Ca Kỹ Ngọc Ngâm

Chương 9

Đang cập nhật

2025-03-20 19:31:35

Nhưng không ai quan tâm hắn nói gì, Hạ Quận Giao chỉ vào người có dáng vẻ đạo sĩ, nói:



"Hắn ăn rồi!"



"Cha không tin thì m.ổ b.ụ.n.g hắn ra mà xem."



"Cuốn sổ trông như thế nào?" Thừa tướng lại hỏi.



"To bằng cuốn sổ ghi chép, bên trên viết rất nhiều cấp bậc, sở thích của quan lại trong kinh..."



"To bằng cuốn sổ ghi chép, làm sao hắn có thể nuốt trôi? Nếu thật sự nuốt được, sao ngươi không ngăn lại?"



"Cái này..." Hạ Quận Giao im lặng một lát, "Mổ bụng hắn ra xem là biết ngay."



"Nhân chứng vật chứng đều vô dụng, toàn dựa vào cái miệng của ngươi múa may?" Thừa tướng nheo mắt.



Hạ Quận Giao ra lệnh cho Trần Quản Gia, "Mau đi lấy d.a.o cho ta."



"Vô lượng thiên tôn." Lão đạo hô một tiếng, nhìn về phía Thừa tướng, "Ngày lành sắp đến rồi."



"Choang."



Thừa tướng đập vỡ chén, hắn trừng mắt nhìn Hạ Quận Giao, "Rốt cuộc ngươi muốn làm loạn đến bao giờ!"



Ngoài trời bắt đầu đổ mưa, tí tách rơi trên mái nhà.



"Cút về phủ của ngươi đi, không có lệnh của ta, vĩnh viễn không được phép ra khỏi phủ!"



Sau đó hắn nhìn về phía lão đạo, "Tiên sinh Hòa Quang, ngài đoán đúng rồi."



Hạ Quận Giao bị mấy người hầu áp giải, ngây người, hồi phục tinh thần lại thì gào thét:



"Cha, rốt cuộc cha bị bỏ bùa mê thuốc lú gì rồi, loại lừa đảo giang hồ này mà cha cũng tin, đúng là hồ đồ!"



Ả ta đoán đúng gần hết, nhưng đã vô dụng.



Hòa Quang nói với Thừa tướng, hắn sẽ bị người ta áp giải đến phủ, kẻ áp giải hắn chính là tai tinh trên con đường thành công, tai tinh đó chuyên nhắm vào bụng người.



Thừa tướng còn dặn dò, nhốt Trần Quản Gia và Hạ Quận Giao chung một chỗ.



Trước đó hắn đã nghi ngờ, hôm nay đặc biệt để ý những hành động mờ ám kia, suy ra hai người này có gian tình.



Con gái mình và quản gia dan díu với nhau, có thể là chuyện tốt gì chứ, nên xử lý luôn một thể.



Ta được mấy bà mụ dìu về viện, đi ngang qua Hạ Quận Giao đang gào thét, ta cười khẩy rồi nói:



"Ăn sách, tiểu thư cũng nghĩ ra được."



Hạ Quận Giao bị ta kích động, vùng thoát khỏi đám người áp giải, dùng hết sức lao vào bụng ta.



"Thừa tướng--"



Ta kêu thảm thiết, phía dưới lại chảy máu, hòa lẫn vào nước mưa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -



11



Rất nhiều cách, sở dĩ có thể lưu truyền, là vì nó thực sự hiệu quả.



Đúng vậy, vẫn là m.á.u đổ vào bong bóng lợn, nhưng lần này bắt mạch lại ra kết quả: đứa bé không còn.



Thừa tướng xông ra, thấy ta bị sảy thai, hai mắt hắn đỏ ngầu, tát Hạ Quận Giao mấy cái như trời giáng, cuối cùng còn đạp ả ta một cước.



Hạ Quận Giao gào thét, Thừa tướng nhặt chiếc khăn rơi trong vũng bùn lên, bóp miệng ả ta, nhét vào.



Tâm trạng của tất cả mọi người đều u ám ẩm ướt như cơn mưa bất chợt ập đến.



Trừ ta, mặt mày trắng bệch đau đớn, nhưng trong lòng lại có một luồng khí ấm áp.



Ngày lành của ta, sắp đến rồi.



Hạ Quận Giao bị giam lỏng, bị cắt tiền tiêu vặt.



Tần Thế Tiêu coi như may mắn, không bị Thừa tướng xử lý, cũng không bị nhốt chung với Hạ Quận Giao.



Hắn bị ném ra từ cửa sau, mặt mày be bét nhưng mạng vẫn còn, hắn giãy giụa muốn tránh xa phủ Thừa tướng, nhìn thấy thị nữ của ta, liền cầu cứu nó.



Thị nữ dùng thuốc mê làm hắn ngất xỉu, mấy tên ma cô hợp sức, đưa hắn về Hồng Tụ Phường, nhốt trong phòng của mẹ ta.



Thừa tướng và lão đạo Hòa Quang, suốt ngày ở trong thư phòng, trừ khi bắt buộc phải lên triều, còn lại không ra khỏi phòng, cơm nước đều đưa đến tận cửa.



Cùng đưa đến, còn có rất nhiều rượu mạnh, chu sa, thủy ngân.



Cơ thể ta cuối cùng cũng đã hồi phục, thỉnh thoảng cũng làm chút đồ ăn vặt mang đến, ta gõ cửa ba lần, thế nào cũng có một lần mở.



Lão đạo Hòa Quang nhận hộp đồ ăn, chỉ nói đa tạ.



Đưa được sáu bảy lần, Hòa Quang nói thêm một câu, "Ăn rất ngon."



Hắn nói đến Ngũ Thạch Tán mà ta đưa.



Ngày hôm sau, Thừa tướng lên triều, không trở về nữa.



Sau đó có người cùng triều làm quan, uống rượu say bí tỉ mới tiết lộ, Thừa tướng thất lễ trên điện, nói lời mưu phản, chỉ thẳng vào mặt hoàng thượng bảo cút xuống.



Bị bắt tại trận, giam vào Thiên Lao, chờ ngày lăng trì.



Thừa tướng có không ít tộc nhân, có rất nhiều di nương, còn có rất nhiều con cái, đứa lớn nhất đã lên chức ông nội.



Nghe được tin này, không ai dám can dự, suốt ngày cầu trời khấn phật, đừng để liên lụy đến mình.



Kẻ nào sợ hãi quá, thì nhân lúc đêm tối trốn khỏi thành, từ đó mất tích.



Dường như bị người ta lãng quên, Hạ Quận Giao, không biết ả ta nghe được tin này, sẽ thế nào.





 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Ca Kỹ Ngọc Ngâm

Số ký tự: 0