Cá Voi Bơi Giữa Biển Hạ

Nắng vàng len l...

Kẹo Ngọt Vị Chanh

2025-03-31 10:00:03

"Bé Han ơi, bố về rồi đây. Nay đi học có vui không nè, bố có mang chân gà sả tắc cho con đây."

"Vui lắm bố ơi, nay mà không Quỳnh với Huyền chở con về là chắc con ở lại trường luôn quá!" Tôi gượng lên để làm vui giọng, mặc dù tới giờ cổ họng vẫn còn hơi khàn.

"Mà hôm nay nóng muốn chết mà sao con mặc dài tay dài chân đi tất vậy, đừng bảo lại bị thương nữa nha. Đưa đây bố coi."

Đúng như Cupid Long nói, quả thật làm cách gì cũng không thể giấu được đôi mắt nhìn thấu tâm can của bố tôi. Nhìn bố cứ suýt xoa cái chân đau, lòng tôi chợt thắt lại, cảm thấy trong phút nông nổi đã phải trả giá như thế nào.

"Trời đất ơi, lại bị thương nữa, sao còn nhiều hơn lần trước. Lại gây sự với người ta rồi bị đánh chứ gì."

Dù đã nghe không biết câu nói này bao nhiêu lần nhưng mỗi khi nói như vậy, tôi đều thấy mi bố cứ ươn ướt. Bố vẫn nhạy cảm như vậy, từ lúc mẹ bỏ đi đến giờ vẫn không thay đổi.

"Thì... thì con xin lỗi bố."

"Sao lại xin lỗi bố? Thế lúc đánh nhau có nghĩ đến lúc phải xin lỗi bố không?"

"Con biết rồi, xin lỗi bố mà. Con hứa không bao giờ vậy nữa, tha lỗi nghen?"

Bố không nói gì, tay cốc lên đầu tôi một cái rõ đau, chốc sau lại nhẹ nhàng xoa đầu rồi giúp tôi thay băng cá nhân. Bố lấy từ trong túi hộp chân gà sả tắc ra bát, lát sau lại pha cốc nước ấm. Bố vẫn dịu dàng như thế, vẫn lo lắng từng vết thương của tôi, thấy thế tâm trạng tôi có chút đau xót 

"Mà nay bố về sớm ha, bộ phim bố đang đóng "Người hủy diệt" sắp hoàn thành rồi hả. Tiện thể bố kí giúp con ở chỗ này luôn đi." Tôi lấy nĩa ăn mấy miếng chân gà giòn rụm, vươn tay lên lấy bản kiểm điểm để dưới chậu cây.

"Ăn từ từ thôi, tí nữa lại bung mắc cài giờ. Bộ đó là mai đóng máy nên làm một bữa chúc mừng, mai bố về trễ đó. Mà giờ kể coi đánh nhau sao mà ra nông nỗi này."

Rốt cuộc tôi cũng phải thuật lại hết câu chuyện drama nảy lửa, vừa kể vừa nghĩ mình cũng ngốc nghếch thiệt. Trong đầu suy nghĩ ra cách đối đáp hiệu quả cho lần sau nếu còn gặp hội nhóm đó, mặc dù vẫn hơi sợ bị đánh lần nữa.

"Con giống mẹ lúc bằng tuổi con thật đấy, người thì nhỏ nhắn có chút éc mà cũng gây sự đòi lại công lý cho bằng được..."

"Con mong rằng mình không giống ai hơn!"

Một lúc lâu hai bố con tôi trầm ngâm, bố mới ngước lên nhìn tôi. Tôi cảm thấy trong đôi mắt của bố ánh lên tia buồn bã có chút gì đó sâu lắng, hoài niệm chuyện vừa qua. Hóa ra đôi mắt người trưởng thành là như thế à, có lẽ đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, nếu tâm hồn gặp phải chuyện khó khăn, vấp ngã, ắt hẳn ánh mặt cũng theo đó mà buồn rầu. 

Giọng nói bố trầm ấm, đưa tay lên vuốt ve má tôi.

"Bố hiểu rồi sẽ không so sánh như vậy nữa."

Tôi bế bé chó Pun lên ngồi trong người tôi, nhìn quanh lấy điều khiển bật kênh đài truyền hình.

"Nay con nghe nói là Người hủy diệt đang chiếu trailer trước đó, để con xem bố đóng nam chính như nào, giờ con biết cảm giác fan nữ gặp thần tượng ngoài đời rồi."

"Dẻo miệng thế."

Trên màn hình chiếu, có một người đàn ông quen thuộc đang giương súng lên dí sát vào đầu người khác, người ấy tóc vuốt ra sau, mặt dữ tợn, da ngâm đen chi chít bao vết sẹo lồi lõm khác nhau, tiếng hét lớn cùng nhạc nền pha trộn âm thanh nặng nề, gây khó thở. Khác hẳn những vai diễn trước đây của bố.

--------------

Cuối cùng sau cả hai tuần dài ôn thi và kiểm tra học kì, cả đám chúng tôi đã làm bài khá suôn sẻ. Thế là phải lập kèo đi chơi cùng với nhau, chỉ tiếc là cũng phải hủy do mỗi đứa có việc bận, đến tận tầm trưa lại thấy dòng tin nhắn đáng chú ý của cô Túc trong group "bỉ ngạn 11a1 – mãi mãi chỉ có một".

[Túc Phạm: @All Bây giờ sắp về chưa? Sao đi chơi mà không báo với ba mẹ.]

[Túc Phạm: Sắp về chưa?]

[Hải Minh đepzai: Sắp về rồi cô, tầm hai tiếng nữa mới hết phim. ]

[Lâm Hải: Chỉ có @Hải Minh đepzai quên xin thôi cô, mai cô xử thằng Minh á.]

[Hải Minh đepzai: @Lâm Hải còn mày chắc xin mỗi con Dương. ]

[Túc Phạm: Mai đứa nào đi chơi chuẩn bị sẵn tâm lí cô xử đẹp nè! ]

Nhìn mấy đoạn tin nhắn làm tôi bỗng dưng nhớ ra công đoạn trả thù tiếp theo của mình. Đăng nhập vào tài khoản phụ Gia Linh lập từ mấy năm trước, trang cá nhân này cũng đủ tương tác nên tôi cũng không lo lắng nhiều. Tay nhấp vào phần bình luận của trang THPT Sương Mai Confessions thì thấy Lâm Hải, Vân Thiên tag Hải Minh vào bài viết hôm trước. Minh cũng chỉ trả lời lại cái mặt cười. Chạm nhẹ vào trang cá nhân của Minh rồi gửi lời mời kết bạn. Trong lúc đợi, tôi tiện tay lướt trang cá nhân cậu ấy chút, có hình chụp gia đình từ năm ngoái, thật sự rất khác dáng vẻ ngông nghênh bây giờ.

"Ting, Hải Minhhh đã chấp nhận yêu cầu kết bạn của bạn."

[Gia Linh: Hé lu, chị là chị gái lúc trước xin in4 em đây. Đợi hoài mà không thấy đằng ấy kết bạn nên chị cũng ngỏ lời trước. ]

[Hải Minh: Em có biết acc chị đâu mà kết bạn=))) ]

[Gia Linh: Hehe, chị mong là có thể chúng ta sẽ làm quen nói chuyện với nhau. Được không ạ?]

[Hải Minh: Em cũng không hay hoạt động nhiều trên Facebook đâu nên chị cứ coi mess này là cloud của tôi nhé! ]

[Gia Linh: Chị chỉ muốn trò chuyện với em thôi, nhưng mà chị cũng không hay vào coi, khi nào hai đứa online thì nói chuyện sau nha. Bái bai nhé! >3< ]

Tôi thoát cuộc trò chuyện ra, tìm vài cái ảnh sau lưng của mình đăng lên story. Chỉ trong mấy phút đã được mấy chị gái rep story, mắt lướt xem danh sách xem, hóa ra cũng có "người không hay onl" trong đó. Càng ngày càng thú vị rồi.

-----------

Sáng hôm sau, tôi ngán ngẩm vừa xem cuộc xét xử giữa chủ tòa Túc Phạm và bị cáo Hải Minh vừa cắn hạt dưa nhai nhoàm nhoàm. Thật sự rất nhàn, đứa con bé nhỏ ham chơi quên thông báo về cho bố mẹ, làm bố mẹ sốt sắng gọi cho giáo viên chủ nhiệm tìm sự giúp đỡ, cuối cùng thì bị cấm túc đi chơi cả tuần.

Tuy chỉ có vậy, nhưng mà nhìn bao ánh nắng chiếu rọi Hải Minh cũng đáng. Hóa ra giờ tóc cậu ấy đã dài ra, tạo ra kiểu side part 5/5 rủ xuống, tia nắng len lỏi sâu trong tóc, trong mắt ánh vàng như mặt nước biển được bình minh tỏa xuống, miệng cười lộ răng ra sức chống đối phản bác từ chủ tòa xét xử.

Điều này làm tôi nhớ đến cái lúc rắc rối từ căn tin lết lên phòng giám thị, khi ấy tôi quay lại nhặt cái dép bị mắc tuốt trên cây do khi nãy ăn vạ quá trớn. Vô tình lại gặp Hải Minh đang cầm ly mì đưa qua hội bạn mà chạy như bay qua bên tôi nhặt giúp, có khi tốt quá mà cõng tôi lên phòng y tế, nhưng chỉ trách con Huyền đang cọc nên đá cậu ấy bay qua đâu.

Không sao, vẫn đẹp trai rạng ngời. 

Không biết nắng vàng có hơi chói không, nhưng hình như không chỉ len lỏi lên người cậu ấy, có lẽ nó còn len lỏi trong trái tim tôi.

Không, không được suy nghĩ như vậy. Chắc chắn tôi bị ông Khánh đánh dữ quá nên mới suýt lòi não ra ngoài mất khôn, chứ ai người thường mà lại nhìn Hải Minh cười khì khì rồi suy nghĩ thế đâu, trừ khi bị dưới trung bình mấy môn tự nhiên thôi. À quên mất, tôi cũng vướng nhiều con điểm liệt cần phải gỡ mà.

Nói chung là cũng không được, ai đời lại đi thích cái thằng là kẻ thù mình. Nếu tôi còn nhìn nó rồi đâm sinh ra ảo tưởng, có lẽ việc này cũng nằm trong kế hoạch của cái thằng choai choai đó.

Nhưng dù đầu tôi nghĩ sao thì đôi mắt vẫn cứ ngắm cái đầu cắt gọn gàng hơi xõa vài cọng tóc dài mọc sau gáy của Minh, bỗng chợt cậu ấy quay phắt đầu lại. Làm tôi phải hướng mắt thật nhanh ra bên ngoài theo dõi quá trình của cô nhân viên dọn vệ sinh, mặc dù ánh mắt cô đáp lại cũng không mấy thân thiện như thường ngày.

Miễn sao né được Hải Minh xinh trai chết tiệt này thì gặp bao nhiêu phốt mấy cô nhân viên gửi trên Confession cho mình vẫn nhận được.

Chiều tối, vẫn là lớp học thêm Vật Lí, thầy Long vẫn như vậy, biết tin học trò đi chơi quên lối về, liền chọc ngay:

"Minh nó đi chơi không thèm xin ba mẹ đúng không. Non tay, thế là ẩu rồi, giờ lại nhận thêm bản kiểm điểm về phụ huynh kí, nhục mặt chưa. Haha."

"Do là nó muốn đi chơi ngay với crush nên mới hấp ta hấp tấp quên cả ba mẹ, bạn bè." Sơn nhanh nhảu đáp lại, chẳng khác nào đào hố cho thằng bạn.

Không khí vui vẻ bao trùm cả lớp học, tuy vậy tôi vẫn thấy có vài ánh mắt hướng về tôi.

Liên quan cái quờ quờ gì đến tôi? Ai trong lớp mà chẳng biết Hải Minh thích Tây Ngọc, tôi mong rằng cuộc sống cấp ba của mình sẽ không vướng phải tin đồn làm kẻ thứ ba. Dù có hơi thích ngắm thằng đó thật, nhưng tôi vẫn đẩy thuyền cúp pồ trên.

"Thằng khùng! Còn mày thì mê người yêu quá bỏ bạn đi chụp ảnh đôi lúc nào không hay. Tao còn quay clip lại cái lúc mày tỏ tình nè." Nói xong, Minh liền giơ điện thoại cao vút lên đe dọa.

"Sao mày bảo mày xóa rồi. Mà thật ra tao cũng quay lại cảnh mày muốn nắm tay Hờ A lắm mà không được. Nhìn ngố vãi cả ra." Hải đáp lại, đòn này có vẻ nặng hơn đòn trước.

"Có nữa hả? Đưa tao xem, mày làm vậy thật hả?" Minh hoảng loạn quơ tay đòi xem điện thoại Sơn, cứ kiểu này là anh em tốt lấp hố nhau mất.

"Mày xóa trước video tao tỏ tình đi. Mày mà không xóa thì tao leak ra ảnh hồi trước mày chụp lén con Tây Ngọc nhé."

"Điên à, liên quan gì con Ngọc? Cái đó chắc từ đời nào rồi." Minh đáp lại, mặc dù cả lớp ai cũng tập trung vào cuộc cãi nhau của mấy thằng đó, nhưng càng lúc tôi lại không có tâm trạng để quan tâm.

Đúng là có điên mới đi để ý thằng Minh. Cứ kiểu này chắc mình thua kèo mất.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cá Voi Bơi Giữa Biển Hạ

Số ký tự: 0