Chương 5
Đang cập nhật
2025-03-20 19:31:35
Tiếng ghế đổ rầm xuống đất, rồi tiếng bước chân, sau đó giọng Thừa tướng vang lên ở phía xa hơn.
Ta khẽ hé mắt nhìn, thấy Thừa tướng đang túm vạt áo Hạ Quận Giao.
"Ta đã nói sẽ bảo vệ con, giờ thì sao?"
"Con có bị thương gì đâu, ngược lại còn khiến Ngọc Ngâm bị thương nặng. Xem ra ta cũng quá nuông chiều con rồi, lại dám động thủ với cả trưởng bối."
Lời này nghe thật nực cười, Hạ Quận Giao càng khó tin hơn, ả chỉ vào ta, "Con đĩ thõa đó mà là trưởng bối? Tính tuổi ra, con còn đủ tuổi làm mẹ nó!"
Thừa tướng không muốn cãi nhau với ả nữa, quát Tần Thế Tiêu: "Đứng đực ra đó làm gì, đồ vô dụng! Đưa Quận Giao về cho ta!"
Tần Thế Tiêu vội vàng thu lại ánh mắt, bước tới bên Hạ Quận Giao.
Hạ Quận Giao quay người bỏ đi, "Đi thì đi, ai thèm ở lại cái nơi hôi hám này."
Vừa nói, nước mắt ả lăn dài, rơi xuống đất.
Đây mới chỉ là lần xung đột đầu tiên giữa cha con ả, kết thúc chóng vánh.
Ta "tỉnh lại" đúng lúc, sợ sệt gọi một tiếng "Thừa tướng", còn chưa kịp nói gì, nước mắt đã lã chã rơi.
Đúng lúc này, thầy lang tới.
Sau khi bắt mạch, xem xét, hỏi han, nói ta chỉ bị kinh hãi quá độ, không có gì đáng ngại, vết thương ở tay cần tĩnh dưỡng.
"Nàng ta có thai không?" Thừa tướng hỏi, thấy thầy lang lắc đầu, trong mắt có chút thất vọng.
Ta lập tức quỳ xuống đất, "Là Ngọc Ngâm vô dụng."
Thừa tướng khẽ ho vài tiếng, "Không sao. Nàng còn trẻ, chúng ta còn nhiều cơ hội."
Hắn cho mọi người lui xuống, kéo ta lên giường, "Ta bị làm sao thế này, cứ như nghiện nàng vậy."
Ta giả vờ e thẹn đẩy hắn ra, khẽ kêu lên, "Ngài vẫn còn tráng kiện lắm."
Xong việc, ta nhìn hắn, để lộ cần cổ trắng ngần, trên đó có một vệt đỏ dài mảnh.
"Tiểu thư nổi giận rồi, thiếp sợ ngài không đi dỗ dành tiểu thư, lại ở lại chỗ thiếp, sẽ khiến tiểu thư càng thêm tức giận, lỡ một ngày nào đó ngài không có ở trong phủ..."
Thừa tướng nhíu mày, "Nàng nói cũng đúng."
Hắn đứng dậy chỉnh trang y phục, ta giúp hắn, lấy chiếc túi thơm hắn đeo trên người xuống.
"Nếu tiểu thư biết đây là thứ thiếp tặng, mà ngài lại ngày ngày đeo bên người, cũng sẽ không vui."
"Nàng thật chu đáo." Hắn nói.
Đợi hắn đi rồi, ta vuốt ve túi thơm, lẩm bẩm:
"Đây chính là lý do ngươi nghiện ta, tiếc là ngươi sẽ không bao giờ biết được đâu."
Trong chốn phong trần, không bao giờ thiếu nữ tử, mới có cũ có, gầy có béo có.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Muốn sống sót ở nơi này, không có chút mánh khóe tà đạo sao được.
Thứ ta học được, dùng m.á.u của mình cho vào hương liệu làm túi thơm, một phương pháp huyền bí, đủ để trói buộc thân xác của một người đàn ông.
Trong chốn lầu xanh có rất nhiều thủ đoạn mà người ngoài không hề hay biết.
6
Sau đó, Thừa tướng không tới viện của ta một thời gian dài.
Mấy ngày đầu, hắn dỗ dành Hạ Quận Giao, hàn gắn quan hệ cha con.
Mua cho ả một kỹ viện, đổi thành Diêm Vương Các.
Lại cho sửa sang lại toàn bộ phủ đệ của ả, nghe nói lát đá ngọc, tường dát vàng.
Sau đó, hắn tan triều, liền trốn trong thư phòng không ra ngoài, không ai biết hắn đang làm gì.
Ta tới cầu kiến, nhưng luôn bị chặn lại.
Mọi người phát hiện ta thất sủng, những lời bàn tán dồn nén bấy lâu bắt đầu nổi lên.
"Con hát đó, tưởng mình đặc biệt lắm, lại dám chia rẽ quan hệ cha con Thừa tướng, cứ chờ mà xem, ả ta chắc chắn không có kết cục tốt đẹp."
"Lão gia nhà ta hình như rất quan tâm con hồ ly tinh đó có thai hay không, cũng không biết là vì sao, tóm lại sẽ không dễ dàng bỏ qua."
"Ta còn thấy con hồ ly tinh đó, ban đêm đi dạo trong hoa viên, chắc là muốn tình cờ gặp Thừa tướng, để tranh sủng."
Đêm khuya, ta trang điểm lộng lẫy lại đi dạo trong hoa viên, cuối cùng cũng "tình cờ" gặp được người ta muốn gặp.
Tần Thế Tiêu kéo ta vào trong hang giả sơn, "Đừng đi dạo nữa. Thừa tướng và Quận Giao đang nghe hát ở ngoài kia, hắn chán nàng rồi."
Ta hoảng hốt né tránh ánh mắt, "Cô gia, ngài buông ta ra."
"Buông nàng ra? Ta khó khăn lắm mới được ở riêng với nàng, sao nỡ." Tần Thế Tiêu không ngừng tiến lại gần ta.
"Sao nàng lại nỡ từ chối? Nàng luôn quyến rũ ta." Hắn sờ vết đỏ trên cổ ta, "Hôm đó nàng cười với ta, sau đó nàng luôn cười với ta."
"Ta hiểu mà, Thừa tướng già rồi, nàng hầu hạ hắn là vì phú quý..."
Ta hất tay hắn ra, "Ta cũng hiểu, Hạ Quận Giao tuổi cũng không còn trẻ, ngài cũng là vì phú quý."
Lại tiến sát hắn, "Đều là ham tiền, hà tất vì chút thịt dưới háng, mà mạo hiểm như vậy?"
Tần Thế Tiêu sững người, cười nham hiểm: "Nói cũng phải. Nhưng nàng sắp bị quên lãng, ta cũng sắp bị quên lãng, nàng và ta không còn được sủng ái, lấy gì để được ban thưởng?"
Từ khi Hạ Quận Giao có Diêm Vương Các, ả luôn ở lại đó, không cho Tần Thế Tiêu hầu hạ đã lâu.
"Nếu trước khi bị chán ghét, ả không còn nữa thì sao?" Ta đưa tay bóp cổ Tần Thế Tiêu, dùng chút sức lực, để hắn biết ta nói "không còn nữa", là vĩnh viễn.
Ta khẽ hé mắt nhìn, thấy Thừa tướng đang túm vạt áo Hạ Quận Giao.
"Ta đã nói sẽ bảo vệ con, giờ thì sao?"
"Con có bị thương gì đâu, ngược lại còn khiến Ngọc Ngâm bị thương nặng. Xem ra ta cũng quá nuông chiều con rồi, lại dám động thủ với cả trưởng bối."
Lời này nghe thật nực cười, Hạ Quận Giao càng khó tin hơn, ả chỉ vào ta, "Con đĩ thõa đó mà là trưởng bối? Tính tuổi ra, con còn đủ tuổi làm mẹ nó!"
Thừa tướng không muốn cãi nhau với ả nữa, quát Tần Thế Tiêu: "Đứng đực ra đó làm gì, đồ vô dụng! Đưa Quận Giao về cho ta!"
Tần Thế Tiêu vội vàng thu lại ánh mắt, bước tới bên Hạ Quận Giao.
Hạ Quận Giao quay người bỏ đi, "Đi thì đi, ai thèm ở lại cái nơi hôi hám này."
Vừa nói, nước mắt ả lăn dài, rơi xuống đất.
Đây mới chỉ là lần xung đột đầu tiên giữa cha con ả, kết thúc chóng vánh.
Ta "tỉnh lại" đúng lúc, sợ sệt gọi một tiếng "Thừa tướng", còn chưa kịp nói gì, nước mắt đã lã chã rơi.
Đúng lúc này, thầy lang tới.
Sau khi bắt mạch, xem xét, hỏi han, nói ta chỉ bị kinh hãi quá độ, không có gì đáng ngại, vết thương ở tay cần tĩnh dưỡng.
"Nàng ta có thai không?" Thừa tướng hỏi, thấy thầy lang lắc đầu, trong mắt có chút thất vọng.
Ta lập tức quỳ xuống đất, "Là Ngọc Ngâm vô dụng."
Thừa tướng khẽ ho vài tiếng, "Không sao. Nàng còn trẻ, chúng ta còn nhiều cơ hội."
Hắn cho mọi người lui xuống, kéo ta lên giường, "Ta bị làm sao thế này, cứ như nghiện nàng vậy."
Ta giả vờ e thẹn đẩy hắn ra, khẽ kêu lên, "Ngài vẫn còn tráng kiện lắm."
Xong việc, ta nhìn hắn, để lộ cần cổ trắng ngần, trên đó có một vệt đỏ dài mảnh.
"Tiểu thư nổi giận rồi, thiếp sợ ngài không đi dỗ dành tiểu thư, lại ở lại chỗ thiếp, sẽ khiến tiểu thư càng thêm tức giận, lỡ một ngày nào đó ngài không có ở trong phủ..."
Thừa tướng nhíu mày, "Nàng nói cũng đúng."
Hắn đứng dậy chỉnh trang y phục, ta giúp hắn, lấy chiếc túi thơm hắn đeo trên người xuống.
"Nếu tiểu thư biết đây là thứ thiếp tặng, mà ngài lại ngày ngày đeo bên người, cũng sẽ không vui."
"Nàng thật chu đáo." Hắn nói.
Đợi hắn đi rồi, ta vuốt ve túi thơm, lẩm bẩm:
"Đây chính là lý do ngươi nghiện ta, tiếc là ngươi sẽ không bao giờ biết được đâu."
Trong chốn phong trần, không bao giờ thiếu nữ tử, mới có cũ có, gầy có béo có.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Muốn sống sót ở nơi này, không có chút mánh khóe tà đạo sao được.
Thứ ta học được, dùng m.á.u của mình cho vào hương liệu làm túi thơm, một phương pháp huyền bí, đủ để trói buộc thân xác của một người đàn ông.
Trong chốn lầu xanh có rất nhiều thủ đoạn mà người ngoài không hề hay biết.
6
Sau đó, Thừa tướng không tới viện của ta một thời gian dài.
Mấy ngày đầu, hắn dỗ dành Hạ Quận Giao, hàn gắn quan hệ cha con.
Mua cho ả một kỹ viện, đổi thành Diêm Vương Các.
Lại cho sửa sang lại toàn bộ phủ đệ của ả, nghe nói lát đá ngọc, tường dát vàng.
Sau đó, hắn tan triều, liền trốn trong thư phòng không ra ngoài, không ai biết hắn đang làm gì.
Ta tới cầu kiến, nhưng luôn bị chặn lại.
Mọi người phát hiện ta thất sủng, những lời bàn tán dồn nén bấy lâu bắt đầu nổi lên.
"Con hát đó, tưởng mình đặc biệt lắm, lại dám chia rẽ quan hệ cha con Thừa tướng, cứ chờ mà xem, ả ta chắc chắn không có kết cục tốt đẹp."
"Lão gia nhà ta hình như rất quan tâm con hồ ly tinh đó có thai hay không, cũng không biết là vì sao, tóm lại sẽ không dễ dàng bỏ qua."
"Ta còn thấy con hồ ly tinh đó, ban đêm đi dạo trong hoa viên, chắc là muốn tình cờ gặp Thừa tướng, để tranh sủng."
Đêm khuya, ta trang điểm lộng lẫy lại đi dạo trong hoa viên, cuối cùng cũng "tình cờ" gặp được người ta muốn gặp.
Tần Thế Tiêu kéo ta vào trong hang giả sơn, "Đừng đi dạo nữa. Thừa tướng và Quận Giao đang nghe hát ở ngoài kia, hắn chán nàng rồi."
Ta hoảng hốt né tránh ánh mắt, "Cô gia, ngài buông ta ra."
"Buông nàng ra? Ta khó khăn lắm mới được ở riêng với nàng, sao nỡ." Tần Thế Tiêu không ngừng tiến lại gần ta.
"Sao nàng lại nỡ từ chối? Nàng luôn quyến rũ ta." Hắn sờ vết đỏ trên cổ ta, "Hôm đó nàng cười với ta, sau đó nàng luôn cười với ta."
"Ta hiểu mà, Thừa tướng già rồi, nàng hầu hạ hắn là vì phú quý..."
Ta hất tay hắn ra, "Ta cũng hiểu, Hạ Quận Giao tuổi cũng không còn trẻ, ngài cũng là vì phú quý."
Lại tiến sát hắn, "Đều là ham tiền, hà tất vì chút thịt dưới háng, mà mạo hiểm như vậy?"
Tần Thế Tiêu sững người, cười nham hiểm: "Nói cũng phải. Nhưng nàng sắp bị quên lãng, ta cũng sắp bị quên lãng, nàng và ta không còn được sủng ái, lấy gì để được ban thưởng?"
Từ khi Hạ Quận Giao có Diêm Vương Các, ả luôn ở lại đó, không cho Tần Thế Tiêu hầu hạ đã lâu.
"Nếu trước khi bị chán ghét, ả không còn nữa thì sao?" Ta đưa tay bóp cổ Tần Thế Tiêu, dùng chút sức lực, để hắn biết ta nói "không còn nữa", là vĩnh viễn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro