Chương 36
Thang Thang Đại Ma Vương
2025-03-30 12:17:38
2.
Chu Cẩn không hề cố ý nhắm vào Hầu Tử Việt, hoặc có thể nói, cậu ấy cố ý nhưng bản thân lại không nhận ra.
Hầu Tử Việt và Từ Nam học cùng lớp, tính cách khá trầm lặng, thành tích ở mức trung bình khá, lúc nào cũng có vẻ hòa nhã, không có góc cạnh, đặt trong đám đông thì thuộc kiểu “nửa trong suốt”.
Nếu không tận mắt chứng kiến, Chu Cẩn thật sự không thể tưởng tượng nổi cậu bạn nam nhút nhát này lại lén viết thư tình cho Lê Lễ.
Mà còn viết tận hai lá liền.
Lần đầu tiên Hầu Tử Việt gửi thư là lúc cả hai lớp cùng có tiết thể dục. Có người bị trật chân khi chơi bóng, trong cặp của Chu Cẩn lúc nào cũng có thuốc giảm đau, nên cậu quay về lớp lấy thuốc rồi tình cờ thấy Hầu Tử Việt nhét gì đó vào hộc bàn của Lê Lễ.
Thư tình thì cậu chưa từng viết, nhưng đã từng nhận. Nhìn bóng lưng hoảng hốt rời đi của Hầu Tử Việt, Chu Cẩn gần như lập tức nhìn thấu tâm tư của cậu ấy.
Ở độ tuổi mới biết yêu, chuyện này thật ra rất bình thường. Chu Cẩn không muốn quản, cũng chẳng có hứng thú mà quản. Nhưng không hiểu sao, cơ thể lại không nghe theo lí trí.
Lúc rút lá thư ra khỏi hộc bàn của Lê Lễ, Chu Cẩn không nói rõ được tâm trạng của mình, chỉ nhớ phong thư có màu hồng nhạt, trên đó nắn nót viết bốn chữ: “Lê Lễ thân ái”.
Sến quá. Chu Cẩn chợt nghĩ.
Chữ cũng không đẹp bằng chữ của mình. Cậu lại nghĩ.
Sau đó, lá thư vẫn được cậu đút trở lại như cũ.
Lần thứ hai là vào khoảng đầu năm lớp chín. Một lần nọ, Hầu Tử Việt đi phía sau Lê Lễ, trong túi lộ ra một góc phong bì hồng. Cậu ấy luồn tay vào rút ra, do dự một hồi lâu, cuối cùng vẫn nhét lại vào túi. Sau đó, lấy hết can đảm gọi nhóm nữ sinh phía trước, mời mỗi người một cây kem ở tiệm tạp hóa.
Lê Lễ cảm ơn, Hầu Tử Việt xấu hổ quay mặt đi, gần như bỏ chạy.
Chuyện lạ ở chỗ, mỗi lần cậu ấy ra tay đều bị Chu Cẩn nhìn thấy rõ ràng.
Hôm đó, lúc xảy ra tình huống này, Chu Cẩn đang đứng bên sân thể dục nói chuyện với các bạn cùng lớp, ánh mắt vô tình lướt qua các nữ sinh vừa ăn kem vừa cười nói.
"Cẩn ca, cậu thấy sao?" Người bên cạnh hỏi.
"Hả? Gì cơ?" Chu Cẩn thu ánh nhìn lại.
"Chuyện để Hầu Tử Việt chính thức gia nhập đội bóng rổ đó." Lão Nguyên lặp lại lần nữa. "Vị trí tiền phong nhỏ trong đội vẫn còn trống, Hầu Tử Việt là người chăm chỉ luyện tập nhất, cũng đến lượt cậu ấy ra sân rồi. Hơn nữa, theo thông lệ thì học kỳ sau sẽ có giải đấu thành phố, chúng ta cần chuẩn bị sớm."
"Cậu là đội trưởng, cậu quyết định đi."
"Chà!" Lão Nguyên cười, đ.ấ.m nhẹ vào vai Chu Cẩn. "Cậu mới là linh hồn của đội bóng rổ trường ba chúng ta mà!"
Trận tập đầu tiên sau khi chính thức vào đội, Hầu Tử Việt đến sớm hơn tất cả mọi người.
Khi Chu Cẩn đến, cậu ấy đã một mình luyện tập ném bóng một lúc rồi.
"Cẩn ca!" Hầu Tử Việt nhìn thấy cậu, phấn khích gọi một tiếng.
"Đến sớm thế?" Chu Cẩn đáp.
"Tớ muốn tập thêm một chút, không muốn làm chậm tiến độ của mọi người." Hầu Tử Việt gãi đầu cười chất phác. "Cuối cùng cũng có thể đứng chung sân với các cậu rồi."
Những người theo đuổi phương châm "chim chậm bay sớm" thường có đặc điểm này, khi nỗ lực trông cực kỳ chân thành.
Kết thúc buổi tập, các thành viên đội bóng rổ lần lượt rời đi.
Hầu Tử Việt kéo Chu Cẩn lại, hỏi bản thân còn cần cải thiện những gì. Chu Cẩn chỉ ra vài điểm, cậu ấy liền lấy sổ tay ra nghiêm túc ghi chép.
"Cũng… không cần thiết phải làm vậy đâu nhỉ?" Chu Cẩn có chút kinh ngạc.
"Cẩn ca, tớ không giống các cậu, tố chất của tớ không tốt." Hầu Tử Việt thành thật nói. "Nhưng tớ tin rằng, nếu đủ chăm chỉ chuyện gì cũng có thể được trời xanh đền đáp."
Trời xanh đền đáp? Chu Cẩn lặp lại trong lòng, rồi bất giác bật thốt: "Bao gồm cả chuyện theo đuổi người con gái mình thích?"
"Hả?" Hầu Tử Việt run tay, cây bút "cạch" một tiếng rơi xuống đất.
Cậu ấy đỏ mặt cúi xuống nhặt, lúc đứng dậy thì thấy có một bóng người xuất hiện ở cửa nhà thi đấu.
"Cậu đến làm gì?"
Chu Cẩn đang thu dọn balo, nghe vậy liền ngẩng đầu, thấy Tần Hàn nhẹ nhàng bước vào.
"Buổi tập vất vả rồi nhé!" Tần Hàn nở nụ cười ngọt ngào, trong tay cầm theo một lon Coca.
"Xin lỗi, không biết cậu cũng ở đây, lần sau sẽ mời cậu uống nước." Cô ta mỉm cười nhạt với Hầu Tử Việt, sau đó đưa lon Coca cho Chu Cẩn.
Hầu Tử Việt còn chưa kịp nói "Không sao đâu", lon Coca đã bị Chu Cẩn nhét vào tay cậu ấy.
"Cậu uống đi." Chu Cẩn khoác balo lên vai, sải bước đi ra ngoài. "Mặt cậu tái thế này, có khi bị hạ đường huyết đấy."
Hầu Tử Việt ngạc nhiên sờ lên mặt, sau đó vội vàng bật nắp lon, tin tưởng tuyệt đối mà uống mấy ngụm liền.
Tần Hàn âm thầm trừng mắt với Hầu Tử Việt một cái, rồi xoay người đuổi theo bước chân của Chu Cẩn.
Chu Cẩn không hiểu nổi, tại sao Tần Hàn lại có nhiều câu hỏi đến vậy.
“Cẩn ca, câu hàm số này cậu giảng cho tớ được không?” Cô ta đẩy bài kiểm tra tới, cơ thể khẽ nghiêng lại gần.
Chu Cẩn liếc qua đề bài, cảm thấy vô cùng bất lực. “Cậu đã xem kỹ đề này chưa?”
Tần Hàn chớp mắt, vẻ mặt đáng thương gật đầu.
“Có thể không?” Chu Cẩn cố gắng kìm nén sự mất kiên nhẫn, nói một cách uyển chuyển nhất có thể. “Ngoài mấy con số thay đổi ra, đề này với đề hôm qua cậu hỏi, về cơ bản là y hệt nhau.”
“Thay số vào, chép lại các bước giải hôm qua, cậu làm được chứ?”
Sau khi quen biết Tần Hàn lâu ngày, Chu Cẩn thường xuyên tự kiểm điểm, trước đây khi giảng bài cho Lê Lễ, Cố Dao hay Từ Nam, thái độ của cậu thật sự hơi kém. Nhưng ít nhất, mấy người đó chưa từng giả vờ không hiểu, cũng chẳng lãng phí thời gian của cậu hết lần này đến lần khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ấn tượng đầu tiên về một người đôi khi không đáng tin chút nào. Ví dụ như lần đầu gặp Tần Hàn, Chu Cẩn thực sự có chút thiện cảm với cô ta. Dù sao thì, cuộc sống của cậu vốn dĩ rất cố định, bạn bè xung quanh đều là những người đã quen biết từ bé, đột nhiên xuất hiện một gương mặt xinh đẹp như thế, khó tránh khỏi khiến người ta cảm thấy ngạc nhiên.
Nhưng sau này, khi em họ Cố Dao hỏi cậu: “Tần Hàn xinh như vậy, anh có từng thích cô ấy không?”
Chu Cẩn đáp rất dứt khoát: “Không.”
Dù là khoảnh khắc ấn tượng đầu tiên ấy, điều Chu Cẩn cảm nhận được cũng chỉ là tán thưởng cái đẹp. Nhưng cậu nhanh chóng nhận ra rằng, vẻ đẹp trống rỗng này chẳng thể duy trì được bao lâu, giống như bông hồng cắm trong lọ thủy tinh, chỉ rực rỡ trong khoảnh khắc ngắn ngủi.
Chỉ là Chu Cẩn không biết, sự ngưỡng mộ thuần túy này đã bị Lê Lễ khi ấy vô tình phóng đại lên đến mức nào.
Buổi tối, sau khi làm xong bài tập, Chu Cẩn đặt bút xuống, tựa vào ghế ngẩn người. Đột nhiên, trong lòng cậu nảy ra một ý nghĩ.
Cậu cầm điện thoại lên, nhắn tin cho Lê Lễ: “Bài toán cuối cùng của đề hôm nay, cậu làm được không?”
Năm phút sau, Lê Lễ trả lời: “Cậu không làm được à?”
Chu Cẩn nhìn chằm chằm vào màn hình, bĩu môi bất mãn.
Đương nhiên là Chu Cẩn làm được, điều cậu muốn biết là cô nàng kia có làm được không.
“Nếu không làm được, tớ có thể dạy cậu.”
Câu cuối của đề hôm nay khá khó, Chu Cẩn đoán Lê Lễ chắc chắn sẽ cần giúp đỡ.
Tiếc thay, trời không chiều lòng người.
Lê Lễ trực tiếp gửi một bức ảnh chụp bài giải của cô ấy: “Giải thế này, đúng không?”
Chu Cẩn đọc từng dòng, thở dài một hơi. “Đúng.”
“Tự dưng hỏi tớ cái này làm gì?”
Vì… Chu Cẩn nghĩ ngợi một chút, quyết định đổ trách nhiệm cho người khác.
“Vì Từ Nam không làm được, cậu ấy mới hỏi tớ.”
Lê Lễ gửi lại một icon cười nhạt.
“Gần đây thông minh hơn rồi đấy?” Chu Cẩn chưa chịu bỏ cuộc. “Không còn chuyện gì muốn hỏi tớ à?”
“……Không, cảm ơn.”
“Có thời gian thì cậu nên dành cho Tần Hàn để bổ túc kiến thức đi.”
Đoạn hội thoại chấm dứt.
Chu Cẩn đặt điện thoại xuống, trong lòng nghẹn lại một cảm giác khó chịu.
Cái gì mà dành thời gian bổ túc cho Tần Hàn chứ, tớ rảnh lắm chắc?
Nếu không phải vì Tần Hàn là con gái của bạn dì Lâm Thu, thì Chu Cẩn đã sớm không muốn trả lời những câu hỏi ngớ ngẩn đó cả trăm lần rồi.
Thôi được, thấy thành tích cậu bây giờ tốt như vậy, tớ cũng mừng thay cho cậu!
Chu Cẩn nặng nề tựa vào ghế, nhưng cảm giác hụt hẫng trong lòng vẫn không thể nào tan biến.
Không biết từ khi nào, cô bé trước kia lúc nào cũng chạy tới chạy lui bên cậu, đã rất lâu rồi không còn bám lấy cậu hỏi đông hỏi tây nữa. Hồi bé, cậu luôn cảm thấy phiền phức, thế mà bây giờ, cậu lại thấy có chút nhớ quãng thời gian đó…
Chu Cẩn bị chính suy nghĩ này dọa cho giật mình.
Chắc là do gần đây việc học và tập luyện liên tục khiến cậu kiệt sức, đầu óc không còn tỉnh táo. Nếu không, thì cậu đúng là đ.iên rồi.
Cầm lấy chiếc cốc đã uống cạn nước, Chu Cẩn đứng dậy ra khỏi phòng.
Vừa bước vào phòng khách, cậu liền thấy mẹ mình đang đứng bên cửa sổ, không biết đang nhìn ra ngoài cái gì.
“Chà, lại đi rồi.” Mẹ cậu lẩm bẩm, “Thật là, cứ như con gái ruột của mình ấy…”
“Ơ? Mẹ đang nói ai thế?” Chu Cẩn tò mò, “Con gái ruột của ai?”
“Hả?” Mẹ cậu giật mình, vội kéo rèm lại. “Không có gì, con nghe nhầm rồi.”
Chu Cẩn cũng không hỏi thêm, đi thẳng vào bếp rót nước.
“Tiểu Cẩn này,” mẹ cậu đột nhiên lên tiếng. “Dạo này Lê Lễ ở trường thế nào?”
“Sao mẹ lại hỏi vậy?”
Mẹ cậu ngập ngừng một chút, rồi chỉ cười: “Nghe nói gần đây nó học thêm nhiều, chắc cũng mệt lắm. Hai đứa chung lớp, con để ý chăm sóc nó một chút nhé?”
Chu Cẩn thầm nghĩ: Con quan tâm rồi, nhưng người ta không cần.
Nhưng ngoài miệng vẫn lơ đễnh đáp một tiếng.
Dù có qua loa, lời mẹ nói vẫn được cậu đặt trong lòng.
Biểu hiện của Lê Lễ ở trường hoàn toàn bình thường, dù là khi ở cùng bạn cùng lớp hay khi đi cùng Cố Dao, Từ Nam, cô ấy vẫn chẳng có gì khác biệt so với trước đây.
Chu Cẩn nghĩ chắc mẹ mình lo lắng quá thôi.
Nếu nhất định phải nói rằng Lê Lễ có thay đổi, thì chính là cô ấy càng chăm chỉ hơn, thành tích ngày càng tiến bộ.
Và… hình như cũng trở nên xinh đẹp hơn.
Cô bé gầy gò ngày trước, giờ đây đã như một búp hoa đang dần bung nở, đón gió xuân kiểu hãnh trưởng thành.
Thế nhưng, lúc đó Chu Cẩn vẫn ngây ngô tưởng rằng mình chỉ vì lời mẹ dặn dò nên mới đặc biệt để tâm đến Lê Lễ.
Cậu không hề nhận ra rằng, ngay từ trước đó, ánh mắt của mình đã chẳng thể nào rời khỏi Lê Lễ dù chỉ một giây.
Chu Cẩn không hề cố ý nhắm vào Hầu Tử Việt, hoặc có thể nói, cậu ấy cố ý nhưng bản thân lại không nhận ra.
Hầu Tử Việt và Từ Nam học cùng lớp, tính cách khá trầm lặng, thành tích ở mức trung bình khá, lúc nào cũng có vẻ hòa nhã, không có góc cạnh, đặt trong đám đông thì thuộc kiểu “nửa trong suốt”.
Nếu không tận mắt chứng kiến, Chu Cẩn thật sự không thể tưởng tượng nổi cậu bạn nam nhút nhát này lại lén viết thư tình cho Lê Lễ.
Mà còn viết tận hai lá liền.
Lần đầu tiên Hầu Tử Việt gửi thư là lúc cả hai lớp cùng có tiết thể dục. Có người bị trật chân khi chơi bóng, trong cặp của Chu Cẩn lúc nào cũng có thuốc giảm đau, nên cậu quay về lớp lấy thuốc rồi tình cờ thấy Hầu Tử Việt nhét gì đó vào hộc bàn của Lê Lễ.
Thư tình thì cậu chưa từng viết, nhưng đã từng nhận. Nhìn bóng lưng hoảng hốt rời đi của Hầu Tử Việt, Chu Cẩn gần như lập tức nhìn thấu tâm tư của cậu ấy.
Ở độ tuổi mới biết yêu, chuyện này thật ra rất bình thường. Chu Cẩn không muốn quản, cũng chẳng có hứng thú mà quản. Nhưng không hiểu sao, cơ thể lại không nghe theo lí trí.
Lúc rút lá thư ra khỏi hộc bàn của Lê Lễ, Chu Cẩn không nói rõ được tâm trạng của mình, chỉ nhớ phong thư có màu hồng nhạt, trên đó nắn nót viết bốn chữ: “Lê Lễ thân ái”.
Sến quá. Chu Cẩn chợt nghĩ.
Chữ cũng không đẹp bằng chữ của mình. Cậu lại nghĩ.
Sau đó, lá thư vẫn được cậu đút trở lại như cũ.
Lần thứ hai là vào khoảng đầu năm lớp chín. Một lần nọ, Hầu Tử Việt đi phía sau Lê Lễ, trong túi lộ ra một góc phong bì hồng. Cậu ấy luồn tay vào rút ra, do dự một hồi lâu, cuối cùng vẫn nhét lại vào túi. Sau đó, lấy hết can đảm gọi nhóm nữ sinh phía trước, mời mỗi người một cây kem ở tiệm tạp hóa.
Lê Lễ cảm ơn, Hầu Tử Việt xấu hổ quay mặt đi, gần như bỏ chạy.
Chuyện lạ ở chỗ, mỗi lần cậu ấy ra tay đều bị Chu Cẩn nhìn thấy rõ ràng.
Hôm đó, lúc xảy ra tình huống này, Chu Cẩn đang đứng bên sân thể dục nói chuyện với các bạn cùng lớp, ánh mắt vô tình lướt qua các nữ sinh vừa ăn kem vừa cười nói.
"Cẩn ca, cậu thấy sao?" Người bên cạnh hỏi.
"Hả? Gì cơ?" Chu Cẩn thu ánh nhìn lại.
"Chuyện để Hầu Tử Việt chính thức gia nhập đội bóng rổ đó." Lão Nguyên lặp lại lần nữa. "Vị trí tiền phong nhỏ trong đội vẫn còn trống, Hầu Tử Việt là người chăm chỉ luyện tập nhất, cũng đến lượt cậu ấy ra sân rồi. Hơn nữa, theo thông lệ thì học kỳ sau sẽ có giải đấu thành phố, chúng ta cần chuẩn bị sớm."
"Cậu là đội trưởng, cậu quyết định đi."
"Chà!" Lão Nguyên cười, đ.ấ.m nhẹ vào vai Chu Cẩn. "Cậu mới là linh hồn của đội bóng rổ trường ba chúng ta mà!"
Trận tập đầu tiên sau khi chính thức vào đội, Hầu Tử Việt đến sớm hơn tất cả mọi người.
Khi Chu Cẩn đến, cậu ấy đã một mình luyện tập ném bóng một lúc rồi.
"Cẩn ca!" Hầu Tử Việt nhìn thấy cậu, phấn khích gọi một tiếng.
"Đến sớm thế?" Chu Cẩn đáp.
"Tớ muốn tập thêm một chút, không muốn làm chậm tiến độ của mọi người." Hầu Tử Việt gãi đầu cười chất phác. "Cuối cùng cũng có thể đứng chung sân với các cậu rồi."
Những người theo đuổi phương châm "chim chậm bay sớm" thường có đặc điểm này, khi nỗ lực trông cực kỳ chân thành.
Kết thúc buổi tập, các thành viên đội bóng rổ lần lượt rời đi.
Hầu Tử Việt kéo Chu Cẩn lại, hỏi bản thân còn cần cải thiện những gì. Chu Cẩn chỉ ra vài điểm, cậu ấy liền lấy sổ tay ra nghiêm túc ghi chép.
"Cũng… không cần thiết phải làm vậy đâu nhỉ?" Chu Cẩn có chút kinh ngạc.
"Cẩn ca, tớ không giống các cậu, tố chất của tớ không tốt." Hầu Tử Việt thành thật nói. "Nhưng tớ tin rằng, nếu đủ chăm chỉ chuyện gì cũng có thể được trời xanh đền đáp."
Trời xanh đền đáp? Chu Cẩn lặp lại trong lòng, rồi bất giác bật thốt: "Bao gồm cả chuyện theo đuổi người con gái mình thích?"
"Hả?" Hầu Tử Việt run tay, cây bút "cạch" một tiếng rơi xuống đất.
Cậu ấy đỏ mặt cúi xuống nhặt, lúc đứng dậy thì thấy có một bóng người xuất hiện ở cửa nhà thi đấu.
"Cậu đến làm gì?"
Chu Cẩn đang thu dọn balo, nghe vậy liền ngẩng đầu, thấy Tần Hàn nhẹ nhàng bước vào.
"Buổi tập vất vả rồi nhé!" Tần Hàn nở nụ cười ngọt ngào, trong tay cầm theo một lon Coca.
"Xin lỗi, không biết cậu cũng ở đây, lần sau sẽ mời cậu uống nước." Cô ta mỉm cười nhạt với Hầu Tử Việt, sau đó đưa lon Coca cho Chu Cẩn.
Hầu Tử Việt còn chưa kịp nói "Không sao đâu", lon Coca đã bị Chu Cẩn nhét vào tay cậu ấy.
"Cậu uống đi." Chu Cẩn khoác balo lên vai, sải bước đi ra ngoài. "Mặt cậu tái thế này, có khi bị hạ đường huyết đấy."
Hầu Tử Việt ngạc nhiên sờ lên mặt, sau đó vội vàng bật nắp lon, tin tưởng tuyệt đối mà uống mấy ngụm liền.
Tần Hàn âm thầm trừng mắt với Hầu Tử Việt một cái, rồi xoay người đuổi theo bước chân của Chu Cẩn.
Chu Cẩn không hiểu nổi, tại sao Tần Hàn lại có nhiều câu hỏi đến vậy.
“Cẩn ca, câu hàm số này cậu giảng cho tớ được không?” Cô ta đẩy bài kiểm tra tới, cơ thể khẽ nghiêng lại gần.
Chu Cẩn liếc qua đề bài, cảm thấy vô cùng bất lực. “Cậu đã xem kỹ đề này chưa?”
Tần Hàn chớp mắt, vẻ mặt đáng thương gật đầu.
“Có thể không?” Chu Cẩn cố gắng kìm nén sự mất kiên nhẫn, nói một cách uyển chuyển nhất có thể. “Ngoài mấy con số thay đổi ra, đề này với đề hôm qua cậu hỏi, về cơ bản là y hệt nhau.”
“Thay số vào, chép lại các bước giải hôm qua, cậu làm được chứ?”
Sau khi quen biết Tần Hàn lâu ngày, Chu Cẩn thường xuyên tự kiểm điểm, trước đây khi giảng bài cho Lê Lễ, Cố Dao hay Từ Nam, thái độ của cậu thật sự hơi kém. Nhưng ít nhất, mấy người đó chưa từng giả vờ không hiểu, cũng chẳng lãng phí thời gian của cậu hết lần này đến lần khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ấn tượng đầu tiên về một người đôi khi không đáng tin chút nào. Ví dụ như lần đầu gặp Tần Hàn, Chu Cẩn thực sự có chút thiện cảm với cô ta. Dù sao thì, cuộc sống của cậu vốn dĩ rất cố định, bạn bè xung quanh đều là những người đã quen biết từ bé, đột nhiên xuất hiện một gương mặt xinh đẹp như thế, khó tránh khỏi khiến người ta cảm thấy ngạc nhiên.
Nhưng sau này, khi em họ Cố Dao hỏi cậu: “Tần Hàn xinh như vậy, anh có từng thích cô ấy không?”
Chu Cẩn đáp rất dứt khoát: “Không.”
Dù là khoảnh khắc ấn tượng đầu tiên ấy, điều Chu Cẩn cảm nhận được cũng chỉ là tán thưởng cái đẹp. Nhưng cậu nhanh chóng nhận ra rằng, vẻ đẹp trống rỗng này chẳng thể duy trì được bao lâu, giống như bông hồng cắm trong lọ thủy tinh, chỉ rực rỡ trong khoảnh khắc ngắn ngủi.
Chỉ là Chu Cẩn không biết, sự ngưỡng mộ thuần túy này đã bị Lê Lễ khi ấy vô tình phóng đại lên đến mức nào.
Buổi tối, sau khi làm xong bài tập, Chu Cẩn đặt bút xuống, tựa vào ghế ngẩn người. Đột nhiên, trong lòng cậu nảy ra một ý nghĩ.
Cậu cầm điện thoại lên, nhắn tin cho Lê Lễ: “Bài toán cuối cùng của đề hôm nay, cậu làm được không?”
Năm phút sau, Lê Lễ trả lời: “Cậu không làm được à?”
Chu Cẩn nhìn chằm chằm vào màn hình, bĩu môi bất mãn.
Đương nhiên là Chu Cẩn làm được, điều cậu muốn biết là cô nàng kia có làm được không.
“Nếu không làm được, tớ có thể dạy cậu.”
Câu cuối của đề hôm nay khá khó, Chu Cẩn đoán Lê Lễ chắc chắn sẽ cần giúp đỡ.
Tiếc thay, trời không chiều lòng người.
Lê Lễ trực tiếp gửi một bức ảnh chụp bài giải của cô ấy: “Giải thế này, đúng không?”
Chu Cẩn đọc từng dòng, thở dài một hơi. “Đúng.”
“Tự dưng hỏi tớ cái này làm gì?”
Vì… Chu Cẩn nghĩ ngợi một chút, quyết định đổ trách nhiệm cho người khác.
“Vì Từ Nam không làm được, cậu ấy mới hỏi tớ.”
Lê Lễ gửi lại một icon cười nhạt.
“Gần đây thông minh hơn rồi đấy?” Chu Cẩn chưa chịu bỏ cuộc. “Không còn chuyện gì muốn hỏi tớ à?”
“……Không, cảm ơn.”
“Có thời gian thì cậu nên dành cho Tần Hàn để bổ túc kiến thức đi.”
Đoạn hội thoại chấm dứt.
Chu Cẩn đặt điện thoại xuống, trong lòng nghẹn lại một cảm giác khó chịu.
Cái gì mà dành thời gian bổ túc cho Tần Hàn chứ, tớ rảnh lắm chắc?
Nếu không phải vì Tần Hàn là con gái của bạn dì Lâm Thu, thì Chu Cẩn đã sớm không muốn trả lời những câu hỏi ngớ ngẩn đó cả trăm lần rồi.
Thôi được, thấy thành tích cậu bây giờ tốt như vậy, tớ cũng mừng thay cho cậu!
Chu Cẩn nặng nề tựa vào ghế, nhưng cảm giác hụt hẫng trong lòng vẫn không thể nào tan biến.
Không biết từ khi nào, cô bé trước kia lúc nào cũng chạy tới chạy lui bên cậu, đã rất lâu rồi không còn bám lấy cậu hỏi đông hỏi tây nữa. Hồi bé, cậu luôn cảm thấy phiền phức, thế mà bây giờ, cậu lại thấy có chút nhớ quãng thời gian đó…
Chu Cẩn bị chính suy nghĩ này dọa cho giật mình.
Chắc là do gần đây việc học và tập luyện liên tục khiến cậu kiệt sức, đầu óc không còn tỉnh táo. Nếu không, thì cậu đúng là đ.iên rồi.
Cầm lấy chiếc cốc đã uống cạn nước, Chu Cẩn đứng dậy ra khỏi phòng.
Vừa bước vào phòng khách, cậu liền thấy mẹ mình đang đứng bên cửa sổ, không biết đang nhìn ra ngoài cái gì.
“Chà, lại đi rồi.” Mẹ cậu lẩm bẩm, “Thật là, cứ như con gái ruột của mình ấy…”
“Ơ? Mẹ đang nói ai thế?” Chu Cẩn tò mò, “Con gái ruột của ai?”
“Hả?” Mẹ cậu giật mình, vội kéo rèm lại. “Không có gì, con nghe nhầm rồi.”
Chu Cẩn cũng không hỏi thêm, đi thẳng vào bếp rót nước.
“Tiểu Cẩn này,” mẹ cậu đột nhiên lên tiếng. “Dạo này Lê Lễ ở trường thế nào?”
“Sao mẹ lại hỏi vậy?”
Mẹ cậu ngập ngừng một chút, rồi chỉ cười: “Nghe nói gần đây nó học thêm nhiều, chắc cũng mệt lắm. Hai đứa chung lớp, con để ý chăm sóc nó một chút nhé?”
Chu Cẩn thầm nghĩ: Con quan tâm rồi, nhưng người ta không cần.
Nhưng ngoài miệng vẫn lơ đễnh đáp một tiếng.
Dù có qua loa, lời mẹ nói vẫn được cậu đặt trong lòng.
Biểu hiện của Lê Lễ ở trường hoàn toàn bình thường, dù là khi ở cùng bạn cùng lớp hay khi đi cùng Cố Dao, Từ Nam, cô ấy vẫn chẳng có gì khác biệt so với trước đây.
Chu Cẩn nghĩ chắc mẹ mình lo lắng quá thôi.
Nếu nhất định phải nói rằng Lê Lễ có thay đổi, thì chính là cô ấy càng chăm chỉ hơn, thành tích ngày càng tiến bộ.
Và… hình như cũng trở nên xinh đẹp hơn.
Cô bé gầy gò ngày trước, giờ đây đã như một búp hoa đang dần bung nở, đón gió xuân kiểu hãnh trưởng thành.
Thế nhưng, lúc đó Chu Cẩn vẫn ngây ngô tưởng rằng mình chỉ vì lời mẹ dặn dò nên mới đặc biệt để tâm đến Lê Lễ.
Cậu không hề nhận ra rằng, ngay từ trước đó, ánh mắt của mình đã chẳng thể nào rời khỏi Lê Lễ dù chỉ một giây.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro