Chương 76: Phiê...
Áp Áp Áp Bất Tri Đạo
2025-03-31 10:15:21
"Chị như thế nào......"
Đường Thu Bạch suy nghĩ luân chuyển, nghiêng người đón nhận đôi mắt cô cười tủm tỉm, một câu còn chưa thể nói hoàn chỉnh, Cảnh Thư Vân đã tiến lên thu hẹp vòng vây, Đường Thu Bạch một tay chống sô pha mượn lực, một tay khác nắm di động, hơi về ngả người ra sau nhìn cô.
"Sư tỷ của em nói nhớ em."
"...... Chị ấy chỉ thuận miệng liền nói, đùa thôi." Mồ hôi lạnh nổi lên phía sau lưng, Đường Thu Bạch cẩn thận chú ý tìm từ.
Người trước mặt lại tựa hồ không tiếp nhận, tiếp tục không chịu bỏ qua, nói: "Tôi nghĩ là thật."
"Làm không được thật."
"Em cũng không hỏi xem buổi tối tôi có sắp xếp gì không." Cảnh Thư Vân hơi cong khóe môi nở nụ cười, lòng bàn tay ấm áp, một tay chống ở một bên Đường Thu Bạch mượn lực từ mu bàn tay, thong thả di chuyển bàn tay, từng điểm từng điểm theo mu bàn tay vuốt ngược về phía trước, chậm rãi nói, "Nếu tôi có sắp xếp hẹn hò thì sao?"
Cho dù cách một tầng áo lông mùa đông, trong lòng Đường Thu Bạch vẫn cứ như bị kiến cắn thực gian nan, xúc cảm mu bàn tay đến nhiệt độ cơ thể, thông qua đụng chạm da thịt, theo mạch máu chảy lan ra khắp người, lại phản hồi về trung tâm chỉ huy.
Vài phút trước kích thích ngứa ngáy, trong chớp mắt lại sôi trào, Đường Thu Bạch cật lực khắc chế thần kinh, đầu óc trực tiếp đông cứng.
Ngực bỗng nhiên phập phồng lên xuống vài cái, Đường Thu Bạch cưỡng chế dục khí nghẹn trong lòng.
Người trước mặt như thể cái gì cũng không phát hiện, hoặc là nói chính là cố ý, khóe môi cười càng thêm loá mắt, che người tai mắt, tay lại ngấm ngầm trở nên không thành thật.
Lòng bàn tay nguyên bản đang vuốt ve gương mặt trơn bóng, không biết từ khi nào, thừa dịp Đường Thu Bạch còn không kịp phản ứng, đã lặng lẽ theo vạt áo lông màu đen trượt tiến vào, đầu ngón tay như có như không đảo qua một mảng da thịt, Đường Thu Bạch chợt giương mắt nhìn cô, cánh môi hơi hé, một tay đè lại nó, "Chị......"
"Tôi?" Cảnh Thư Vân theo nàng hỏi, dừng một chút lại tiếp tục nói, "Em liền như vậy đồng ý với sư tỷ của em buổi tối ăn cơm, không bồi thường tôi sao?"
"Bồ......" Đường Thu Bạch bị cảm xúc đột biến này của Cảnh Thư Vân làm cho mê hoặc, lời muốn nói mới vừa ra được một chữ, lại câm nín, nghĩ nghĩ nói, "Không đúng, chị ấy tìm em chủ yếu vẫn là nói chuyện hợp tác, vậy chẳng phải cũng là vì chị."
"Thế tại sao không trực tiếp hẹn tôi?"
...... Bị ăn gắt gao.
Đôi mắt Đường Thu Bạch bắt giữ được ý cười chợt lóe qua đáy mắt Cảnh Thư Vân, lời đến bên miệng, lại nuốt trở vào.
Sợ càng nhiều lời càng bị đào hố, nàng lựa chọn câm miệng.
"Huống hồ," Cảnh Thư Vân làm bộ lơ đãng chỉnh sửa tóc mái rơi ở trên trán Đường Thu Bạch, lại nói, "Trước đó em còn cùng cô ta đi dạo siêu thị, mấy ngày đấy."
Bị một chân đá đổ lu dấm, rốt cuộc mùi dấm tỏa ra càng nồng đậm, Đường Thu Bạch nghiêng đầu toan tính, hẳn là không đến mức dấm Sơn Tây lão thành, đại khái cũng phải là dấm Bảo Ninh đi.
Đường Thu Bạch cười, "Chị có ngửi thấy mùi gì không?"
"Ừm, tôi ghen."
Cảnh Thư Vân ngược lại nhìn Đường Thu Bạch chớp chớp mắt, giọng điệu bình tĩnh thừa nhận chuyện này, tay vốn bị ấn xuống, khe khẽ động đậy, cũng không đẩy bàn tay đang đè ở trên ra, chỉ là ngón tay hơi cong, một chút có một chút không, dùng đầu ngón tay viết chữ gì đó.
Cho dù Đường Thu Bạch cầm cố, cũng không thể chịu đựng nổi như vậy, kích thích toàn bộ thân thể run lên lùi ra sau.
"Trước kia ai nói còn đang ở văn phòng?"
"Hửm, không phải tôi nói."
Đường Thu Bạch buồn cười nhìn cô, nhất thời cũng không biết nói cái gì, bàn tay thâm nhập vạt áo lại chợt tĩnh xuống, sau một lúc lâu Đường Thu Bạch thẫn thờ nhìn vào đôi mắt cô, khóe môi lại không giấu nổi ý cười, Đường Thu Bạch từ bỏ động tác đè bàn tay kia, dứt khoát ghé sát bên tai cô, hơi thở nhẹ nhàng nói: "Vậy chị muốn em bồi thường như thế nào? Sô pha, thư phòng hay là chỗ nào?"
Có lẽ là không nghĩ tới Đường Thu Bạch đột nhiên trắng trợn như vậy, Cảnh Thư Vân trái lại dừng một chút, mới giả vờ thanh giọng, theo lời Đường Thu Bạch nói: "Ừm, vậy đều tới một lần đi."
Hai người bốn mắt nhìn nhau, chốc sau đều cười rộ lên.
"Buổi tối em sẽ sớm một chút nói xong trở về, chị muốn đưa đón em sao?" Đường Thu Bạch nắm lấy tay Cảnh Thư Vân, một tay khác, đầu ngón tay làm bút học theo dáng vẻ Cảnh Thư Vân, cũng từng nét bút viết chữ, từ từ viết xong, sau đó lật lại mười ngón đan xen.
Cảnh Thư Vân cảm nhận được chữ mà nàng viết ở lòng bàn tay, cũng nhìn thấy tia sáng nhu hòa trong mắt Đường Thu Bạch, giống như ánh sao đêm rằm sáng tỏ giữa đêm hè, ánh trăng như nước, sau một lúc lâu mỉm cười nói: "Đương nhiên."
Đường Thu Bạch sửa sang lại áo lông, tô lại son môi, từ trong văn phòng của Cảnh Thư Vân bước ra, vị trí cô viết chữ trên vạt áo lông lại mơ hồ nóng lên, nàng nhận biết nét bút quen thuộc kia, là đêm nọ Cảnh Thư Vân từng nắm tay nàng, dạy nàng viết: "Tôi thích em".
Dĩ nhiên, Đường Thu Bạch cũng lấy "Em thích chị" đáp lại "Tôi thích em".
......
"Vậy em đi đây?" Đường Thu Bạch cầm túi xách mở cửa xe, một bên quay đầu lại hỏi.
"Ừ, đi đi." Cảnh Thư Vân ánh mắt mỉm cười nhìn nàng.
"Được, kết thúc em gọi cho chị."
"Ừm."
Đóng cửa xe, Đường Thu Bạch kiên trì nhìn theo bóng lưng cô rời đi, rồi mới vào khách sạn.
Đường Bác Mẫn đã ngồi yên vị ở vị trí đẹp chờ nàng, thấy Đường Thu Bạch tiến vào, đứng dậy cười ha ha tiếp đón nàng.
"Sư tỷ." Đường Thu Bạch gật đầu đáp lại cô ấy.
"Tới rồi, nào, ngồi đi, muốn ăn cái gì thì gọi."
"Em chưa từng ăn ở nhà hàng này, sư tỷ gọi đi, em không có ăn kiêng." Đường Thu Bạch cười đem thực đơn đẩy trở lại cho cô ấy.
"Vậy được, tôi liền không khách khí." Đường Bác Mẫn gọi một ít đồ ăn lại gọi hai ly nước trái cây, quay đầu nhìn nàng, "Gần đây thế nào?"
"Ai, bận rộn, chị thì sao?"
"Cũng vừa bận xong," Đường Bác Mẫn nhấp ngụm nước trái cây, trên mặt vẫn như cũ mang theo nụ cười, "Nhưng mà tôi thấy vừa nãy hình như là lão bản của em đưa em tới?"
"Đúng vậy." Đường Thu Bạch cũng không nghĩ che giấu cái gì, đúng sự thật thừa nhận.
"Các em......?"
Đường Thu Bạch chợt mỉm cười, "Đúng như lời sư tỷ trước kia từng nói, quả thật chị ấy đối với em không giống bạn bè, thế nhưng, em cũng là thật sự thích chị ấy."
Đường Bác Mẫn trên mặt tươi cười không thay đổi, hoặc là nói không quá kinh ngạc, trái lại "Xùy" một tiếng, khoe khoang nói: "Tôi đã nói giác quan thứ sáu của tôi chừa từng lừa gạt bản thân mà, ha ha, vậy chúc mừng hai người nha."
"Cảm ơn sư tỷ chúc phúc."
"Lấy nước trái cây thay rượu, tôi kính em." Vừa nói Đường Bác Mẫn nâng ly lên.
"Được." Đường Thu Bạch cười đồng ý.
"Nhưng mà hai người có tính toán gì không, trong nước đối với chuyện này hẳn là không tán thành cho lắm." Đường Bác Mẫn từ nước ngoài trở về, hiển nhiên biết rõ hai nơi đối lập.
"Ba mẹ em bên kia thật ra không có gì, bọn họ đã sớm tiếp nhận rồi, bên phía ba mẹ chị ấy, khả năng còn cần chút thời gian, những thứ khác bọn em tạm thời còn chưa thảo luận, chẳng qua là," Đường Thu Bạch dừng một chút, giữa mày chợt nhăn lại.
"Làm sao vậy? Có cái gì cần tôi hỗ trợ sao?"
"Hỗ trợ thì thật ra không cần, chính là em muốn kiếm thêm ít tiền, mua hôn phòng cho chị ấy," Không biết Đường Thu Bạch nghĩ đến cái gì, mi đang nhăn chợt buông lỏng ra chút, thần sắc thả lỏng, "Dù sao cũng là tương lai của hai người, cùng nhau đóng góp mới càng có cảm giác nghi thức nhỉ."
"Này em còn nói không có kế hoạch khác? Em đều đã bắt đầu chuẩn bị hôn phòng rồi."
"Không có cố ý lên kế hoạch gì cả, em chỉ là tự nhiên nghĩ đến vậy thôi, tương lai về sau là dáng vẻ gì, ở bên chị ấy vô thức liền sẽ đem đối phương vào kế hoạch của mình."
"Cứu mạng! Đút cẩu lương!" Đường Bác Mẫn đau lòng ôm ngực, "Tiểu sư muội mới thời gian ngắn không gặp, em trở nên văn vẻ như vậy sao!"
"Sư tỷ chờ chị có đối tượng, em cũng nói chị như vậy." Đường Thu Bạch cười tươi nháy mắt.
"Xùy, bây giờ em cười cũng giống lão bản của em, bạch thiết hắc*!"
(*) Bạch thiết hắc: bạch thiết chỉ người có vẻ bề ngoài ngây thơ chất phác, bạch thiết hắc ám chỉ ngoài thì ngây thơ nhưng bụng dạ khó lường.
Đường Thu Bạch mỉm cười không nói gì.
"Nhưng lại nói tiếp, em muốn kiếm tiền thì vừa khéo, chúng ta có thể nói chuyện hạng mục tôi và em hợp tác."
Đồ ăn rất nhanh được đưa lên, hai người vừa ăn vừa nói chuyện, thời điểm sắp ăn xong cơ bản đã ấn định xong, đại khái nội dung, cụ thể còn phải chờ Đường Thu Bạch đi làm hợp đồng cho cô ấy, hai bên lại căn cứ tình huống quyết định điều lệ cụ thể.
Không thể không nói, Đường Bác Mẫn hẹn nàng rất kịp thời, đây là một hạng mục dài hạn, một khi bắt đầu hợp tác, lãi suất Lam Hoa có thể trôi chảy không nói, dựa theo chế độ trích hoa hồng của công ty, Đường Thu Bạch cũng có thể ôm một phần tiền thưởng.
Đây kỳ thật cũng coi như là cú bứt tốc trong quãng đường tiết kiệm tiền của Đường Thu Bạch.
Hai người cơm nước xong, liền rời đi, Đường Thu Bạch đứng ở cửa khách sạn chờ Cảnh Thư Vân tới đón nàng.
Chẳng mấy chốc, chiếc xe quen thuộc ngừng ở trước mặt Đường Thu Bạch, tiếp đó là tiếng cửa sổ hạ xuống, Đường Thu Bạch khom lưng thấy Cảnh Thư Vân khe khẽ nhấp môi, cười đáp lại ánh mắt nàng.
"Khụ khụ, vợ chồng son chú ý chút đi, tôi còn ở đây đó."
Không đợi Đường Thu Bạch lên tiếng, ghế sau đột nhiên vang lên giọng nói, lúc này mới lôi kéo Đường Thu Bạch quay đầu ra sau nhìn.
"Ây? Chị Tĩnh Uyển?" Đường Thu Bạch kinh ngạc nói.
"Đã lâu không gặp." Tề Tĩnh Uyển một tay chống ở cửa sổ xe vừa dương mi cùng Đường Thu Bạch chào hỏi, phía sau mái tóc hơi cuộn xõa trên vai, chỉ là Đường Thu Bạch vẫn có chút mơ hồ cảm nhận được hình như tâm trạng của cô ấy không tốt lắm, cười có chút miễn cưỡng.
"Đã lâu không gặp."
"Lên xe đi." Chờ Đường Thu Bạch cúi người lên xe, thử nhìn qua cô ấy, Cảnh Thư Vân mới đè thấp giọng giải thích: "Hôm nay tâm trạng cậu ấy có chút không tốt, về nhà cùng cậu ấy uống rượu."
Đường Thu Bạch yên lặng gật đầu.
Dọc đường, có lẽ bởi vì bầu không khí tương đối trầm thấp, ai cũng không nói gì, lẳng lặng, ngoại trừ khoảng thời gian chờ đèn đỏ Cảnh Thư Vân sẽ dành ra một bàn tay tới nắm tay nàng, hai người nhìn nhau cười, chờ đèn xanh lại tách ra.
Tới nhà, Cảnh Thư Vân cầm một bình rượu vang đỏ lâu năm cùng ba cái ly, Đường Thu Bạch dựa vào một bên quầy bar nhìn cô, Tề Tĩnh Uyển thì ngồi xuống bên cạnh quầy bar.
Rót chất lỏng màu đỏ thẫm vào trong ly, trừng thanh thấu lượng, ghé sát vào mũi, có thể ngửi thấy mùi hương tinh tế đậm đà của nó.
Ngụm thứ nhất, ba người hiển nhiên vẫn là muốn cụng ly, Tề Tĩnh Uyển ngửi được hương rượu, tinh thần mới miễn cưỡng tốt lên một chút, nhàn nhạt cười, "Chúc phúc cho hai người các cậu."
"Cảm ơn chị Tĩnh Uyển."
"Ừm."
Đường Thu Bạch cùng Cảnh Thư Vân nhìn nhau, từng người hạ ly xuống.
Tề Tĩnh Uyển chân mày có chút nhíu, ngón tay cầm chén rượu, vô thức nhẹ lắc lư, mắt nhìn một bên ngẩn người.
Mới đầu ba người đều còn có chút trầm mặc, có lẽ là sau khi rượu xuống bụng mơ hồ có men say, bản thân Tề Tĩnh Uyển tự quyết định nói ra.
"Bọn họ lại thúc giục mình trở về."
"Cậu có tính toán gì không?" Cảnh Thư Vân nhấp ngụm rượu vang đỏ trong ly, nâng mắt nhìn cô ấy.
"Lần này, bọn họ ngược lại thay đổi phương thức, nói là cũng không thúc giục mình kết hôn, để cho mình tự do yêu đương, nhưng điều kiện chính là, mình phải trở về tiếp quản gia nghiệp."
Cảnh Thư Vân nhíu mày, không nói gì.
"Từ nhỏ đến lớn bọn họ vĩnh viễn đều như thế, không trưng cầu ý kiến của mình, chỉ nói suy nghĩ của bọn họ."
"Muốn mình học cái gì, muốn mình học trường nào, thậm chí sau khi tốt nghiệp còn muốn mình về nhà tiếp quản."
"Mình cảm thấy cuộc đời của mình, giống như không phải cuộc đời của chính mình, là một cuộc sống không biết thuộc về ai."
"Dường như chưa từng thuộc về mình."
Toàn bộ căn nhà ngoại trừ Tề Tĩnh Uyển đứt quãng nói một câu uống một ngụm rượu to, cơ bản cũng không ai nói lời nào, hoặc là nói, không có ai ngắt lời cô ấy.
Đường Thu Bạch đứng ở bên cạnh Cảnh Thư Vân lẳng lặng nghe, vô hình nảy sinh chút đồng tình, so sánh trái ngược, ba mẹ nàng có thể nói là vô cùng dân chủ, chuyện của nàng trước nay đều là bản thân nàng làm chủ, Đường ba Đường mẹ chỉ cho ý kiến thích hợp, có nghe hay không là tùy nàng, nhưng chỉ độc nhất một điểm, chính nàng đưa ra quyết định, bất luận tốt hay xấu, đều do nàng tự mình chịu trách nhiệm với nó.
Từng ngụm nuốt xuống, còn lại ly rượu rỗng, thời điểm Tề Tĩnh Uyển vươn tay lấy bình rượu vang đỏ, lơ đãng nhìn Cảnh Thư Vân thầm thì hỏi: "Lúc ấy cậu đã mang tâm trạng như thế nào tiếp nhận sản nghiệp trong nhà thế?"
Trên quầy bar đèn treo mờ nhạt, loáng thoáng chiếu vào gò má Cảnh Thư Vân, Đường Thu Bạch theo tia sáng nhìn qua, là vẻ bình tĩnh trước sau như một, thế nhưng ly rượu trong suốt lại đúng thời điểm phản chiếu hình ảnh cô hơi mím môi.
_____________________
Editor: Ngâm lâu quá rồi, nay mùng 1 phải lên chương mới, khởi đầu lại
Dạo này bị buồn quá ý :(((
Đường Thu Bạch suy nghĩ luân chuyển, nghiêng người đón nhận đôi mắt cô cười tủm tỉm, một câu còn chưa thể nói hoàn chỉnh, Cảnh Thư Vân đã tiến lên thu hẹp vòng vây, Đường Thu Bạch một tay chống sô pha mượn lực, một tay khác nắm di động, hơi về ngả người ra sau nhìn cô.
"Sư tỷ của em nói nhớ em."
"...... Chị ấy chỉ thuận miệng liền nói, đùa thôi." Mồ hôi lạnh nổi lên phía sau lưng, Đường Thu Bạch cẩn thận chú ý tìm từ.
Người trước mặt lại tựa hồ không tiếp nhận, tiếp tục không chịu bỏ qua, nói: "Tôi nghĩ là thật."
"Làm không được thật."
"Em cũng không hỏi xem buổi tối tôi có sắp xếp gì không." Cảnh Thư Vân hơi cong khóe môi nở nụ cười, lòng bàn tay ấm áp, một tay chống ở một bên Đường Thu Bạch mượn lực từ mu bàn tay, thong thả di chuyển bàn tay, từng điểm từng điểm theo mu bàn tay vuốt ngược về phía trước, chậm rãi nói, "Nếu tôi có sắp xếp hẹn hò thì sao?"
Cho dù cách một tầng áo lông mùa đông, trong lòng Đường Thu Bạch vẫn cứ như bị kiến cắn thực gian nan, xúc cảm mu bàn tay đến nhiệt độ cơ thể, thông qua đụng chạm da thịt, theo mạch máu chảy lan ra khắp người, lại phản hồi về trung tâm chỉ huy.
Vài phút trước kích thích ngứa ngáy, trong chớp mắt lại sôi trào, Đường Thu Bạch cật lực khắc chế thần kinh, đầu óc trực tiếp đông cứng.
Ngực bỗng nhiên phập phồng lên xuống vài cái, Đường Thu Bạch cưỡng chế dục khí nghẹn trong lòng.
Người trước mặt như thể cái gì cũng không phát hiện, hoặc là nói chính là cố ý, khóe môi cười càng thêm loá mắt, che người tai mắt, tay lại ngấm ngầm trở nên không thành thật.
Lòng bàn tay nguyên bản đang vuốt ve gương mặt trơn bóng, không biết từ khi nào, thừa dịp Đường Thu Bạch còn không kịp phản ứng, đã lặng lẽ theo vạt áo lông màu đen trượt tiến vào, đầu ngón tay như có như không đảo qua một mảng da thịt, Đường Thu Bạch chợt giương mắt nhìn cô, cánh môi hơi hé, một tay đè lại nó, "Chị......"
"Tôi?" Cảnh Thư Vân theo nàng hỏi, dừng một chút lại tiếp tục nói, "Em liền như vậy đồng ý với sư tỷ của em buổi tối ăn cơm, không bồi thường tôi sao?"
"Bồ......" Đường Thu Bạch bị cảm xúc đột biến này của Cảnh Thư Vân làm cho mê hoặc, lời muốn nói mới vừa ra được một chữ, lại câm nín, nghĩ nghĩ nói, "Không đúng, chị ấy tìm em chủ yếu vẫn là nói chuyện hợp tác, vậy chẳng phải cũng là vì chị."
"Thế tại sao không trực tiếp hẹn tôi?"
...... Bị ăn gắt gao.
Đôi mắt Đường Thu Bạch bắt giữ được ý cười chợt lóe qua đáy mắt Cảnh Thư Vân, lời đến bên miệng, lại nuốt trở vào.
Sợ càng nhiều lời càng bị đào hố, nàng lựa chọn câm miệng.
"Huống hồ," Cảnh Thư Vân làm bộ lơ đãng chỉnh sửa tóc mái rơi ở trên trán Đường Thu Bạch, lại nói, "Trước đó em còn cùng cô ta đi dạo siêu thị, mấy ngày đấy."
Bị một chân đá đổ lu dấm, rốt cuộc mùi dấm tỏa ra càng nồng đậm, Đường Thu Bạch nghiêng đầu toan tính, hẳn là không đến mức dấm Sơn Tây lão thành, đại khái cũng phải là dấm Bảo Ninh đi.
Đường Thu Bạch cười, "Chị có ngửi thấy mùi gì không?"
"Ừm, tôi ghen."
Cảnh Thư Vân ngược lại nhìn Đường Thu Bạch chớp chớp mắt, giọng điệu bình tĩnh thừa nhận chuyện này, tay vốn bị ấn xuống, khe khẽ động đậy, cũng không đẩy bàn tay đang đè ở trên ra, chỉ là ngón tay hơi cong, một chút có một chút không, dùng đầu ngón tay viết chữ gì đó.
Cho dù Đường Thu Bạch cầm cố, cũng không thể chịu đựng nổi như vậy, kích thích toàn bộ thân thể run lên lùi ra sau.
"Trước kia ai nói còn đang ở văn phòng?"
"Hửm, không phải tôi nói."
Đường Thu Bạch buồn cười nhìn cô, nhất thời cũng không biết nói cái gì, bàn tay thâm nhập vạt áo lại chợt tĩnh xuống, sau một lúc lâu Đường Thu Bạch thẫn thờ nhìn vào đôi mắt cô, khóe môi lại không giấu nổi ý cười, Đường Thu Bạch từ bỏ động tác đè bàn tay kia, dứt khoát ghé sát bên tai cô, hơi thở nhẹ nhàng nói: "Vậy chị muốn em bồi thường như thế nào? Sô pha, thư phòng hay là chỗ nào?"
Có lẽ là không nghĩ tới Đường Thu Bạch đột nhiên trắng trợn như vậy, Cảnh Thư Vân trái lại dừng một chút, mới giả vờ thanh giọng, theo lời Đường Thu Bạch nói: "Ừm, vậy đều tới một lần đi."
Hai người bốn mắt nhìn nhau, chốc sau đều cười rộ lên.
"Buổi tối em sẽ sớm một chút nói xong trở về, chị muốn đưa đón em sao?" Đường Thu Bạch nắm lấy tay Cảnh Thư Vân, một tay khác, đầu ngón tay làm bút học theo dáng vẻ Cảnh Thư Vân, cũng từng nét bút viết chữ, từ từ viết xong, sau đó lật lại mười ngón đan xen.
Cảnh Thư Vân cảm nhận được chữ mà nàng viết ở lòng bàn tay, cũng nhìn thấy tia sáng nhu hòa trong mắt Đường Thu Bạch, giống như ánh sao đêm rằm sáng tỏ giữa đêm hè, ánh trăng như nước, sau một lúc lâu mỉm cười nói: "Đương nhiên."
Đường Thu Bạch sửa sang lại áo lông, tô lại son môi, từ trong văn phòng của Cảnh Thư Vân bước ra, vị trí cô viết chữ trên vạt áo lông lại mơ hồ nóng lên, nàng nhận biết nét bút quen thuộc kia, là đêm nọ Cảnh Thư Vân từng nắm tay nàng, dạy nàng viết: "Tôi thích em".
Dĩ nhiên, Đường Thu Bạch cũng lấy "Em thích chị" đáp lại "Tôi thích em".
......
"Vậy em đi đây?" Đường Thu Bạch cầm túi xách mở cửa xe, một bên quay đầu lại hỏi.
"Ừ, đi đi." Cảnh Thư Vân ánh mắt mỉm cười nhìn nàng.
"Được, kết thúc em gọi cho chị."
"Ừm."
Đóng cửa xe, Đường Thu Bạch kiên trì nhìn theo bóng lưng cô rời đi, rồi mới vào khách sạn.
Đường Bác Mẫn đã ngồi yên vị ở vị trí đẹp chờ nàng, thấy Đường Thu Bạch tiến vào, đứng dậy cười ha ha tiếp đón nàng.
"Sư tỷ." Đường Thu Bạch gật đầu đáp lại cô ấy.
"Tới rồi, nào, ngồi đi, muốn ăn cái gì thì gọi."
"Em chưa từng ăn ở nhà hàng này, sư tỷ gọi đi, em không có ăn kiêng." Đường Thu Bạch cười đem thực đơn đẩy trở lại cho cô ấy.
"Vậy được, tôi liền không khách khí." Đường Bác Mẫn gọi một ít đồ ăn lại gọi hai ly nước trái cây, quay đầu nhìn nàng, "Gần đây thế nào?"
"Ai, bận rộn, chị thì sao?"
"Cũng vừa bận xong," Đường Bác Mẫn nhấp ngụm nước trái cây, trên mặt vẫn như cũ mang theo nụ cười, "Nhưng mà tôi thấy vừa nãy hình như là lão bản của em đưa em tới?"
"Đúng vậy." Đường Thu Bạch cũng không nghĩ che giấu cái gì, đúng sự thật thừa nhận.
"Các em......?"
Đường Thu Bạch chợt mỉm cười, "Đúng như lời sư tỷ trước kia từng nói, quả thật chị ấy đối với em không giống bạn bè, thế nhưng, em cũng là thật sự thích chị ấy."
Đường Bác Mẫn trên mặt tươi cười không thay đổi, hoặc là nói không quá kinh ngạc, trái lại "Xùy" một tiếng, khoe khoang nói: "Tôi đã nói giác quan thứ sáu của tôi chừa từng lừa gạt bản thân mà, ha ha, vậy chúc mừng hai người nha."
"Cảm ơn sư tỷ chúc phúc."
"Lấy nước trái cây thay rượu, tôi kính em." Vừa nói Đường Bác Mẫn nâng ly lên.
"Được." Đường Thu Bạch cười đồng ý.
"Nhưng mà hai người có tính toán gì không, trong nước đối với chuyện này hẳn là không tán thành cho lắm." Đường Bác Mẫn từ nước ngoài trở về, hiển nhiên biết rõ hai nơi đối lập.
"Ba mẹ em bên kia thật ra không có gì, bọn họ đã sớm tiếp nhận rồi, bên phía ba mẹ chị ấy, khả năng còn cần chút thời gian, những thứ khác bọn em tạm thời còn chưa thảo luận, chẳng qua là," Đường Thu Bạch dừng một chút, giữa mày chợt nhăn lại.
"Làm sao vậy? Có cái gì cần tôi hỗ trợ sao?"
"Hỗ trợ thì thật ra không cần, chính là em muốn kiếm thêm ít tiền, mua hôn phòng cho chị ấy," Không biết Đường Thu Bạch nghĩ đến cái gì, mi đang nhăn chợt buông lỏng ra chút, thần sắc thả lỏng, "Dù sao cũng là tương lai của hai người, cùng nhau đóng góp mới càng có cảm giác nghi thức nhỉ."
"Này em còn nói không có kế hoạch khác? Em đều đã bắt đầu chuẩn bị hôn phòng rồi."
"Không có cố ý lên kế hoạch gì cả, em chỉ là tự nhiên nghĩ đến vậy thôi, tương lai về sau là dáng vẻ gì, ở bên chị ấy vô thức liền sẽ đem đối phương vào kế hoạch của mình."
"Cứu mạng! Đút cẩu lương!" Đường Bác Mẫn đau lòng ôm ngực, "Tiểu sư muội mới thời gian ngắn không gặp, em trở nên văn vẻ như vậy sao!"
"Sư tỷ chờ chị có đối tượng, em cũng nói chị như vậy." Đường Thu Bạch cười tươi nháy mắt.
"Xùy, bây giờ em cười cũng giống lão bản của em, bạch thiết hắc*!"
(*) Bạch thiết hắc: bạch thiết chỉ người có vẻ bề ngoài ngây thơ chất phác, bạch thiết hắc ám chỉ ngoài thì ngây thơ nhưng bụng dạ khó lường.
Đường Thu Bạch mỉm cười không nói gì.
"Nhưng lại nói tiếp, em muốn kiếm tiền thì vừa khéo, chúng ta có thể nói chuyện hạng mục tôi và em hợp tác."
Đồ ăn rất nhanh được đưa lên, hai người vừa ăn vừa nói chuyện, thời điểm sắp ăn xong cơ bản đã ấn định xong, đại khái nội dung, cụ thể còn phải chờ Đường Thu Bạch đi làm hợp đồng cho cô ấy, hai bên lại căn cứ tình huống quyết định điều lệ cụ thể.
Không thể không nói, Đường Bác Mẫn hẹn nàng rất kịp thời, đây là một hạng mục dài hạn, một khi bắt đầu hợp tác, lãi suất Lam Hoa có thể trôi chảy không nói, dựa theo chế độ trích hoa hồng của công ty, Đường Thu Bạch cũng có thể ôm một phần tiền thưởng.
Đây kỳ thật cũng coi như là cú bứt tốc trong quãng đường tiết kiệm tiền của Đường Thu Bạch.
Hai người cơm nước xong, liền rời đi, Đường Thu Bạch đứng ở cửa khách sạn chờ Cảnh Thư Vân tới đón nàng.
Chẳng mấy chốc, chiếc xe quen thuộc ngừng ở trước mặt Đường Thu Bạch, tiếp đó là tiếng cửa sổ hạ xuống, Đường Thu Bạch khom lưng thấy Cảnh Thư Vân khe khẽ nhấp môi, cười đáp lại ánh mắt nàng.
"Khụ khụ, vợ chồng son chú ý chút đi, tôi còn ở đây đó."
Không đợi Đường Thu Bạch lên tiếng, ghế sau đột nhiên vang lên giọng nói, lúc này mới lôi kéo Đường Thu Bạch quay đầu ra sau nhìn.
"Ây? Chị Tĩnh Uyển?" Đường Thu Bạch kinh ngạc nói.
"Đã lâu không gặp." Tề Tĩnh Uyển một tay chống ở cửa sổ xe vừa dương mi cùng Đường Thu Bạch chào hỏi, phía sau mái tóc hơi cuộn xõa trên vai, chỉ là Đường Thu Bạch vẫn có chút mơ hồ cảm nhận được hình như tâm trạng của cô ấy không tốt lắm, cười có chút miễn cưỡng.
"Đã lâu không gặp."
"Lên xe đi." Chờ Đường Thu Bạch cúi người lên xe, thử nhìn qua cô ấy, Cảnh Thư Vân mới đè thấp giọng giải thích: "Hôm nay tâm trạng cậu ấy có chút không tốt, về nhà cùng cậu ấy uống rượu."
Đường Thu Bạch yên lặng gật đầu.
Dọc đường, có lẽ bởi vì bầu không khí tương đối trầm thấp, ai cũng không nói gì, lẳng lặng, ngoại trừ khoảng thời gian chờ đèn đỏ Cảnh Thư Vân sẽ dành ra một bàn tay tới nắm tay nàng, hai người nhìn nhau cười, chờ đèn xanh lại tách ra.
Tới nhà, Cảnh Thư Vân cầm một bình rượu vang đỏ lâu năm cùng ba cái ly, Đường Thu Bạch dựa vào một bên quầy bar nhìn cô, Tề Tĩnh Uyển thì ngồi xuống bên cạnh quầy bar.
Rót chất lỏng màu đỏ thẫm vào trong ly, trừng thanh thấu lượng, ghé sát vào mũi, có thể ngửi thấy mùi hương tinh tế đậm đà của nó.
Ngụm thứ nhất, ba người hiển nhiên vẫn là muốn cụng ly, Tề Tĩnh Uyển ngửi được hương rượu, tinh thần mới miễn cưỡng tốt lên một chút, nhàn nhạt cười, "Chúc phúc cho hai người các cậu."
"Cảm ơn chị Tĩnh Uyển."
"Ừm."
Đường Thu Bạch cùng Cảnh Thư Vân nhìn nhau, từng người hạ ly xuống.
Tề Tĩnh Uyển chân mày có chút nhíu, ngón tay cầm chén rượu, vô thức nhẹ lắc lư, mắt nhìn một bên ngẩn người.
Mới đầu ba người đều còn có chút trầm mặc, có lẽ là sau khi rượu xuống bụng mơ hồ có men say, bản thân Tề Tĩnh Uyển tự quyết định nói ra.
"Bọn họ lại thúc giục mình trở về."
"Cậu có tính toán gì không?" Cảnh Thư Vân nhấp ngụm rượu vang đỏ trong ly, nâng mắt nhìn cô ấy.
"Lần này, bọn họ ngược lại thay đổi phương thức, nói là cũng không thúc giục mình kết hôn, để cho mình tự do yêu đương, nhưng điều kiện chính là, mình phải trở về tiếp quản gia nghiệp."
Cảnh Thư Vân nhíu mày, không nói gì.
"Từ nhỏ đến lớn bọn họ vĩnh viễn đều như thế, không trưng cầu ý kiến của mình, chỉ nói suy nghĩ của bọn họ."
"Muốn mình học cái gì, muốn mình học trường nào, thậm chí sau khi tốt nghiệp còn muốn mình về nhà tiếp quản."
"Mình cảm thấy cuộc đời của mình, giống như không phải cuộc đời của chính mình, là một cuộc sống không biết thuộc về ai."
"Dường như chưa từng thuộc về mình."
Toàn bộ căn nhà ngoại trừ Tề Tĩnh Uyển đứt quãng nói một câu uống một ngụm rượu to, cơ bản cũng không ai nói lời nào, hoặc là nói, không có ai ngắt lời cô ấy.
Đường Thu Bạch đứng ở bên cạnh Cảnh Thư Vân lẳng lặng nghe, vô hình nảy sinh chút đồng tình, so sánh trái ngược, ba mẹ nàng có thể nói là vô cùng dân chủ, chuyện của nàng trước nay đều là bản thân nàng làm chủ, Đường ba Đường mẹ chỉ cho ý kiến thích hợp, có nghe hay không là tùy nàng, nhưng chỉ độc nhất một điểm, chính nàng đưa ra quyết định, bất luận tốt hay xấu, đều do nàng tự mình chịu trách nhiệm với nó.
Từng ngụm nuốt xuống, còn lại ly rượu rỗng, thời điểm Tề Tĩnh Uyển vươn tay lấy bình rượu vang đỏ, lơ đãng nhìn Cảnh Thư Vân thầm thì hỏi: "Lúc ấy cậu đã mang tâm trạng như thế nào tiếp nhận sản nghiệp trong nhà thế?"
Trên quầy bar đèn treo mờ nhạt, loáng thoáng chiếu vào gò má Cảnh Thư Vân, Đường Thu Bạch theo tia sáng nhìn qua, là vẻ bình tĩnh trước sau như một, thế nhưng ly rượu trong suốt lại đúng thời điểm phản chiếu hình ảnh cô hơi mím môi.
_____________________
Editor: Ngâm lâu quá rồi, nay mùng 1 phải lên chương mới, khởi đầu lại
Dạo này bị buồn quá ý :(((
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro