Ca Kỹ Ngọc Ngâm

Chương 3

Đang cập nhật

2025-03-20 19:31:35



"Quỳ xuống." Gã đàn ông túm cổ áo ta quát.



Ta giãy giụa, vết thương trên cổ không sâu lắm, nhưng cũng nhỏ vài giọt m.á.u xuống vạt áo trắng của ta.



Mỹ phụ đó nhíu mày, "Đè người xuống cho ta."



Ả ta ngồi xổm xuống, giật lấy trâm cài tóc của ta, khẽ nâng cằm ta lên, "Ngươi là ai, dám ngồi vào chiếc kiệu ta thích nhất."



Dáng vẻ đó, như thể tùy thời có thể rạch nát mặt ta, ta sợ hãi không ít, há miệng, nhưng lại không nói được gì.



Ma ma đón ta vội vàng giải thích: "Bẩm tiểu thư, đây là ca kỹ mà lão gia gọi đến."



"Ta hỏi ngươi à?" Hạ Quận Giao lạnh lùng liếc nhìn ma ma đó, rồi quay lại trừng mắt nhìn ta, "Lại một ả ca kỹ nữa à. Có vẻ xinh đẹp hơn ả trước, cũng non hơn nhiều."



Ta lập tức cúi đầu, che giấu sát ý trong mắt, "Xin tiểu thư thứ tội, nô tỳ không hề biết đó là kiệu của tiểu thư. Nếu biết, ta có c.h.ế.t cũng không dám vượt quá bổn phận."

Cung kính không thể khiến Hạ Quận Giao nguôi giận, ả ta giơ chân đá vào vai ta.



Ta sắp ngã thì có người túm lấy tóc ta, ta bị ép ngẩng mặt lên, nhìn thấy Hạ Quận Giao giơ tay định đánh ta.



"Ở đây ồn ào cái gì?" Ngoài cửa truyền đến một giọng nói lạnh lùng.



Không lớn lắm, nhưng lại khiến tay của Hạ Quận Giao khựng lại, bàn tay túm tóc ta cũng buông ra, vì người nói là Thừa tướng.



Ta không nhìn ông ta, mà nghe theo trực giác quay đầu lại nhìn.



Vừa rồi túm lấy ta, là một nam tử mặt hoa da phấn, trên chóp mũi hắn có một nốt ruồi nhỏ màu đỏ.



Trong giấc mơ thời thơ ấu của ta, nốt ruồi này xuất hiện trên chóp mũi của đủ loại đàn ông, nhưng không ai giống như vậy.



Tần Thế Tiêu, người cha chưa từng gặp mặt của ta, lần đầu gặp nhau, hắn đang hầu hạ người đàn bà khác.



Ta khẽ cười một tiếng, hắn ngây người một lúc, rồi đuổi theo Hạ Quận Giao đến bên cạnh Thừa tướng.



"Cha!" Hạ Quận Giao khoác tay Thừa tướng, làm nũng nói, "Sao cha có thể dùng chiếc kiệu này đi đón một ả ca kỹ, cha biết mà, đây là chiếc kiệu con thích nhất."



Thừa tướng điểm nhẹ lên trán Hạ Quận Giao, cười trách móc:



"Đó là chiếc kiệu con thích hồi mười một tuổi, sau này con chê cũ, không ngồi nữa, con quên rồi à?



"Con có không thích, thì để cho nhà bếp thêm củi cũng được, không thể để một ả ca kỹ ngồi.



"Loại người ở nơi đó ra, bẩn thỉu, không biết chừng có bệnh gì."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -



Ánh mắt Thừa tướng thoáng qua một tia không vui, ông ta gạt tay Hạ Quận Giao ra, "Đỡ Ngọc Ngâm cô nương dậy, tìm cho nàng ấy một đại phu."



Lập tức có ma ma tiến lên đỡ ta, ta chống tay đứng dậy, cúi người hành lễ với Thừa tướng, muốn quay lại lấy đàn tỳ bà, nhưng lại kêu đau một tiếng, ngã ngồi xuống.



Trong lúc cử động, búi tóc lỏng lẻo rũ xuống.



Khi vén tóc, ta dùng ngón tay cái quẹt đi lớp vảy mỏng trên vết thương ở cổ, dùng sức hơi mạnh, khiến vết thương sâu hơn, m.á.u lại chảy ra.



Mặt hoa da phấn, tóc đen, áo trắng nhuốm máu, ta miễn cưỡng cười với Thừa tướng, "Gia, đàn tỳ bà của thiếp."



Những cử chỉ yếu đuối này, ta đã học từ các cô nương rất lâu.



Thừa tướng nhìn ta chằm chằm một lúc, bước xuống bậc thềm giúp ta nhặt đàn tỳ bà, nhìn cổ ta, trách:



"Nàng cũng thật là, bảo người hầu giúp nàng cầm không được sao, bị thương rồi còn cố chấp."



"Đàn tỳ bà và thiếp như hình với bóng, nếu để người khác chạm vào..." Mặt ta ửng hồng.



Thực ra Hạ Quận Giao nói đúng, người từ Hồng Tụ Phường ra, quen thói quyến rũ đàn ông.



Hôm đó, ta không hát cho khách khứa nghe, mà ở trong màn trướng, khẽ hát bên tai Thừa tướng.



Ngày hôm đó, ta chính thức trở thành di nương thứ mười bốn của Hạ Thừa tướng.



Khi ông ta tuyên bố với mọi người, Hạ Quận Giao vẫn luôn nhìn ta bằng ánh mắt oán độc.



Mà Tần Thế Tiêu sau lưng ả, trong mắt mang theo vẻ tiếc nuối.



4



Hạ Quận Giao thật ngu ngốc.



Ả ta cho rằng nương ta hát có thể cướp mất trái tim của đàn ông của ả, nhưng lại bỏ qua việc có người có thể chiếm được sủng ái của cha ả.



Từ trước ở phủ khác, Thừa tướng đã để ý đến ta, bỏ ra số tiền lớn để khai bao cho ta (ý chỉ việc mua trinh tiết, ở đây là mua để Ngọc Ngâm vào phủ làm thiếp).



Sủng ái của Thừa tướng dễ có được, cũng rất mãnh liệt.



Chỉ cần ông ta vui vẻ, thậm chí có thể sai người hái sao xuống cho di nương.





 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Ca Kỹ Ngọc Ngâm

Số ký tự: 0