Cậu Ấy Thật Nhỏ Mọn

Tôi thấy hết rồ...

Trường Yên

2025-02-28 08:16:16

Hoắc Dữ Xuyên nhất thời không biết chuyện gì xảy ra. Nghe Lâm Miểu nức nở chất vấn qua điện thoại, hắn nhíu chặt mày: "Sao thế?"

Lâm Miểu không nói gì, chỉ có tiếng sụt sịt vang lên.

"Lâm Miểu......"

"Ghét cậu!" Lâm Miểu đột nhiên hét lên, sau đó cúp máy.

Hoắc Dữ Xuyên lập tức đứng dậy đi nhanh ra khỏi văn phòng rồi trầm giọng nói với Tiểu Trịnh bên ngoài: "Tới trường đi."

Lâm Miểu chạy hai vòng trên sân tập, tiếng cười nói rộn rã xung quanh khiến cậu càng thêm bực bội.

Cậu muốn đến một nơi yên tĩnh để hít thở không khí, nhưng vừa đến tòa nhà phức hợp thì đột nhiên bị ai đó chặn lại.

Lớp trưởng lớp bên cạnh Lý Văn Diệu gườm gườm nhìn cậu.

Lâm Miểu vốn đã không vui, gặp hắn lại càng bực hơn: "Gì vậy, có chuyện gì à?"

"Lâm Miểu," Lý Văn Diệu nhìn cậu từ đầu đến chân, ánh mắt kia làm Lâm Miểu hết sức khó chịu, "Chẳng phải cậu nói không thích đàn ông sao?"

Lâm Miểu không biết hắn lại nổi cơn điên gì, "Tôi không thích."

"Vậy Hoắc Dữ Xuyên thì sao?" Lý Văn Diệu cười lạnh: "Cậu ta không phải đàn ông à?"

Lâm Miểu vừa nghe thấy ba chữ "Hoắc Dữ Xuyên" thì lập tức nổi giận, "Ai thích cậu ta chứ? Ghét cậu ta nhất!"

"Tôi thấy hết rồi," vẻ mặt Lý Văn Diệu càng thêm u ám, nghiến răng nói: "Hai người ôm nhau trước tòa nhà giảng dạy!"

Lâm Miểu nhíu mày suy nghĩ, có lẽ buổi chiều cậu chạy tới ôm Hoắc Dữ Xuyên đã bị hắn nhìn thấy.

"Mắc mớ gì tới cậu?" Lâm Miểu tức giận nói: "Tránh ra, đừng có cản đường."

Lý Văn Diệu cười khinh thường: "Cũng phải thôi, tôi đâu bằng Hoắc Dữ Xuyên, có tiền có xe sang, đương nhiên là cậu chướng mắt tôi rồi."

Đã bao nhiêu lần hắn thấy Lâm Miểu đeo ba lô lên xe Hoắc Dữ Xuyên ở cổng trường, cả đêm không về.

Hắn cứ tưởng cậu rất ngây thơ, thì ra đã lên giường với người khác từ lâu mà còn nói với hắn là mình không thích đàn ông.

Chẳng qua là chê hắn không phải đại gia thôi.

"Lâm Miểu," Lý Văn Diệu tặc lưỡi, khinh thường nói, "Không ngờ cậu lại là kẻ bán mông."

Hai mắt Lâm Miểu đột nhiên mở to: "Cậu nói cái gì?!"

"Tôi nói không đúng à?" Giọng Lý Văn Diệu đầy vẻ khinh thường, "Còn giả bộ thanh cao làm gì? Lúc cậu ở trên giường Hoắc Dữ Xuyên cũng làm bộ làm tịch vậy à......"

Hắn còn chưa dứt lời thì một cú đấm đã vung tới nện vào khóe miệng hắn.

"Điên à!" Lâm Miểu tức giận nói: "Cậu mới bán mông!"

"Đầu óc có bệnh thì chữa đi!"

"Chuyện của tôi và Hoắc Dữ Xuyên liên quan gì tới cậu?!"

Hai người đánh nhau túi bụi, sinh viên đi ngang tò mò vây xem, còn có người chạy đi gọi bảo vệ.

Lâm Miểu tức đến nỗi trong đầu ong ong, đẩy Lý Văn Diệu ra, đá hắn một cú rồi chen ra khỏi đám đông.

Cậu không muốn bị người khác nhìn ngó nên chạy ra cổng trường.

Bóng đêm mịt mù, ánh đèn đường bị bóng cây che khuất càng thêm lờ mờ, chỉ rọi xuống những vệt sáng thưa thớt.

Lâm Miểu thở hổn hển, một mình bước đi trên con đường dài như vô tận.

Đột nhiên mùi rượu nồng nặc ập tới. Lâm Miểu quay đầu lại, trông thấy một gã say lảo đảo đi về phía mình rồi toét miệng cười: "Nhóc đẹp trai, đi dạo một mình à, anh đi chung với em nhé."

Lâm Miểu phớt lờ hắn rồi bước nhanh hơn.

Gã kia đuổi theo, lè nhè nói: "Đợi anh với, đừng đi nhanh thế...... Chà, lạnh lùng mà vẫn đẹp ghê."

"Chắc đi mệt rồi chứ gì, xem mồ hôi trên trán kìa, để anh lau cho......"

Hắn đưa tay định sờ nhưng bị Lâm Miểu hất ra.

"Anh làm gì vậy?" Lâm Miểu tức giận nói: "Tránh ra! Tôi không quen anh!"

"Không lau à?" Gã đàn ông càng phấn khích hơn, "Vậy thì hôn nhé, hôn một cái sẽ quen ngay, hoặc làm chuyện khác cũng được......"

Hắn đột ngột nắm lấy cổ tay Lâm Miểu, thân hình to béo chồm tới.

Mùi rượu nồng nặc khiến Lâm Miểu đau đầu, cố đẩy gã đàn ông kia ra, mặc dù hắn đã say nhưng vẫn rất mạnh, túm chặt lấy cậu, càng lúc càng áp sát.

"Buông ra!"

"Đừng trốn mà," con ma men kia liếm môi, "Nhìn em là biết em thích đàn ông rồi, còn giả bộ làm gì?"

"Trắng trẻo mềm mụp thế này chẳng phải để đàn ông chơi sao?"

Con ngươi Lâm Miểu co lại, trong đầu chợt hiện ra cảnh năm đó Lý Văn Diệu chặn mình trong nhà vệ sinh rồi nói thích mình.

Cũng sỗ sàng như bây giờ, hệt như tên điên không chịu nghe cậu từ chối.

"Mỗi lần gặp tớ cậu đều vui vẻ cười với tớ mà, sao lại không thích tớ được chứ?!"

"Sao cậu lại không thích đàn ông được chứ?!"

"Tớ không tin, cậu gạt tớ!"

"Cũng phải thôi, tôi đâu bằng Hoắc Dữ Xuyên, có tiền có xe sang, đương nhiên là cậu chướng mắt tôi rồi."

"Còn giả bộ thanh cao làm gì? Lúc cậu ở trên giường Hoắc Dữ Xuyên cũng làm bộ làm tịch vậy à......"

Hơi thở nóng hổi hòa lẫn mùi rượu phả vào mặt Lâm Miểu, dạ dày cậu quay cuồng, cảm giác buồn nôn cuồn cuộn dâng lên. Cậu giãy giụa giơ chân đạp loạn xạ, "Cút đi!"

"Đừng đụng vào tôi!"

Con ma men kia bị đá mấy lần vẫn không chịu buông tay, vừa cúi xuống định hôn cậu thì đột nhiên bị túm cổ áo kéo một cái, cả người bị lôi ra xa, sau đó một cú đấm nện mạnh vào mặt làm hắn ngã nhào xuống đất, gãy mất mấy cái răng.

"Ai đó?! Đụ má thằng nào đánh tao......" Gã đàn ông hùng hổ bò dậy, nhưng đối phương đã bay tới đá vào giữa ngực làm hắn ngã chổng vó rồi rú lên thảm thiết.

Tiểu Trịnh chê hắn ồn ào nên giơ chân đạp lên miệng hắn.

Vẻ mặt Hoắc Dữ Xuyên sa sầm, quay đầu nhìn Lâm Miểu co ro nấp cạnh gốc cây, quần áo tóc tai luộm thuộm, hai mắt đỏ hoe, run rẩy ôm đầu gối.

Lục phủ ngũ tạng Hoắc Dữ Xuyên như bị ai đó siết chặt, đau đến mức ngạt thở. Hắn ngồi thụp xuống, sợ làm người trước mặt hoảng loạn nên nói rất nhỏ.

"Lâm Miểu...... Miểu Miểu, không sao đâu, đừng sợ......"

Hắn muốn chạm vào ngón tay run rẩy của Lâm Miểu, nhưng cậu đột nhiên nôn khan, dạ dày quặn lại như sắp phun ra mật đắng, cuối cùng chỉ nôn được ít nước chua.

Giọng gã say kia và Lý Văn Diệu vang vọng trong đầu cậu, hệt như bầy ruồi vo ve đuổi mãi không đi, hết lần này đến lần khác khiến cậu càng buồn nôn hơn.

"Lâm Miểu, không ngờ cậu lại là kẻ bán mông."

"Nhìn em là biết em thích đàn ông rồi, còn giả bộ làm gì?"

Không, cậu không thích, không thích chút nào hết!

"Miểu Miểu......" Hoắc Dữ Xuyên đưa ngón tay xoa khóe mắt cậu, muốn lau nước mắt nhưng lại bị Lâm Miểu đẩy ra.

"Tôi không thích đàn ông!" Cậu suy sụp hét lên, "Các người thật kinh tởm!"

Hoắc Dữ Xuyên sững sờ, bàn tay ​​chơi vơi trong không khí, cảm giác như tim mình bị khoét mất một miếng.

Người duy nhất hắn để trong lòng lại nói ghét hắn, nói hắn kinh tởm.

Ai cũng có thể ghét hắn, nhưng Lâm Miểu thì không.

Không thể......

Hắn há to miệng nhưng chẳng thốt ra được lời nào.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cậu Ấy Thật Nhỏ Mọn

Số ký tự: 0