Cậu Ấy Thật Nhỏ Mọn

Đừng đánh nữa

Trường Yên

2025-02-28 08:16:16

Lâm Miểu nhìn từng câu trả lời điên rồ kia, khiếp sợ trọn tròn mắt.

Giường, giường...... giường trong nhà Hoắc Dữ Xuyên chắc chắn như vậy sao lại sập được chứ?

Không phải không phải, cậu lắc mạnh đầu --- Không phải vấn đề này, sao tự dưng lại phát triển đến giường chứ?

Cậu đành phải lờ đi mấy câu trả lời phía sau rồi chọn câu "Không gặp được sẽ mong nhớ ngày đêm" để trả lời: "Cũng không phải nhớ cả ngày, chỉ có lúc ăn nhớ một chút, lúc ngủ nhớ một chút thôi."

Sau đó có người hỏi: "Chỉ một chút thôi sao? Hai chút không nhớ sao? Ba chút bốn chút thì sao? Mười hai giờ đêm có nhớ không?"

Thế là bên dưới lại nổi điên.

"Mười hai giờ đêm còn nhớ gì nữa, phải ôm bạn thân hôn."

"Bạn thân còn hôn gì nữa, phải ôm chồng ngủ."

"Chồng còn ngủ gì nữa...... À không, chồng là phải ngủ."

"Chỉ ngủ thôi sao? Không làm gì hết à?"

......

Lâm Miểu đỏ mặt tía tai tắt điện thoại.

Thôi thôi, không hỏi nữa.

Cậu ôm chăn trở mình, trông thấy hộp quà đầu giường.

Đó là quà sinh nhật cậu chuẩn bị cho Hoắc Dữ Xuyên, vì hôm qua tức giận nên không đưa cho hắn.

Vậy bây giờ còn giận không?

Cậu cũng không rõ lắm.

Cậu trấn tĩnh lại, nhớ ra tối nay mình phải đi làm thêm ở "Mạc Sắc" nên leo xuống giường.

Tuy chưa nghĩ rõ ràng nhưng nợ Hoắc Dữ Xuyên vẫn phải trả.

Hết học kỳ này cậu sẽ đi thực tập, có thể kiếm thêm tiền rồi.

Để dành từ từ thể nào cũng đủ tiền trả thôi.

Chạng vạng tối, cậu thu dọn sách vở đi ra cổng trường, nhận được tin nhắn của Hoắc Dữ Xuyên.

"Tối nay tớ bận, Tiểu Trịnh sẽ đón cậu."

Thật ra đi tàu điện ngầm đến "Mạc Sắc" là được rồi, cũng không cần Tiểu Trịnh đưa đón mãi.

Cậu trả lời: "Không cần đâu, tớ tự đi được."

Hoắc Dữ Xuyên: "Anh ấy sắp đến rồi."

Lâm Miểu: "......" Thôi được.

Hoắc Dữ Xuyên nói tiếp: "Tan ca gọi video cho tớ nhé."

Lâm Miểu khó hiểu, "Chi vậy?" Sáng nay gọi rồi mà? Chẳng phải đã hoàn thành chỉ tiêu gặp mặt hằng ngày rồi sao?

Hoắc Dữ Xuyên: "Vì phải chúc ngủ ngon."

Sau đó hắn gửi sang một đường link --- Chiến lược yêu đương: Mỗi ngày phải chúc người mình thích ngủ ngon.

Lâm Miểu: "......"

Hoắc Dữ Xuyên cất điện thoại, đứng trước nhà Hạ Tòng Sơn, trông thấy cửa mở toang, bên ngoài có mấy dấu chân lộn xộn.

Nửa tiếng trước, Tiểu Trịnh gọi điện báo với hắn chủ tịch Dư dẫn người xông vào nhà ông chủ Hạ bắt thầy Dư đi.

Hoắc Dữ Xuyên đi vào, nhìn thấy Hạ Tòng Sơn ngồi thừ trên sofa, gò má in dấu tay đỏ rực.

Hoắc Dữ Xuyên nhìn hắn như nhìn kẻ ngốc, "Anh nhốt người ta lại thật à?"

"Không phải nhốt," Hạ Tòng Sơn nói, "Chỉ muốn nói chuyện thôi."

Hoắc Dữ Xuyên: "Nói chuyện bằng tay hả?"

Hạ Tòng Sơn xoa má rồi nói: "Cũng đâu có đau, như mèo cào ấy mà."

Hoắc Dữ Xuyên ngồi xuống bên cạnh, im lặng giây lát rồi nói: "Anh ta là con út của chủ tịch tập đoàn Dư thị, nếu anh ta không chịu thì anh cũng đừng......"

Hạ Tòng Sơn nhíu mày, "Ai nói cậu ấy không chịu?"

Hoắc Dữ Xuyên: "Chịu mà lại đánh anh à?"

Hạ Tòng Sơn: "Thế sao cậu ấy chỉ đánh tôi mà không đánh người khác?"

Hoắc Dữ Xuyên: "...... Bị đánh phát bệnh rồi hả?"

"Cậu mới bệnh," Hạ Tòng Sơn hùng hồn nói, "Tôi vẫn cảm thấy trong lòng cậu ấy có tôi."

Hắn nhốt Dư Cận Vãn ở đây nhưng không tịch thu điện thoại của anh, anh muốn gọi ai cũng được.

Nhưng hình như anh chẳng gọi cho ai cả, hai ngày nay anh ở trong căn nhà này, ở cạnh Hạ Tòng Sơn, giống như bị ép buộc, lại giống như tự nguyện.

Hạ Tòng Sơn hệt như đồ biến thái, ngắm người thế nào cũng không đủ, thấy người tắm xong đi ra còn lại gần ngửi ngửi rồi mặt dày mày dạn nói: "Thầy Dư thơm quá à......"

Dư Cận Vãn bị nước nóng làm mặt ửng hồng, tránh đi rồi nói khẽ: "Là mùi sữa tắm......"

Hạ Tòng Sơn không buông tha mà xích lại gần hơn, "Thế à? Sao tôi tắm mà không thơm như vậy?"

Dư Cận Vãn vô thức lùi lại mấy bước, lưng dựa sát tường.

Anh ngẩng mặt lên, đôi mắt long lanh, sắc môi dưới ánh đèn càng đỏ hơn.

Hạ Tòng Sơn nhìn mấy giây rồi ôm người hôn.

"Ưm......"

Người trong lòng ngửa cổ lên, ngón tay nắm chặt ngực áo hắn, thân hình run rẩy nhưng không giãy giụa, hàng mi dài chớp nhẹ.

Hạ Tòng Sơn cắn anh, đôi môi mềm mại hơi lạnh nhưng vòng eo dưới lòng bàn tay lại rất nóng, hệt như đêm đó, mồ hôi nóng rịn ra như muốn đốt cháy người.

Hạ Tòng Sơn càng thêm khô nóng, trong cơn mơ màng vô thức nghĩ --- Sao cậu ấy chịu cho mình hôn mà không chịu hẹn hò với mình chứ?

Lồng ngực ấm áp kề sát nhau, áo ngủ rộng của Dư Cận Vãn tụt xuống vai......

Hạ Tòng Sơn bỗng nhiên mút mạnh một cái rồi buông người ra.

"Em ngủ trước đi, tôi đi tắm đây." Nói xong hắn lập tức lao vào phòng tắm.

Dư Cận Vãn bị cắn môi đỏ bừng: "......"

Đêm hôm đó, Hạ Tòng Sơn nhường giường cho Dư Cận Vãn, còn mình co ro trên sofa nằm mơ cả đêm.

Dư Cận Vãn ngoan ngoãn ở trong nhà hắn, cho hắn hôn, cho hắn ôm, chỉ là không chịu hẹn hò với hắn.

Đến chiều Chủ Nhật, điện thoại của Dư Cận Vãn reo lên, hình như nhận được tin nhắn gì đó.

Anh xem một lát rồi nói với Hạ Tòng Sơn mình phải đi.

"Vậy em hứa với tôi đi," Hạ Tòng Sơn nắm cổ tay anh nói, "Sau này thấy tôi không được chạy nữa."

Dư Cận Vãn mấp máy môi nhưng không nói gì.

Điện thoại của anh lại reo lên.

Dư Cận Vãn biến sắc, chợt trở nên nóng nảy, "Tôi phải đi rồi."

Hạ Tòng Sơn không chịu buông tay, "Em chưa hứa với tôi mà."

Điện thoại của Dư Cận Vãn đột nhiên rung liên hồi, không còn là tin nhắn nữa.

Dư Cận Vãn càng sốt ruột hơn, hất tay Hạ Tòng Sơn ra.

Hạ Tòng Sơn tóm lấy tay anh, "Em gấp cái gì? Ai gọi thế?"

Dư Cận Vãn không trả lời mà giãy giụa nói: "Anh thả tay ra đi."

Hạ Tòng Sơn: "Em không nói thì không thả."

Điện thoại rung dồn dập như đòi mạng, Dư Cận Vãn quýnh lên, giơ tay kia lên tát hắn một cái.

Ánh mắt Hạ Tòng Sơn tối sầm, nhìn anh chằm chằm.

Dư Cận Vãn định thần lại, thấy mặt hắn ửng đỏ cũng hơi áy náy.

Nhưng anh thật sự phải đi, "Anh buông ra......"

Anh đưa tay muốn đẩy Hạ Tòng Sơn, nhưng người kia tưởng anh muốn đánh tiếp nên nắm lấy tay anh.

"Đừng đánh nữa," Hạ Tòng Sơn gằn giọng, hơi thở nặng nề, "Còn đánh nữa ông sẽ cương lên đấy."

Dư Cận Vãn: "......"

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cậu Ấy Thật Nhỏ Mọn

Số ký tự: 0