Cậu Đừng Nói Dối Nữa

"Trước lạ sau q...

Tô Thời Cửu

2025-03-28 06:16:33

Trên đường về, Quý Diễn đặc biệt chọn quà cho ông bà của Tô Lạc Nam.

Cậu mua cho ông một bộ cờ tướng bằng ngọc đặt làm riêng, còn bà thì được tặng một chiếc ghế massage.

Món quà tuy không quá đắt đỏ nhưng lại rất hợp ý hai người già, khiến họ vui vẻ đến mức cười không khép được miệng.

Ông nội Tô thậm chí còn lập tức mở bàn cờ mới ra chơi một ván với Quý Diễn, suốt cả buổi cứ khen quân cờ mịn tay, chất lượng tốt, còn đùa rằng sau này có xuống mồ cũng phải mang theo.

Nhân lúc rảnh rỗi, Tô Lạc Nam cũng dọn dẹp lại căn gác xép trên tầng hai.

Nếu mấy ngày nữa Tiết Minh Lan và Tô Minh trở về, phòng trong nhà chắc chắn sẽ không đủ, giờ lại thêm Quý Diễn, có lẽ đến chỗ chen chúc cũng không có.

Hồi nhỏ cô từng ở gác xép suốt một thời gian dài, nơi đó không quá bẩn, chỉ cần dọn qua một chút là có thể ở được.

Hơn mười hai giờ đêm, sau khi tắm xong chuẩn bị đi ngủ, lúc đi ngang qua cửa sổ, cô vô thức liếc mắt nhìn ra ngoài.

Trong sân có một cây hòe to, lúc này hoa lá đã úa tàn, chỉ còn trơ trọi những cành khô. Bình thường cây luôn xanh tốt rợp bóng, vậy mà dưới ánh trăng giờ đây lại trông lạnh lẽo và cô quạnh đến lạ.

Ánh trăng xuyên qua tán cây trơ trọi, chiếu lên bờ vai của Quý Diễn, kéo bóng cậu dài ra trên mặt đất.

Cậu dường như đang nghe điện thoại, chân mày nhíu chặt, tâm trạng có vẻ không tốt, ngón tay còn kẹp một điếu thuốc lập lòe ánh lửa.

Lâu lắm rồi, cô mới lại có linh cảm như thế này.

Quý Diễn vừa hay ngẩng đầu lên đúng lúc đó, đôi mắt đen láy của cậu xuyên qua khoảng không, chạm thẳng vào mắt cô.

Đầu ngón tay cậu hơi khựng lại, ánh mắt rõ ràng có chút sững sờ.

Hai giây sau, cậu dập tắt điếu thuốc trong tay, khóe môi hơi cong lên, giơ tay về phía Tô Lạc Nam búng ngón tay một cái.

Âm thanh không nhỏ, vang lên rõ ràng trong đêm tĩnh mịch, nghe có chút chói tai.

Tô Lạc Nam giật mình, lập tức đưa ngón tay lên môi làm động tác suỵt, rồi len lén liếc nhìn về phía cửa sổ phòng ông bà nội.

Nếu để ông bà thấy cô và Quý Diễn đứng đó đưa mắt ra hiệu cho nhau vào giờ này, chắc chắn sáng mai cô sẽ bị dạy dỗ một trận ra trò.

Kéo rèm cửa lại, cô nằm xuống giường, nhìn chằm chằm lên trần nhà. Đỏ ửng trên má lan dần, nhịp tim cũng ngày càng dồn dập.

Không thể phủ nhận rằng, khoảnh khắc Quý Diễn búng tay vừa rồi, trông cậu thực sự rất ngầu.

Vừa tùy ý lại vừa mang theo sự phóng khoáng, nhẹ nhàng như cơn gió sớm.

Khí chất thiếu niên tràn đầy.

Cậu là một trong số ít những người mà Tô Lạc Nam từng gặp, vẫn giữ được vẻ trẻ trung, không vướng bụi trần dù đã ở độ tuổi này.

Khi cô còn đang trằn trọc mãi không ngủ được, thì chiếc điện thoại dưới gối đột nhiên rung lên.

Quý Diễn: [Ông bà cậu ngủ rồi.]

Vừa nhìn thấy tin nhắn, Tô Lạc Nam lập tức hiểu ngay ẩn ý trong đó.

Cô đỏ mặt, giả vờ ngốc nghếch: [Vậy chúng ta cũng nên đi ngủ sớm thôi.]

Tin nhắn này như chìm vào đáy biển, Quý Diễn không trả lời.

Tô Lạc Nam đợi một lúc lâu, trong đầu không ngừng đoán xem tại sao cậu lại không nhắn lại.

Đây là lần đầu tiên kể từ khi tái ngộ, Quý Diễn không trả lời tin nhắn của cô.

Năm phút trôi qua, cuối cùng cô không nhịn được nữa...

Cô khoác áo vào, rón rén đi đến trước cửa phòng ở tầng một.

Vừa gõ cửa, một đôi tay mạnh mẽ đã nhanh chóng ôm lấy eo cô, kéo cô vào trong.

Giây tiếp theo, đôi môi cô bị cạy mở đầy bá đạo.

Tô Lạc Nam nóng bừng cả mặt, vô thức đáp lại nụ hôn của cậu.

Bàn tay rắn rỏi của Quý Diễn nhẹ nhàng đỡ lấy sau gáy cô.

Hai người đứng ngay ngưỡng cửa, hôn nhau cuồng nhiệt đến mức quên cả mọi thứ xung quanh.

Nhịp tim dồn dập, hơi thở giao hòa, đầu ngón tay cũng dần nóng lên.

Quý Diễn đột nhiên ôm ngang cô lên, khóe môi mang theo ý cười, khẽ hôn lên chiếc cổ thon dài của cô.

Cậu vén chăn, đặt cô vào trong.

Cả người Tô Lạc Nam nóng rực, lồng ng.ực phập phồng không ngừng, hơi thở gấp gáp đến mức gần như nghẹn lại.

Dù vậy, cô vẫn cố gắng tìm cách đánh lạc hướng.

"Cậu không nhớ là cậu biết chơi cờ tướng à?"

"Trước đây thì không biết."

Trong bóng tối, Quý Diễn vẫn có thể chính xác tìm được ánh mắt cô, từng chút một đặt xuống những nụ hôn nhẹ nhàng.

"Sau đó, ông nói nếu tớ không thắng được ông một ván cờ tướng thì đừng mong cưới được cô cháu gái bảo bối của ông."

Tô Lạc Nam mím môi cười trộm, vòng tay ôm lấy eo cậu.

"Ông tớ nổi tiếng là cao thủ cờ tướng từ khi còn trẻ, quanh đây chẳng có mấy ai thắng nổi ông đâu."

"Dạo gần đây chơi cờ với ông, tớ phát hiện muốn trở thành đối thủ của ông, chắc phải mất ít nhất mười lăm năm nữa."

"Vậy nếu ông nội tớ không cho cậu cưới tớ thì sao?"

"Thì tớ sẽ bám dính lấy cậu, dù có mặt dày cũng chẳng sao."

Cậu còn biết mình mặt dày cơ đấy...

Xem ra, nhận thức về bản thân cũng khá rõ ràng.

"Tô Lạc Nam."

Giọng nói trầm khàn đầy từ tính kéo cô trở về thực tại.

"Hửm?"

Quý Diễn kéo chăn trùm lên cả hai người, trong bóng tối, ánh mắt cậu lóe lên một tia sắc bén, như ánh mắt của loài dã thú, nhìn chằm chằm vào cô.

"Thích cậu. Muốn cưới cậu."

Nói xong, cậu cúi xuống chặn lại đôi môi cô.

Chiếc áo mỏng trên người cô bị cậu mạnh mẽ xé toạc, không khí ngay lập tức trở nên nóng rực.

Phòng của ông bà nội chỉ cách đây không xa, Tô Lạc Nam không dám phát ra tiếng, ngay cả những âm thanh va chạm cũng bị họ cố gắng kìm nén.

Khi cơn nóng bỏng trong cơ thể dâng trào, cô không kìm được mà khẽ rên một tiếng, nhưng ngay sau đó liền hoảng hốt lấy tay bịt chặt miệng.

Ngẩng đầu lên, cô bắt gặp ánh mắt tràn đầy ý cười xấu xa của Quý Diễn.

Khóe môi cậu nhếch lên, trong đáy mắt là vẻ bỡn cợt đầy ngang tàng.

Tô Lạc Nam trừng mắt nhìn cậu, trong mắt còn vương chút hơi nước.

Người này đúng là càng ngày càng quá đáng.

Trước đây chỉ là bắt nạt cô bằng lời nói, bây giờ ngay cả phương diện này cũng không chịu buông tha.

Quả nhiên, như câu nói "trước lạ sau quen".

Tay nghề của Quý Diễn tiến bộ nhanh thật, ngay cả vẻ bối rối, thiếu tự tin của lần đầu tiên cũng hoàn toàn biến mất, càng ngày càng ngông cuồng, tùy ý hơn.

Bầu không khí dâng lên đến cao trào, ánh mắt cả hai đều trở nên mơ màng.

Đúng lúc này, con chó vàng trong sân đột nhiên sủa ầm lên về phía cửa, thấp thoáng còn nghe được tiếng đóng cửa xe.

Cả hai đều cảnh giác, lập tức ngẩng đầu nhìn nhau.

Ngay sau đó, ngoài cửa vang lên hai tiếng gõ cửa, kèm theo giọng nói quen thuộc.

"Bố, mẹ, Nam Nam, ngủ chưa? Mở cửa cho bọn con nào."

Tô Lạc Nam nuốt nước bọt, dùng khẩu hình không phát ra tiếng nói với Quý Diễn:

"Xong rồi, là mẹ tớ."

Quý Diễn: "..."

Một giây sau, cả hai đồng loạt nhíu mày, theo bản năng vớ lấy quần áo bên cạnh, quay lưng về phía nhau, vội vàng mặc đồ vào.

Cảm giác này chẳng khác nào kẻ trộm bị bắt quả tang.

Khi Tô Lạc Nam đang mặc đồ được một nửa, điện thoại cô quả nhiên vang lên.

Là Tiết Minh Lan gọi tới, vừa bắt máy đã đi thẳng vào vấn đề:

"Nam Nam à, dậy mở cửa giúp bố mẹ với, hôm nay bố mẹ về muộn."

Tô Lạc Nam chột dạ liếc nhìn Quý Diễn, kẹp điện thoại giữa vai và tai, vừa vội vàng mặc đồ vừa đẩy Quý Diễn vào phòng bên cạnh.

"Được... được ạ, con mặc đồ xong sẽ xuống ngay."

Sau khi xử lý mọi thứ ổn thỏa, cô mới chạy vội ra mở cửa.

Vừa thấy Tiết Minh Lan, trong ánh mắt cô vẫn còn vài phần hoảng hốt. Ánh mắt lại theo bản năng lướt đến chiếc xe của Tô Minh đang lùi vào gara.

"Sao bố mẹ về trễ vậy? Đường tắc lắm ạ?"

"Tắc đường thật, quên báo trước với con."

Tiết Minh Lan tùy ý liếc nhìn cô một cái, nhưng ngay sau đó ánh mắt lại quay lại, chằm chằm quan sát cô kỹ hơn.

"Nam Nam, con không khỏe à? Sao mặt đỏ thế này?"

Vừa nói, bà vừa giơ tay định chạm vào trán cô.

Tô Lạc Nam theo phản xạ lùi về sau một chút:

"Không sao đâu ạ, chắc tại gió thổi thôi."

Lời vừa dứt, Quý Diễn đã bước ra từ phòng bên cạnh, quần áo chỉnh tề, giọng điệu chậm rãi:

"Dì Tiết, đã lâu không gặp."

Tiết Minh Lan rõ ràng sững sờ, nhìn Quý Diễn, rồi lại quay sang nhìn Tô Lạc Nam.

Bà ngây người hồi lâu, đến mức nói chuyện cũng có chút lắp bắp:

"Qu-Qu-Quý Diễn?"

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cậu Đừng Nói Dối Nữa

Số ký tự: 0