Thanh âm nơi ph...
Kẹo Ngọt Vị Chanh
2025-03-31 10:00:03
"Rồi sao nữa?" Tôi tò mò không biết sau đó sẽ như thế nào, đôi khi tôi nên nhắc nhở bản thân không nên vượt qua giới hạn.
"Thì không có sau nữa, Ngọc từ chối tao, tao cũng nghĩ ngay từ đầu kết quả đã như vậy, nó nói muốn trở về làm bạn. Đến khi lên cấp ba tao lại chung trường với Ngọc, lúc đó tao mới biết từ lúc cấp hai nó đã thích một thằng lớp khác, bây giờ hình như vẫn còn thích."
"Đau nhỉ, tao cũng đang trong tình trạng như vậy, vậy hai đứa ngốc chúng mình chung một vấn đề nan giải rồi." Tôi đau lòng đưa mắt nhìn Minh, cậu ấy cũng quay sang nhìn như muốn nghe tôi kể. Tôi tiếp lời kể tiếp câu chuyện của mình.
"Trong năm nay tao có thích một cậu trai hot boy, bạn ấy học giỏi, được nhiều người để ý, có thể tiếp xúc và trò chuyện với cả nam và nữ tự nhiên. Dần dà, tao và bạn ấy tiếp xúc qua lại thì tao sinh ra cảm giác lạ lẫm, khó nói, nhưng bạn ấy đã có người thích rồi, tao buồn mấy ngày liền. Có lẽ tao dễ rung động và nhanh chán, chắc cũng đến lúc bỏ đi rồi mày ơi."
Nói xong, tôi mới để ý mình đã nói ra những lời lộ liễu ý tứ rõ ràng như vậy, không biết Minh có quan tâm đến không.
"Chắc gì thằng đó có người thích, mày nghe chính miệng thằng ấy nói chưa. Có khi là mày ngại tiến tới với sợ mở lòng."
"Vậy à? Vậy sao mày không hỏi Ngọc xem thử còn thích cái thằng kia không?"
"Không cần đâu."
"Tại sao? Mày thích người ta mà, hay mày cũng ngại tiến tới." Tôi thắc mắc hỏi lại, trong lòng bình tĩnh đến lạ thường.
"Đâu có đâu, tao vẫn đang tiến tới mà. Đợi thời điểm thôi." Cậu ấy nhẫn nại đáp lại, nếu là tôi chắc sẽ không dám trả lời
"Vậy à?"
"Nhưng giờ tao không thích Ngọc nữa, bị người ta từ chối như vậy thì còn mặt đâu mà tỏ tình tiếp."
Hải Minh nhìn chằm chằm vào tôi, khóe miệng nhếch cao lên cười vài tiếng. Tôi cũng cảm thấy tình huống này rất buồn cười, kể cho crush về crush mà crush không biết người mình crush là crush. Nghe cậu ấy nói xong, tôi lại nghĩ bây giờ cậu ấy có vẻ thích người khác rồi, lại là không phải là mình.
"Thú vị ha, hai đứa thất bại trong chuyện tình cảm bắt chuyện làm bạn với nhau." Tôi ho khan vài tiếng, cố chữa cháy không khí ngượng ngùng này.
"Giờ tao sẽ không thất bại đâu, tao sắp có kế hoạch mới rồi."
"Vậy à? Có phải người trong lớp mình không?"
"Ví dụ tao nói là mày thì sao?"
Trong khoảnh khắc đó, tôi không biết làm gì ngoài lườm một cái thật sắc, lộ rõ vẻ mặt không muốn nghe điều vừa rồi. Dù trong người sắp đột quỵ vì các mạch máu đứng yên tại chỗ, không kịp đưa máu lên não bộ. Tôi thở một hơi dài ra khi nghe Minh cười khúc khích lên, nghĩ thầm những trò đùa như thế này đáng sợ quá.
Tôi đã mềm nhũn hết cả chân sau một đoạn đường dài về nhà, bước vào khu nhà tôi, chuẩn bị vẻ mặt thân thiện và chào tạm biệt thì Minh kéo tôi lại nói.
"Vậy là giờ là làm bạn lại rồi... thế kết bạn... Facebook đi."
"Tại sao mày cứ kêu kết bạn Facebook vậy, mày bảo không hay hoạt động trên... À không có gì." Suýt nữa tôi đã lộ mình là chị gái kia, đúng là chưa kịp nghĩ đã nói.
"Thì... tao thấy là bạn với nhau rồi... thì cũng nên kết bạn trên Facebook." Hải Minh vừa nói vừa quay mặt sang hướng khác, đúng lúc tôi thấy má cậu ửng hồng lên.
Ánh đèn nhà hàng xóm rất sáng, nó chiếu rọi cả một khoảng trời đêm, kể cả chúng tôi, Hải Minh và Hạ An. Tôi đứng lại gần Minh, nhón chân để có thể cao bằng cằm cậu ấy, vươn tay lục lọi tóc cậu để lấy chiếc lá vàng rơi xuống khi đang đi trên đường. Ngắm nghía chiếc lá và đưa mắt nhìn những chiếc lỗ trên lá xuyên qua ánh sáng, bất giác nhoẻn miệng cười.
"Đơn giản nhưng có một điều kiện.."
==========
Sau khi được giáo viên Ngữ Văn ru ngủ hai tiết, tôi sảng khoái chuẩn bị đánh một giấc mơ ngọt ngào trên bàn kế bên cửa sổ.
Tiết trời sang xuân thật sự rất dễ chịu, bên ô cửa sổ cũ sơn màu xanh biển, gió xuân thổi thoảng nhẹ mang tới cảm giác mát mẻ và thoáng mát, rất phù hợp cho một con người hôm qua thức đêm nốc cồn.
"An! Mày có dậy không!" Tôi không muốn mở mắt, ai đó lay người tôi vài cái, vỗ màn hình điện thoại lạnh lạnh vào má tôi, tỉnh thật rồi. Hóa ra là Hoàng Bảo, bạn thân yêu dấu thân thương.
"Ôi trời, chàng hoàng tử đánh thức ta dậy đấy à. Đúng là ơn phước của tì thiếp khi có thể sống cùng bầu không khí với chàng."
Nhờ sự đáng yêu vào đêm hôm qua, tôi đã tái sinh thành con người mới với một trái tim tràn ngập yêu thương và sẽ không buông lời tàn nhẫn hay cay nghiệt nào nữa.
"Tối hôm qua chắc vui đến mức phấn khích nên đập đầu xuống sàn à? Mười mấy năm chơi chưa bao giờ thấy mày ăn nói dễ thương vậy."
"Cảm ơn hoàng thượng đã dành lời khen ngợi cho tì thiếp. Thật là quý giá biết bao."
Bảo nhìn tôi một cách phán xét, coi tôi như phạm nhân mặc dù bị cáo này chưa biết mình sai ở đâu.
"Thế sao hôm qua mày bật điện thoại loa ngoài? Sao sau đó tao gọi mày cháy mày mày không nghe? Sao tao nhắn muốn nổ điện thoại mà mày cũng không thèm seen?"
Tôi sực nhớ sau khi dắt xe dạo phố cùng "bạn mới kết bạn Facebook" thì điện thoại tôi bắt đầu tắt màn hình, về nhà là hấp hối sắp chết, tôi tự nhủ sẽ sạc em nó sau.
"Điện thoại tao hết pin, hôm nay tao không có mang máy. Có sao không?"
"Có thật là vậy không, hay là mày bận đi hẹn hò xoa đầu vuốt tóc thằng khác. Tối hôm qua tự dưng tao thấy giờ này mày tắt điện thoại là có điềm nên tạt qua nhà mày coi thử, hóa ra là đi chơi với anh nào. Nè, tao chụp lại đó, nhìn thấy thơ vãi linh hồn ra."
Tôi giật mình khi nhìn bức ảnh của Bảo chụp lại. Trong ảnh, ánh đèn lập lòa chiếu xuống tôi đang khoác áo sơ mi ngoài của Minh, ngước mắt lên vuốt tóc cậu ấy, ánh mắt long lanh thật, dáng vẻ đằng sau của Minh lại rất bất cần đời, áo phông đen rộng cùng quần jean ống rộng.
"Thần thiếp sống trên đời mấy trăm năm rồi chưa thấy tấm hình nào đẹp thế. Đúng là thiên tài ngàn năm có một, được chơi cùng ngài, ta thật là vinh dự."
"Tao biết mày nói vậy để tao khỏi giận vụ bật loa ngoài."
"Ờm..."
"Mà cái người quay lưng lại là trai cờ vua hay là anh nào vậy, nhìn cái dáng phía sau, outfit cũng phối tối giản, oke đó, thấy là đẹp trai nam tính rạng ngời đó, nhưng không phải gu tao."
Tôi ngó quanh lớp xem có người ấy của bạn Bảo không, trêu đùa nó.
"Chắc gu mày là softboy, mỏ hỗn tâm thiện, đáng yêu được nhiều chị gái thích hả, cụ thể là Nguyễn Nam Kha Huy."
Như tật giật mình, Bảo run sợ bỏ điện thoại xuống, dùng tay bịt miệng tôi lại rồi mới nhìn quanh lớp xem có sự hiện diện của "bạn ấy" không, sau đó mới thả lỏng người bỏ tay ra.
"Mày mà làm lộ chuyện này ra là tao nhảy lầu xuống đó. Con quỷ."
"À, trong lúc nghỉ giữa giờ tao có viết thử ý tưởng nếu mày muốn viết thư gửi cho Huy đó, đây là ý tưởng của tao, nhờ văn phong của mày sẽ biến nó là tâm tư của riêng mày, rồi gửi cho Huy." Tôi nhớ ra tờ giấy trong gầm bàn, đưa cho Bảo xem thử.
Giờ đến lượt Bảo mở giọng "chàng chàng thiếp thiếp" với tôi
"Có lẽ khi đã hiện diện được ngàn năm và chứng kiến thời thế đổi thay, vận mệnh xoay chuyển, ta mới biết quý trọng những người xung quanh mình."
Nhìn bộ dáng Bảo hét khùng điên rồi bắn tim qua khung cửa lớp như vậy khiến tôi cảm thấy nó đã giúp đỡ và động viên trong sự trưởng thành của tôi như thế nào, Bảo giúp tôi cố gắng sống thoải mái và quan tâm bản thân mình hơn, còn tôi thì giúp nó ngược lại.
"Ảnh đẹp vậy, An ơi mày đẹp quá, tao xỉu trước đây." Huyền bất ngờ nhìn tôi trong bức ảnh Bảo đưa, vội kéo Quỳnh vào xem, nghe chúng nó tâng bốc rồi hét chói tai, nhưng tôi lại cảm giác lòng mình dâng lên cảm xúc vui vẻ.
"Mà anh nào đây, bộ mày có bồ mà không nói cho hội đồng quản trị nghe hả? Chị em bạn dì mà vậy đó."
"Không phải bồ, ờm... em họ tao thôi. Tụi mày mà lan tin này là tao nhảy lầu như thằng Bảo đó." Tôi giả vờ bước ra cửa lớp tỏ vẻ tính trèo qua lan can nhảy thiệt, không ngờ chúng nó không cản còn cổ vũ.
"Chị ơi, nhảy đi chị ơi, sắp ngầu rồi chị ơi, cố lên chị yêu, hâm mộ Phan Châu Hạ An nhất."
Tôi nghe tiếng tách tách nhỏ gồm tiếng flash ở gần đâu đó, hóa ra hình ảnh xấu hổ này lại bị Hải Minh nhìn thấy và chụp lại. Tôi cũng chẳng biết giấu mặt vào đâu, chỉ biết trong tình huống này cần một nụ cười tự tin và ngón tay thân thiện đưa ra.
"Thì không có sau nữa, Ngọc từ chối tao, tao cũng nghĩ ngay từ đầu kết quả đã như vậy, nó nói muốn trở về làm bạn. Đến khi lên cấp ba tao lại chung trường với Ngọc, lúc đó tao mới biết từ lúc cấp hai nó đã thích một thằng lớp khác, bây giờ hình như vẫn còn thích."
"Đau nhỉ, tao cũng đang trong tình trạng như vậy, vậy hai đứa ngốc chúng mình chung một vấn đề nan giải rồi." Tôi đau lòng đưa mắt nhìn Minh, cậu ấy cũng quay sang nhìn như muốn nghe tôi kể. Tôi tiếp lời kể tiếp câu chuyện của mình.
"Trong năm nay tao có thích một cậu trai hot boy, bạn ấy học giỏi, được nhiều người để ý, có thể tiếp xúc và trò chuyện với cả nam và nữ tự nhiên. Dần dà, tao và bạn ấy tiếp xúc qua lại thì tao sinh ra cảm giác lạ lẫm, khó nói, nhưng bạn ấy đã có người thích rồi, tao buồn mấy ngày liền. Có lẽ tao dễ rung động và nhanh chán, chắc cũng đến lúc bỏ đi rồi mày ơi."
Nói xong, tôi mới để ý mình đã nói ra những lời lộ liễu ý tứ rõ ràng như vậy, không biết Minh có quan tâm đến không.
"Chắc gì thằng đó có người thích, mày nghe chính miệng thằng ấy nói chưa. Có khi là mày ngại tiến tới với sợ mở lòng."
"Vậy à? Vậy sao mày không hỏi Ngọc xem thử còn thích cái thằng kia không?"
"Không cần đâu."
"Tại sao? Mày thích người ta mà, hay mày cũng ngại tiến tới." Tôi thắc mắc hỏi lại, trong lòng bình tĩnh đến lạ thường.
"Đâu có đâu, tao vẫn đang tiến tới mà. Đợi thời điểm thôi." Cậu ấy nhẫn nại đáp lại, nếu là tôi chắc sẽ không dám trả lời
"Vậy à?"
"Nhưng giờ tao không thích Ngọc nữa, bị người ta từ chối như vậy thì còn mặt đâu mà tỏ tình tiếp."
Hải Minh nhìn chằm chằm vào tôi, khóe miệng nhếch cao lên cười vài tiếng. Tôi cũng cảm thấy tình huống này rất buồn cười, kể cho crush về crush mà crush không biết người mình crush là crush. Nghe cậu ấy nói xong, tôi lại nghĩ bây giờ cậu ấy có vẻ thích người khác rồi, lại là không phải là mình.
"Thú vị ha, hai đứa thất bại trong chuyện tình cảm bắt chuyện làm bạn với nhau." Tôi ho khan vài tiếng, cố chữa cháy không khí ngượng ngùng này.
"Giờ tao sẽ không thất bại đâu, tao sắp có kế hoạch mới rồi."
"Vậy à? Có phải người trong lớp mình không?"
"Ví dụ tao nói là mày thì sao?"
Trong khoảnh khắc đó, tôi không biết làm gì ngoài lườm một cái thật sắc, lộ rõ vẻ mặt không muốn nghe điều vừa rồi. Dù trong người sắp đột quỵ vì các mạch máu đứng yên tại chỗ, không kịp đưa máu lên não bộ. Tôi thở một hơi dài ra khi nghe Minh cười khúc khích lên, nghĩ thầm những trò đùa như thế này đáng sợ quá.
Tôi đã mềm nhũn hết cả chân sau một đoạn đường dài về nhà, bước vào khu nhà tôi, chuẩn bị vẻ mặt thân thiện và chào tạm biệt thì Minh kéo tôi lại nói.
"Vậy là giờ là làm bạn lại rồi... thế kết bạn... Facebook đi."
"Tại sao mày cứ kêu kết bạn Facebook vậy, mày bảo không hay hoạt động trên... À không có gì." Suýt nữa tôi đã lộ mình là chị gái kia, đúng là chưa kịp nghĩ đã nói.
"Thì... tao thấy là bạn với nhau rồi... thì cũng nên kết bạn trên Facebook." Hải Minh vừa nói vừa quay mặt sang hướng khác, đúng lúc tôi thấy má cậu ửng hồng lên.
Ánh đèn nhà hàng xóm rất sáng, nó chiếu rọi cả một khoảng trời đêm, kể cả chúng tôi, Hải Minh và Hạ An. Tôi đứng lại gần Minh, nhón chân để có thể cao bằng cằm cậu ấy, vươn tay lục lọi tóc cậu để lấy chiếc lá vàng rơi xuống khi đang đi trên đường. Ngắm nghía chiếc lá và đưa mắt nhìn những chiếc lỗ trên lá xuyên qua ánh sáng, bất giác nhoẻn miệng cười.
"Đơn giản nhưng có một điều kiện.."
==========
Sau khi được giáo viên Ngữ Văn ru ngủ hai tiết, tôi sảng khoái chuẩn bị đánh một giấc mơ ngọt ngào trên bàn kế bên cửa sổ.
Tiết trời sang xuân thật sự rất dễ chịu, bên ô cửa sổ cũ sơn màu xanh biển, gió xuân thổi thoảng nhẹ mang tới cảm giác mát mẻ và thoáng mát, rất phù hợp cho một con người hôm qua thức đêm nốc cồn.
"An! Mày có dậy không!" Tôi không muốn mở mắt, ai đó lay người tôi vài cái, vỗ màn hình điện thoại lạnh lạnh vào má tôi, tỉnh thật rồi. Hóa ra là Hoàng Bảo, bạn thân yêu dấu thân thương.
"Ôi trời, chàng hoàng tử đánh thức ta dậy đấy à. Đúng là ơn phước của tì thiếp khi có thể sống cùng bầu không khí với chàng."
Nhờ sự đáng yêu vào đêm hôm qua, tôi đã tái sinh thành con người mới với một trái tim tràn ngập yêu thương và sẽ không buông lời tàn nhẫn hay cay nghiệt nào nữa.
"Tối hôm qua chắc vui đến mức phấn khích nên đập đầu xuống sàn à? Mười mấy năm chơi chưa bao giờ thấy mày ăn nói dễ thương vậy."
"Cảm ơn hoàng thượng đã dành lời khen ngợi cho tì thiếp. Thật là quý giá biết bao."
Bảo nhìn tôi một cách phán xét, coi tôi như phạm nhân mặc dù bị cáo này chưa biết mình sai ở đâu.
"Thế sao hôm qua mày bật điện thoại loa ngoài? Sao sau đó tao gọi mày cháy mày mày không nghe? Sao tao nhắn muốn nổ điện thoại mà mày cũng không thèm seen?"
Tôi sực nhớ sau khi dắt xe dạo phố cùng "bạn mới kết bạn Facebook" thì điện thoại tôi bắt đầu tắt màn hình, về nhà là hấp hối sắp chết, tôi tự nhủ sẽ sạc em nó sau.
"Điện thoại tao hết pin, hôm nay tao không có mang máy. Có sao không?"
"Có thật là vậy không, hay là mày bận đi hẹn hò xoa đầu vuốt tóc thằng khác. Tối hôm qua tự dưng tao thấy giờ này mày tắt điện thoại là có điềm nên tạt qua nhà mày coi thử, hóa ra là đi chơi với anh nào. Nè, tao chụp lại đó, nhìn thấy thơ vãi linh hồn ra."
Tôi giật mình khi nhìn bức ảnh của Bảo chụp lại. Trong ảnh, ánh đèn lập lòa chiếu xuống tôi đang khoác áo sơ mi ngoài của Minh, ngước mắt lên vuốt tóc cậu ấy, ánh mắt long lanh thật, dáng vẻ đằng sau của Minh lại rất bất cần đời, áo phông đen rộng cùng quần jean ống rộng.
"Thần thiếp sống trên đời mấy trăm năm rồi chưa thấy tấm hình nào đẹp thế. Đúng là thiên tài ngàn năm có một, được chơi cùng ngài, ta thật là vinh dự."
"Tao biết mày nói vậy để tao khỏi giận vụ bật loa ngoài."
"Ờm..."
"Mà cái người quay lưng lại là trai cờ vua hay là anh nào vậy, nhìn cái dáng phía sau, outfit cũng phối tối giản, oke đó, thấy là đẹp trai nam tính rạng ngời đó, nhưng không phải gu tao."
Tôi ngó quanh lớp xem có người ấy của bạn Bảo không, trêu đùa nó.
"Chắc gu mày là softboy, mỏ hỗn tâm thiện, đáng yêu được nhiều chị gái thích hả, cụ thể là Nguyễn Nam Kha Huy."
Như tật giật mình, Bảo run sợ bỏ điện thoại xuống, dùng tay bịt miệng tôi lại rồi mới nhìn quanh lớp xem có sự hiện diện của "bạn ấy" không, sau đó mới thả lỏng người bỏ tay ra.
"Mày mà làm lộ chuyện này ra là tao nhảy lầu xuống đó. Con quỷ."
"À, trong lúc nghỉ giữa giờ tao có viết thử ý tưởng nếu mày muốn viết thư gửi cho Huy đó, đây là ý tưởng của tao, nhờ văn phong của mày sẽ biến nó là tâm tư của riêng mày, rồi gửi cho Huy." Tôi nhớ ra tờ giấy trong gầm bàn, đưa cho Bảo xem thử.
Giờ đến lượt Bảo mở giọng "chàng chàng thiếp thiếp" với tôi
"Có lẽ khi đã hiện diện được ngàn năm và chứng kiến thời thế đổi thay, vận mệnh xoay chuyển, ta mới biết quý trọng những người xung quanh mình."
Nhìn bộ dáng Bảo hét khùng điên rồi bắn tim qua khung cửa lớp như vậy khiến tôi cảm thấy nó đã giúp đỡ và động viên trong sự trưởng thành của tôi như thế nào, Bảo giúp tôi cố gắng sống thoải mái và quan tâm bản thân mình hơn, còn tôi thì giúp nó ngược lại.
"Ảnh đẹp vậy, An ơi mày đẹp quá, tao xỉu trước đây." Huyền bất ngờ nhìn tôi trong bức ảnh Bảo đưa, vội kéo Quỳnh vào xem, nghe chúng nó tâng bốc rồi hét chói tai, nhưng tôi lại cảm giác lòng mình dâng lên cảm xúc vui vẻ.
"Mà anh nào đây, bộ mày có bồ mà không nói cho hội đồng quản trị nghe hả? Chị em bạn dì mà vậy đó."
"Không phải bồ, ờm... em họ tao thôi. Tụi mày mà lan tin này là tao nhảy lầu như thằng Bảo đó." Tôi giả vờ bước ra cửa lớp tỏ vẻ tính trèo qua lan can nhảy thiệt, không ngờ chúng nó không cản còn cổ vũ.
"Chị ơi, nhảy đi chị ơi, sắp ngầu rồi chị ơi, cố lên chị yêu, hâm mộ Phan Châu Hạ An nhất."
Tôi nghe tiếng tách tách nhỏ gồm tiếng flash ở gần đâu đó, hóa ra hình ảnh xấu hổ này lại bị Hải Minh nhìn thấy và chụp lại. Tôi cũng chẳng biết giấu mặt vào đâu, chỉ biết trong tình huống này cần một nụ cười tự tin và ngón tay thân thiện đưa ra.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro