Chương 8
Thang Thang Đại Ma Vương
2025-03-30 12:17:38
Tôi ngủ suốt buổi trưa, tinh thần khá lên nhiều. Khi vào lớp đúng giờ, vừa ngồi xuống đã thấy trên bàn là bài kiểm tra vật lý tuần trước. Phần trống được ai đó dùng bút đỏ ghi chú cẩn thận, từng lỗi sai đều được giải thích và liên hệ với kiến thức liên quan.
Nét chữ sắc sảo, quen thuộc đến mức tôi có thể tưởng tượng ra bàn tay thon dài đang viết từng chữ ấy.
Tôi quay đầu lại, cuối lớp, một nhóm nam sinh đang bàn luận sôi nổi về trận NBA tối qua. Chu Cẩn bị vây giữa, nửa chống đầu, dáng vẻ lười biếng như thường, khóe miệng vương chút ý cười nhàn nhạt.
Thật tò mò không biết cậu ấy có nhận ra nụ cười của mình đẹp đến mức nào không, khiến người ta dù có phải cố gắng đến đâu cũng muốn đến gần hơn.
Ngày tháng cứ thế trôi qua, tôi tự tạo áp lực cho bản thân mà học hành chăm chỉ, tiến bộ nhanh chóng. Bố tôi vui lắm, hơn nữa vì bận rộn với đống bài vở, tôi cũng chẳng còn thời gian mà suy nghĩ linh tinh, quan hệ giữa hai bố con cũng nhờ đó mà dần dần hòa hoãn.
Còn bên phía Tần Hàn lại bắt đầu lo lắng. Lên lớp chín, thứ hạng của cậu ấy cứ tụt dần, đến cả dì Lý cũng không giấu nổi sắc mặt khó coi, còn hỏi bố tôi về trung tâm học thêm mà tôi đang theo. Nhưng khi biết cường độ học tập ở đó, Tần Hàn kiên quyết không chịu đăng ký.
Tôi vẫn giúp cậu ấy giảng bài, dù biết hôm sau cậu ấy lại sẽ mang cùng một câu hỏi đi tìm Chu Cẩn. Nhưng mỗi lần thấy bài kiểm tra của cậu ấy chi chít những dấu gạch đỏ, trong lòng tôi lại dâng lên một cảm giác vui vẻ méo mó, như thể đó là một dấu hiệu tiên tri cuộc sống bình yên trước kia sẽ quay về.
Nhưng cuộc đời luôn rẽ ngoặt mà chẳng hề báo trước.
Một buổi tối thứ sáu nọ, khu phố nơi trung tâm học thêm đặt trụ sở bất ngờ bị mất điện, buổi học tối đó bị hủy. Tôi đeo cặp chạy vội về nhà, chỉ mong nhanh chóng kịp bữa cơm tối.
Thế nhưng, khi dừng lại dưới tán cây lớn gần khu nhà để thở dốc, tôi lại nghe thấy tiếng cười quen thuộc từ cầu thang vọng ra.
Tim tôi bỗng dưng hoảng hốt vô cớ, theo bản năng nấp sau thân cây.
Ba bóng người vừa trò chuyện vừa đi ra, Tần Hàn khoác tay dì Lý, còn bố tôi đi phía sau, tay xách cặp sách của Tần Hàn.
Tôi nín thở nép sát vào gốc cây, lắng nghe đoạn hội thoại truyền đến tai.
"Lão Lê, anh đúng là chiều con bé quá. Nó có phải vừa tăng hạng đâu, mời nó ăn cơm làm gì chứ?"
"Ấy, nói vậy không đúng. Hàn Hàn cũng đã vất vả học hành rồi, cần được khích lệ chứ."
"Chú Lê, chúng ta có thể đi ăn lẩu không? Bình thường Lê Lễ toàn ăn nhạt quá, con không thích. Con thích ăn cay hơn."
"Được chứ, chú đưa con đi, muốn ăn cay đến đâu cũng được!"
Tôi len lén thò nửa khuôn mặt ra, nhìn theo bóng ba người họ đang đi về phía xe nhà mình. Dưới ánh đèn đường, bóng họ in lên mặt đất, trông chẳng khác gì một gia đình ba người hòa thuận vui vẻ.
Giữa đêm tối, ánh đèn xe rọi thành hai vệt sáng dài. Tôi ẩn mình trong bóng cây, nhìn chiếc xe quen thuộc lướt qua trước mặt, rẽ vào một góc đường rồi biến mất khỏi tầm mắt.
Cả khu chung cư chìm vào sự yên tĩnh đến nghẹt thở, trong đầu tôi chỉ còn lại tiếng ù ù không dứt.
Tôi thất thần bước lên lầu, đứng trước cửa nhà định lấy chìa khóa ra mở cửa, mới sực nhớ mình đã để quên chìa trong túi quần hôm qua.
Không biết bằng cách nào, tôi lại đi xuống dưới lầu. Đến khi lấy lại ý thức, tôi đã ngồi trên bồn hoa, đờ đẫn chẳng rõ bao lâu.
Vậy nên, vào những buổi tối tôi không có nhà, họ vẫn thường ra ngoài ăn uống cùng nhau, như một gia đình vậy ư?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tôi nhìn về phía họ vừa rời đi, ngoài ngã tư dòng xe tấp nập, người đến người đi, còn bên trong ngã tư, tường trắng lạnh lẽo, ánh đèn mờ nhạt.
Chỉ cách nhau một ranh giới, mà đã như hai thế giới.
"Lễ Lễ?" Một giọng nói dịu dàng vang lên từ phía sau, "Sao con lại ngồi đây một mình?"
Tôi quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt lo lắng của mẹ Chu Cẩn.
Tôi được mẹ Chu đưa về nhà.
"Lễ Lễ chưa ăn cơm phải không? Ở lại ăn cùng với cô chú một chút nhé." Bố Chu mặc tạp dề, từ trong bếp bưng ra một đĩa thức ăn nóng hổi.
Mẹ Chu múc một bát cơm nóng đưa cho tôi, có chút ngại ngùng nói: "Thằng nhóc Chu Cẩn hôm nay đi tập bóng rồi, nó không ăn ở nhà. Cô với chú chỉ nấu đơn giản thôi… Hoặc con muốn ăn gì, cô gọi đồ ăn ngoài nhé?"
Tôi vội vàng lắc đầu, ôm bát cơm, gắp một đũa thức ăn lớn rồi cúi đầu ăn ngấu nghiến.
Tôi không dám lên tiếng, sợ rằng chỉ cần mở miệng, giọng nói nghẹn ngào sẽ kéo theo nước mắt rơi xuống.
"Lão Lê này đi đâu thế không biết, con gái về nhà mà cũng không lo. Để tôi gọi cho anh ta một cuộc." Bố Chu vừa nói vừa rút điện thoại ra, nhưng ánh mắt của mẹ Chu đã kịp ngăn ông lại.
Tôi máy móc nhấc đũa, giả vờ như không nghe thấy gì.
"Lễ Lễ vừa nói, không muốn liên lạc với bố cô bé..."
Ăn xong, mẹ Chu bảo tôi vào phòng Chu Cẩn làm bài tập.
Khoảnh khắc khép cửa lại, tôi nghe thấy bà hạ thấp giọng nói với bố Chu: "Mẹ con Lâm Thu rốt cuộc đến khi nào mới chịu rời đi đây chứ…"
Đây là lần đầu tiên từ khi lên cấp hai tôi bước vào phòng Chu Cẩn. Bố cục vẫn giống như hồi nhỏ, chỉ là đồ vật bày biện đã đổi khác, từ đồ chơi, sách tranh thành bóng rổ, CD và những chồng sách cao ngất.
Có một thứ không thay đổi, chính là chiếc tủ kính bên cạnh bàn học, bên trong vẫn còn đặt bức tranh tôi tặng cậu ấy hồi tiểu học—một bức vẽ cá chép.
Hồi đó tôi mơ ước trở thành họa sĩ, cứ tan học là chạy ra hồ nước sau dãy lớp, cầm cọ vẽ tỉ mỉ những con cá bơi lội trong đó. Sinh nhật Chu Cẩn năm ấy, tôi đã chọn bức đẹp nhất từ hơn chục bức "tuyệt tác" của mình để tặng cậu ấy.
"Đây là cái gì thế?" Nhớ lúc đó, Chu Cẩn ghét bỏ nhận tranh.
"Cá chép đó, giống tên tụi mình nè, Cẩn Lễ, Cẩn Lễ." Tôi tự hào giải thích. ( Cá chép là Cẩm Lí á bà con)
Giờ bức "tuyệt tác màu nước" ấy lại được nâng cấp, đặt trong một khung nhỏ. Nhìn những nét vẽ non nớt trên giấy, tôi không khỏi nhớ đến gương mặt miễn cưỡng của người nhận quà năm đó, khóe môi bất giác cong lên.
Tôi mở sách bài tập, định làm bài, nhưng ngòi bút cứ xoay vòng trên giấy mà không sao tập trung được. Cảnh tượng buổi tối nay cứ lởn vởn trong đầu, lúc này đây, không biết họ đang vui vẻ ăn uống ở quán lẩu nào.
Tôi rất nhớ mẹ, nhưng lại không dám liên lạc. Công việc của mẹ đã đủ bận rộn rồi, tôi không thể để những chuyện rắc rối này làm phiền mẹ thêm nữa.
Không có tâm trạng học bài, tôi dứt khoát đẩy tập sang một bên, rút đại một quyển sách trên giá để đọc. Những trang sách đã cũ, có vẻ là quyển mà Chu Cẩn hay đọc. Tôi cố gắng đọc tiếp, nhưng cơn buồn ngủ dần kéo đến…
Nét chữ sắc sảo, quen thuộc đến mức tôi có thể tưởng tượng ra bàn tay thon dài đang viết từng chữ ấy.
Tôi quay đầu lại, cuối lớp, một nhóm nam sinh đang bàn luận sôi nổi về trận NBA tối qua. Chu Cẩn bị vây giữa, nửa chống đầu, dáng vẻ lười biếng như thường, khóe miệng vương chút ý cười nhàn nhạt.
Thật tò mò không biết cậu ấy có nhận ra nụ cười của mình đẹp đến mức nào không, khiến người ta dù có phải cố gắng đến đâu cũng muốn đến gần hơn.
Ngày tháng cứ thế trôi qua, tôi tự tạo áp lực cho bản thân mà học hành chăm chỉ, tiến bộ nhanh chóng. Bố tôi vui lắm, hơn nữa vì bận rộn với đống bài vở, tôi cũng chẳng còn thời gian mà suy nghĩ linh tinh, quan hệ giữa hai bố con cũng nhờ đó mà dần dần hòa hoãn.
Còn bên phía Tần Hàn lại bắt đầu lo lắng. Lên lớp chín, thứ hạng của cậu ấy cứ tụt dần, đến cả dì Lý cũng không giấu nổi sắc mặt khó coi, còn hỏi bố tôi về trung tâm học thêm mà tôi đang theo. Nhưng khi biết cường độ học tập ở đó, Tần Hàn kiên quyết không chịu đăng ký.
Tôi vẫn giúp cậu ấy giảng bài, dù biết hôm sau cậu ấy lại sẽ mang cùng một câu hỏi đi tìm Chu Cẩn. Nhưng mỗi lần thấy bài kiểm tra của cậu ấy chi chít những dấu gạch đỏ, trong lòng tôi lại dâng lên một cảm giác vui vẻ méo mó, như thể đó là một dấu hiệu tiên tri cuộc sống bình yên trước kia sẽ quay về.
Nhưng cuộc đời luôn rẽ ngoặt mà chẳng hề báo trước.
Một buổi tối thứ sáu nọ, khu phố nơi trung tâm học thêm đặt trụ sở bất ngờ bị mất điện, buổi học tối đó bị hủy. Tôi đeo cặp chạy vội về nhà, chỉ mong nhanh chóng kịp bữa cơm tối.
Thế nhưng, khi dừng lại dưới tán cây lớn gần khu nhà để thở dốc, tôi lại nghe thấy tiếng cười quen thuộc từ cầu thang vọng ra.
Tim tôi bỗng dưng hoảng hốt vô cớ, theo bản năng nấp sau thân cây.
Ba bóng người vừa trò chuyện vừa đi ra, Tần Hàn khoác tay dì Lý, còn bố tôi đi phía sau, tay xách cặp sách của Tần Hàn.
Tôi nín thở nép sát vào gốc cây, lắng nghe đoạn hội thoại truyền đến tai.
"Lão Lê, anh đúng là chiều con bé quá. Nó có phải vừa tăng hạng đâu, mời nó ăn cơm làm gì chứ?"
"Ấy, nói vậy không đúng. Hàn Hàn cũng đã vất vả học hành rồi, cần được khích lệ chứ."
"Chú Lê, chúng ta có thể đi ăn lẩu không? Bình thường Lê Lễ toàn ăn nhạt quá, con không thích. Con thích ăn cay hơn."
"Được chứ, chú đưa con đi, muốn ăn cay đến đâu cũng được!"
Tôi len lén thò nửa khuôn mặt ra, nhìn theo bóng ba người họ đang đi về phía xe nhà mình. Dưới ánh đèn đường, bóng họ in lên mặt đất, trông chẳng khác gì một gia đình ba người hòa thuận vui vẻ.
Giữa đêm tối, ánh đèn xe rọi thành hai vệt sáng dài. Tôi ẩn mình trong bóng cây, nhìn chiếc xe quen thuộc lướt qua trước mặt, rẽ vào một góc đường rồi biến mất khỏi tầm mắt.
Cả khu chung cư chìm vào sự yên tĩnh đến nghẹt thở, trong đầu tôi chỉ còn lại tiếng ù ù không dứt.
Tôi thất thần bước lên lầu, đứng trước cửa nhà định lấy chìa khóa ra mở cửa, mới sực nhớ mình đã để quên chìa trong túi quần hôm qua.
Không biết bằng cách nào, tôi lại đi xuống dưới lầu. Đến khi lấy lại ý thức, tôi đã ngồi trên bồn hoa, đờ đẫn chẳng rõ bao lâu.
Vậy nên, vào những buổi tối tôi không có nhà, họ vẫn thường ra ngoài ăn uống cùng nhau, như một gia đình vậy ư?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tôi nhìn về phía họ vừa rời đi, ngoài ngã tư dòng xe tấp nập, người đến người đi, còn bên trong ngã tư, tường trắng lạnh lẽo, ánh đèn mờ nhạt.
Chỉ cách nhau một ranh giới, mà đã như hai thế giới.
"Lễ Lễ?" Một giọng nói dịu dàng vang lên từ phía sau, "Sao con lại ngồi đây một mình?"
Tôi quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt lo lắng của mẹ Chu Cẩn.
Tôi được mẹ Chu đưa về nhà.
"Lễ Lễ chưa ăn cơm phải không? Ở lại ăn cùng với cô chú một chút nhé." Bố Chu mặc tạp dề, từ trong bếp bưng ra một đĩa thức ăn nóng hổi.
Mẹ Chu múc một bát cơm nóng đưa cho tôi, có chút ngại ngùng nói: "Thằng nhóc Chu Cẩn hôm nay đi tập bóng rồi, nó không ăn ở nhà. Cô với chú chỉ nấu đơn giản thôi… Hoặc con muốn ăn gì, cô gọi đồ ăn ngoài nhé?"
Tôi vội vàng lắc đầu, ôm bát cơm, gắp một đũa thức ăn lớn rồi cúi đầu ăn ngấu nghiến.
Tôi không dám lên tiếng, sợ rằng chỉ cần mở miệng, giọng nói nghẹn ngào sẽ kéo theo nước mắt rơi xuống.
"Lão Lê này đi đâu thế không biết, con gái về nhà mà cũng không lo. Để tôi gọi cho anh ta một cuộc." Bố Chu vừa nói vừa rút điện thoại ra, nhưng ánh mắt của mẹ Chu đã kịp ngăn ông lại.
Tôi máy móc nhấc đũa, giả vờ như không nghe thấy gì.
"Lễ Lễ vừa nói, không muốn liên lạc với bố cô bé..."
Ăn xong, mẹ Chu bảo tôi vào phòng Chu Cẩn làm bài tập.
Khoảnh khắc khép cửa lại, tôi nghe thấy bà hạ thấp giọng nói với bố Chu: "Mẹ con Lâm Thu rốt cuộc đến khi nào mới chịu rời đi đây chứ…"
Đây là lần đầu tiên từ khi lên cấp hai tôi bước vào phòng Chu Cẩn. Bố cục vẫn giống như hồi nhỏ, chỉ là đồ vật bày biện đã đổi khác, từ đồ chơi, sách tranh thành bóng rổ, CD và những chồng sách cao ngất.
Có một thứ không thay đổi, chính là chiếc tủ kính bên cạnh bàn học, bên trong vẫn còn đặt bức tranh tôi tặng cậu ấy hồi tiểu học—một bức vẽ cá chép.
Hồi đó tôi mơ ước trở thành họa sĩ, cứ tan học là chạy ra hồ nước sau dãy lớp, cầm cọ vẽ tỉ mỉ những con cá bơi lội trong đó. Sinh nhật Chu Cẩn năm ấy, tôi đã chọn bức đẹp nhất từ hơn chục bức "tuyệt tác" của mình để tặng cậu ấy.
"Đây là cái gì thế?" Nhớ lúc đó, Chu Cẩn ghét bỏ nhận tranh.
"Cá chép đó, giống tên tụi mình nè, Cẩn Lễ, Cẩn Lễ." Tôi tự hào giải thích. ( Cá chép là Cẩm Lí á bà con)
Giờ bức "tuyệt tác màu nước" ấy lại được nâng cấp, đặt trong một khung nhỏ. Nhìn những nét vẽ non nớt trên giấy, tôi không khỏi nhớ đến gương mặt miễn cưỡng của người nhận quà năm đó, khóe môi bất giác cong lên.
Tôi mở sách bài tập, định làm bài, nhưng ngòi bút cứ xoay vòng trên giấy mà không sao tập trung được. Cảnh tượng buổi tối nay cứ lởn vởn trong đầu, lúc này đây, không biết họ đang vui vẻ ăn uống ở quán lẩu nào.
Tôi rất nhớ mẹ, nhưng lại không dám liên lạc. Công việc của mẹ đã đủ bận rộn rồi, tôi không thể để những chuyện rắc rối này làm phiền mẹ thêm nữa.
Không có tâm trạng học bài, tôi dứt khoát đẩy tập sang một bên, rút đại một quyển sách trên giá để đọc. Những trang sách đã cũ, có vẻ là quyển mà Chu Cẩn hay đọc. Tôi cố gắng đọc tiếp, nhưng cơn buồn ngủ dần kéo đến…
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro