Chương 27
Thang Thang Đại Ma Vương
2025-03-30 12:17:38
“Ừm… cảm ơn.” Tôi hoảng loạn, tiện tay đưa chiếc mũ cho cậu ấy rồi vô thức lùi lại một bước.
Chu Cẩn thoáng sững sờ, nhưng sau đó cũng nhận lấy, rồi quay về lan can tiếp tục nhìn cá.
Tôi ngắm nhìn giữa hồ: “Ủa? Cá đâu rồi?”
“Bị cậu dọa chạy mất.” Chu Cẩn bâng quơ đáp.
"Là bị cậu dọa chạy thì có, cười lớn như thế." Tôi lập tức phản bác, rồi ngồi xuống ghế dài bên cạnh lan can. "Em gái cậu hôm nay đặc biệt đến xin xăm cầu phúc, vậy mà cậu lại làm cá chép bơi mất, đúng là một người anh tốt đấy."
Chu Cẩn cũng ngồi xuống bên cạnh tôi, tay nghịch chiếc mũ len, vẻ mặt chẳng mấy để tâm: "Vẫn còn hai con mà."
"Ở đâu?"
"Ở đây này." Cậu ấy dùng ánh mắt ra hiệu giữa hai chúng tôi, "Cậu với tớ, chẳng phải cũng là 'Cẩn Lễ' sao?" ( Cẩn Lễ gần đồng âm với cá chép trong tiếng Trung ấy bà con).
Tôi còn chưa kịp phản bác, Chu Cẩn lại nói tiếp: "Đừng có chối, chính cậu đã nói câu này đấy. Tớ còn bằng chứng là bức 'tuyệt phẩm cá chép' của cậu hồi tiểu học kìa."
Ấu trĩ... Tôi lẩm bẩm trong lòng.
Hồ nước mùa đông tĩnh lặng như một tấm gương. Chẳng bao lâu sau, đám cá chép lại bơi trở về, ẩn mình dưới những tảng đá ven hồ, không chịu động đậy.
"Cố Dao rốt cuộc làm sao thế? Sao cứ thần thần bí bí?" Tôi hỏi.
"Thi trượt, bị mẹ mắng một trận te tua, chịu kích thích lớn lắm." Chu Cẩn tựa lưng vào lan can, hơi ngẩng đầu lên, đường nét cằm kéo dài trông càng sắc sảo đẹp mắt hơn. "Nói cho cùng, cậu với tớ đều có trách nhiệm đấy."
Nghe vậy, tôi không khỏi thấy Cố Dao thật thảm. Mẹ cậu ấy nổi tiếng là phụ huynh lo lắng thái quá, lại còn xui xẻo có ngay một ông anh họ kiểu "con nhà người ta" như Chu Cẩn. Trước đây, tôi còn có thể cùng cậu ấy đồng cảm, ai ngờ vì vài lý do nào đó, tôi lại đột ngột học hành chăm chỉ hơn...
Nghĩ đến đây, tôi bỗng cảm thấy việc tôi và Chu Cẩn dậy sớm, lặn lội đến cái nơi hoang vắng này để giúp cậu ấy thắp hương cầu nguyện, thực ra cũng hợp tình hợp lý.
"Quên chưa nói, cậu nổi tiếng ở trường tớ rồi đấy." Chu Cẩn nghiêng đầu nhìn tôi, khóe môi khẽ cong, giọng điệu thậm chí còn có chút tự hào. "Hôm công bố kết quả kỳ thi chung, văn phòng trường tớ xôn xao cả lên, nói rằng Thế Tây năm nay có một con ngựa ô, lọt vào top 300 toàn thành phố."
"Ồ, thế à?" Tôi cố gắng tỏ ra thản nhiên. "Tớ thì lại cảm thấy, mình có thể thi cao hơn chút nữa."
Chu Cẩn rốt cuộc cười hẳn, lần này không hề châm chọc tôi nữa: "Tớ cũng thấy vậy."
Gió nhẹ lướt qua mặt hồ, không lạnh, mà còn mang theo hương mai nhè nhẹ.
"Cậu muốn vào trường đại học nào?" Chu Cẩn nhìn mặt nước gợn sóng, hỏi.
Tôi liếc nhìn cậu ấy, rồi cũng đưa mắt nhìn về xa xăm: "Tớ biết cậu nhắm đến trường nào rồi. Tiếc là mục tiêu đó quá cao so với tớ. Tường Chính Pháp ngay sát bên cạnh, tớ có thể thử một chút."
"Vậy thì mong cậu..."
"Ê, có khi nào Cố Dao cầu sai chỗ không nhỉ?" Tôi bỗng nhiên bừng tỉnh, vỗ đùi đứng bật dậy. "Chỗ này gọi là chùa Long Liên, tên bắt nguồn từ truyền thuyết cá chép hóa rồng, mà cá chép hóa rồng chính là 'cá vượt vũ môn', mang ý nghĩa thi cử đỗ đạt. Lẽ ra cậu ấy nên đến bái cá chép đại tiên mới đúng!"
Chu Cẩn nghe xong ngớ người, khóe môi khẽ giật giật: "Vậy... cậu thử đi?"
"Được!" Tôi hoàn toàn tin tưởng vào lý luận đột nhiên lóe lên này của mình, lập tức chạy đến vị trí chính diện giữa hồ, chắp tay nhắm mắt, lặp lại điều ước trong lòng ba lần.
Mở mắt ra, cảm thấy vẫn chưa đủ, tôi lại móc từ túi ra một đồng xu, nhắm vào bức tượng cá chép trên tảng đá ở giữa hồ, ném mạnh.
Đồng xu rơi tõm xuống nước, thậm chí còn chẳng chạm được vào bức tượng.
Không cam lòng, tôi lấy thêm một đồng xu khác, lần này tập trung hơn nữa, nhưng dù đã chạm vào mép lá sen, nó vẫn bị bật ra, lại tiếp tục chìm vào làn nước.
Tôi sững người nhìn những gợn sóng lan ra từ chỗ đồng xu chìm xuống, lòng cũng dần dần lạnh đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Có lúc, khi chưa đặt kỳ vọng thì chẳng sao cả, nhưng một khi đã tin vào một điều gì đó kỳ diệu, ta sẽ vô thức coi những dấu hiệu xảy ra là điềm báo.
Chẳng lẽ... điều ước của tôi lại sắp tan thành mây khói rồi sao?
Trong lúc suy nghĩ miên man, tôi lại đưa tay vào túi lần nữa, nhưng lần này chẳng mò được gì cả, xu đã dùng hết rồi.
Một dự cảm chẳng lành như đám mây đen bao phủ lấy lòng tôi.
Nhìn chằm chằm vào bức tượng đá giữa hồ, đầu óc tôi rối bời, vừa trống rỗng vừa hỗn loạn, đến nỗi không hề nhận ra có người khác đã đứng bên cạnh mình từ khi nào, mãi đến khi cậu ấy nắm lấy tay tôi.
Chu Cẩn lấy từ túi ra một đồng xu, dùng tay còn lại tung nhẹ vài lần, rồi dồn sức ném về phía trung tâm hồ.
Đồng xu xoay tròn trên không trung, khi đạt đến điểm cao nhất, bề mặt phản chiếu ánh nắng, lóe lên một tia sáng sắc bén, sau đó theo quỹ đạo đường cong hạ xuống, cuối cùng phát ra một tiếng keng trong trẻo.
Đồng xu ấy, rơi chính xác vào giữa lá sen.
"Anh! Lễ Lễ!" Ngoài vườn vang lên giọng của Cố Dao.
Tôi giật mình hoàn hồn, vội vàng rút tay về, mặt nóng bừng, bước nhanh ra ngoài.
Chu Cẩn không vội, cứ thế đi sau tôi, ung dung thong thả.
"Hả, thế này chẳng phải là gian lận sao?" Tôi luống cuống tìm chuyện để nói, cố gắng che giấu tâm trạng bối rối của mình. "Lỡ như điều ước được tính là của cậu, không phải của tớ thì sao?"
Chu Cẩn không lên tiếng, tôi cúi đầu, nhưng cứ có cảm giác cậu ấy khẽ cười.
"Cậu làm sao biết được điều ước của tớ... và điều ước của cậu, không phải là cùng một điều ước?"
"Hả?" Tôi chững lại một chút, để rồi Chu Cẩn vượt lên phía trước.
Bên ngoài vườn, giọng Cố Dao càng lúc càng gần.
"Anh, sao anh lại cầm mũ của Lễ Lễ vậy?" Ngay khi Chu Cẩn bước ra khỏi vườn, tôi đã nghe thấy Cố Dao hỏi.
"Cậu ấy đưa cho anh, chẳng lẽ anh không nhận à?" Chu Cẩn đáp.
"Lễ Lễ sao còn chưa ra, mình phải về rồi..."
Tôi tăng tốc, gần như chạy bước nhỏ ra khỏi vườn.
Phía sau, ánh mặt trời nhảy múa trên mặt nước, những chú cá chép lại bắt đầu chầm chậm bơi lượn.
Đột nhiên, một con cá chép đỏ nhảy vọt lên khỏi mặt hồ, rồi lại rơi xuống, tạo nên những đợt nước b.ắ.n tung tóe, sau đó mặt hồ dần dần trở lại tĩnh lặng.
Giữa hồ, trên phiến lá sen, đồng xu ấy vẫn đang lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Chu Cẩn thoáng sững sờ, nhưng sau đó cũng nhận lấy, rồi quay về lan can tiếp tục nhìn cá.
Tôi ngắm nhìn giữa hồ: “Ủa? Cá đâu rồi?”
“Bị cậu dọa chạy mất.” Chu Cẩn bâng quơ đáp.
"Là bị cậu dọa chạy thì có, cười lớn như thế." Tôi lập tức phản bác, rồi ngồi xuống ghế dài bên cạnh lan can. "Em gái cậu hôm nay đặc biệt đến xin xăm cầu phúc, vậy mà cậu lại làm cá chép bơi mất, đúng là một người anh tốt đấy."
Chu Cẩn cũng ngồi xuống bên cạnh tôi, tay nghịch chiếc mũ len, vẻ mặt chẳng mấy để tâm: "Vẫn còn hai con mà."
"Ở đâu?"
"Ở đây này." Cậu ấy dùng ánh mắt ra hiệu giữa hai chúng tôi, "Cậu với tớ, chẳng phải cũng là 'Cẩn Lễ' sao?" ( Cẩn Lễ gần đồng âm với cá chép trong tiếng Trung ấy bà con).
Tôi còn chưa kịp phản bác, Chu Cẩn lại nói tiếp: "Đừng có chối, chính cậu đã nói câu này đấy. Tớ còn bằng chứng là bức 'tuyệt phẩm cá chép' của cậu hồi tiểu học kìa."
Ấu trĩ... Tôi lẩm bẩm trong lòng.
Hồ nước mùa đông tĩnh lặng như một tấm gương. Chẳng bao lâu sau, đám cá chép lại bơi trở về, ẩn mình dưới những tảng đá ven hồ, không chịu động đậy.
"Cố Dao rốt cuộc làm sao thế? Sao cứ thần thần bí bí?" Tôi hỏi.
"Thi trượt, bị mẹ mắng một trận te tua, chịu kích thích lớn lắm." Chu Cẩn tựa lưng vào lan can, hơi ngẩng đầu lên, đường nét cằm kéo dài trông càng sắc sảo đẹp mắt hơn. "Nói cho cùng, cậu với tớ đều có trách nhiệm đấy."
Nghe vậy, tôi không khỏi thấy Cố Dao thật thảm. Mẹ cậu ấy nổi tiếng là phụ huynh lo lắng thái quá, lại còn xui xẻo có ngay một ông anh họ kiểu "con nhà người ta" như Chu Cẩn. Trước đây, tôi còn có thể cùng cậu ấy đồng cảm, ai ngờ vì vài lý do nào đó, tôi lại đột ngột học hành chăm chỉ hơn...
Nghĩ đến đây, tôi bỗng cảm thấy việc tôi và Chu Cẩn dậy sớm, lặn lội đến cái nơi hoang vắng này để giúp cậu ấy thắp hương cầu nguyện, thực ra cũng hợp tình hợp lý.
"Quên chưa nói, cậu nổi tiếng ở trường tớ rồi đấy." Chu Cẩn nghiêng đầu nhìn tôi, khóe môi khẽ cong, giọng điệu thậm chí còn có chút tự hào. "Hôm công bố kết quả kỳ thi chung, văn phòng trường tớ xôn xao cả lên, nói rằng Thế Tây năm nay có một con ngựa ô, lọt vào top 300 toàn thành phố."
"Ồ, thế à?" Tôi cố gắng tỏ ra thản nhiên. "Tớ thì lại cảm thấy, mình có thể thi cao hơn chút nữa."
Chu Cẩn rốt cuộc cười hẳn, lần này không hề châm chọc tôi nữa: "Tớ cũng thấy vậy."
Gió nhẹ lướt qua mặt hồ, không lạnh, mà còn mang theo hương mai nhè nhẹ.
"Cậu muốn vào trường đại học nào?" Chu Cẩn nhìn mặt nước gợn sóng, hỏi.
Tôi liếc nhìn cậu ấy, rồi cũng đưa mắt nhìn về xa xăm: "Tớ biết cậu nhắm đến trường nào rồi. Tiếc là mục tiêu đó quá cao so với tớ. Tường Chính Pháp ngay sát bên cạnh, tớ có thể thử một chút."
"Vậy thì mong cậu..."
"Ê, có khi nào Cố Dao cầu sai chỗ không nhỉ?" Tôi bỗng nhiên bừng tỉnh, vỗ đùi đứng bật dậy. "Chỗ này gọi là chùa Long Liên, tên bắt nguồn từ truyền thuyết cá chép hóa rồng, mà cá chép hóa rồng chính là 'cá vượt vũ môn', mang ý nghĩa thi cử đỗ đạt. Lẽ ra cậu ấy nên đến bái cá chép đại tiên mới đúng!"
Chu Cẩn nghe xong ngớ người, khóe môi khẽ giật giật: "Vậy... cậu thử đi?"
"Được!" Tôi hoàn toàn tin tưởng vào lý luận đột nhiên lóe lên này của mình, lập tức chạy đến vị trí chính diện giữa hồ, chắp tay nhắm mắt, lặp lại điều ước trong lòng ba lần.
Mở mắt ra, cảm thấy vẫn chưa đủ, tôi lại móc từ túi ra một đồng xu, nhắm vào bức tượng cá chép trên tảng đá ở giữa hồ, ném mạnh.
Đồng xu rơi tõm xuống nước, thậm chí còn chẳng chạm được vào bức tượng.
Không cam lòng, tôi lấy thêm một đồng xu khác, lần này tập trung hơn nữa, nhưng dù đã chạm vào mép lá sen, nó vẫn bị bật ra, lại tiếp tục chìm vào làn nước.
Tôi sững người nhìn những gợn sóng lan ra từ chỗ đồng xu chìm xuống, lòng cũng dần dần lạnh đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Có lúc, khi chưa đặt kỳ vọng thì chẳng sao cả, nhưng một khi đã tin vào một điều gì đó kỳ diệu, ta sẽ vô thức coi những dấu hiệu xảy ra là điềm báo.
Chẳng lẽ... điều ước của tôi lại sắp tan thành mây khói rồi sao?
Trong lúc suy nghĩ miên man, tôi lại đưa tay vào túi lần nữa, nhưng lần này chẳng mò được gì cả, xu đã dùng hết rồi.
Một dự cảm chẳng lành như đám mây đen bao phủ lấy lòng tôi.
Nhìn chằm chằm vào bức tượng đá giữa hồ, đầu óc tôi rối bời, vừa trống rỗng vừa hỗn loạn, đến nỗi không hề nhận ra có người khác đã đứng bên cạnh mình từ khi nào, mãi đến khi cậu ấy nắm lấy tay tôi.
Chu Cẩn lấy từ túi ra một đồng xu, dùng tay còn lại tung nhẹ vài lần, rồi dồn sức ném về phía trung tâm hồ.
Đồng xu xoay tròn trên không trung, khi đạt đến điểm cao nhất, bề mặt phản chiếu ánh nắng, lóe lên một tia sáng sắc bén, sau đó theo quỹ đạo đường cong hạ xuống, cuối cùng phát ra một tiếng keng trong trẻo.
Đồng xu ấy, rơi chính xác vào giữa lá sen.
"Anh! Lễ Lễ!" Ngoài vườn vang lên giọng của Cố Dao.
Tôi giật mình hoàn hồn, vội vàng rút tay về, mặt nóng bừng, bước nhanh ra ngoài.
Chu Cẩn không vội, cứ thế đi sau tôi, ung dung thong thả.
"Hả, thế này chẳng phải là gian lận sao?" Tôi luống cuống tìm chuyện để nói, cố gắng che giấu tâm trạng bối rối của mình. "Lỡ như điều ước được tính là của cậu, không phải của tớ thì sao?"
Chu Cẩn không lên tiếng, tôi cúi đầu, nhưng cứ có cảm giác cậu ấy khẽ cười.
"Cậu làm sao biết được điều ước của tớ... và điều ước của cậu, không phải là cùng một điều ước?"
"Hả?" Tôi chững lại một chút, để rồi Chu Cẩn vượt lên phía trước.
Bên ngoài vườn, giọng Cố Dao càng lúc càng gần.
"Anh, sao anh lại cầm mũ của Lễ Lễ vậy?" Ngay khi Chu Cẩn bước ra khỏi vườn, tôi đã nghe thấy Cố Dao hỏi.
"Cậu ấy đưa cho anh, chẳng lẽ anh không nhận à?" Chu Cẩn đáp.
"Lễ Lễ sao còn chưa ra, mình phải về rồi..."
Tôi tăng tốc, gần như chạy bước nhỏ ra khỏi vườn.
Phía sau, ánh mặt trời nhảy múa trên mặt nước, những chú cá chép lại bắt đầu chầm chậm bơi lượn.
Đột nhiên, một con cá chép đỏ nhảy vọt lên khỏi mặt hồ, rồi lại rơi xuống, tạo nên những đợt nước b.ắ.n tung tóe, sau đó mặt hồ dần dần trở lại tĩnh lặng.
Giữa hồ, trên phiến lá sen, đồng xu ấy vẫn đang lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro