫm, mồ hôi chảy ròng ròng trên trán.
Tôi vào nhà lấy khăn lau đưa cho Chu Hoán. Cậu ấy lau qua một chút rồi vắt khăn lên vai.
Tôi ngồi xổm bên cạnh Chu Hoán, hỏi: "Chu Hoán, cậu nói tôi phải làm thế nào để báo đáp cậu?"
"Không cần báo đáp."
Cậu ấy dừng lại một chút, chỉ tay vào góc tường: "Giúp tôi mang cái thùng đó qua đây."
Tôi đi lại, bên trong thùng tối om, còn có mùi hôi.
"Đây là cái gì vậy?"
"Phân gà."
"......"
Sáng hôm đó trời nắng như đổ lửa, đến chiều thì trời đổ mưa phùn.
Sau khi đất ẩm ướt, mùi phân gà hôi hám càng trở nên nồng nặc.
Nhưng Chu Hoán lại rất vui với cơn mưa này: "Mưa thế này không lớn không nhỏ, vừa hay làm ẩm được số hạt giống mới trồng."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tuy nhiên, trời mưa khiến không khí ẩm ướt, tối đó khi ngủ tôi ngứa khắp người, không thể nào ngủ được.
Tôi chạy đến phòng Chu Hoán, lay cậu ấy dậy.
"Chu Hoán, tôi ngứa quá..."
Cậu ấy mở mắt ngơ ngác rồi bỗng dưng mở to mắt: "Có chuyện gì vậy?"
"Chỉ là nằm trên giường, lưng tôi ngứa lắm."
Cậu ấy kéo một phần áo tôi lên và nhìn, thấy một đám đốm đỏ.
"Mưa ẩm, là do bọ chét cắn."
Cuối cùng Chu Hoán lục lọi tìm một bộ chăn mền khô ráo hơn, đến khi đó tôi mới có thể ngủ được một chút.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, Chu Hoán không có ở nhà. Cả ngày hôm đó cậu ấy không trở về.
Mãi đến khoảng 10 giờ tối, tôi cảm thấy lo lắng định đi tìm Chu Hoán.
Khi tôi vừa định khóa cửa thì nhìn thấy cậu ấy đi về dưới ánh trăng , trên tay cầm theo một túi bánh bao trắng lớn.
"Hôm nay cậu đi đâu vậy?"
"Đi làm."
Cậu ấy đặt túi bánh bao vào tủ lạnh cũ, rồi từ trong túi lấy ra một tuýp thuốc mỡ và một chai xịt.
"Tôi quen sống trong môi trường này, nên không để ý nhiều lắm.”
"Thuốc mỡ này, cậu thoa vào sẽ không để lại sẹo. Chai xịt này nghe nói có tác dụng diệt mạt và bọ chét rất tốt."
Nói xong, cậu ấy đi vào phòng tôi xịt thuốc, còn tôi thì vào nhà tắm thoa thuốc mỡ.
Tay tôi đã gần như xoắn lại, nhưng vẫn không thể với tới chỗ bả vai.
Khi Chu Hoán bước ra từ phòng, tôi gọi cậu ấy lại.
"Tôi không với tới được..."
Dưới ánh sáng mờ ảo của đèn huỳnh quang, vành tai của cậu ấy hơi đỏ.
Ngón tay lạnh lẽo chạm vào lưng tôi qua lớp thuốc mỡ, cảm giác ngứa không thể tả.
Nó ngứa hơn cả bị bọ chét cắn.
Sau khi thoa thuốc xong, tôi nói với cậu ấy: "Chu Hoán, công việc cậu làm ban ngày là gì vậy? Tôi cũng muốn đi làm."
Cậu ấy khẽ nhíu mày: "Công ty tôi làm không nhận người nữa."
"À."
"Nhưng bên cạnh vẫn còn tuyển, cậu có thể qua đó, chỉ là lương thấp hơn một chút."
"Được!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro