Cá Chép Ven Biển

Chương 18

Thang Thang Đại Ma Vương

2025-03-30 12:17:38

Khi rời khỏi tiệm Trần Ký, phố xá đã vắng lặng. 

 

Chu Cẩn hỏi tôi có lạnh không, tôi nhìn lớp áo mỏng manh trên người cậu ấy, lắc đầu nói: "Nếu có lạnh thì cũng là cậu lạnh chứ? Sao cậu không mặc thêm cái áo nữa, muốn ch.ết rét à?" 

 

"Có mà xấu ch.ết." Chu Cẩn cười cười, nhưng lại giơ tay kéo khóa áo khoác của tôi lên tận cổ. 

 

Đêm Đông Chí, từng ô cửa sổ sáng đèn trông thật ấm áp. 

 

Khi gần đến cổng khu chung cư, tôi phát hiện trên viên gạch có ai đó dùng phấn viết mấy chữ "Đông Chí vui vẻ", nét chữ xiêu vẹo, trông giống như do trẻ con viết. 

 

Chu Cẩn lấy điện thoại ra chụp một tấm ảnh, rồi quay sang nói với tôi: "Người ở đây, cũng thú vị thật đấy." 

 

Tôi vừa định đáp lại thì điện thoại cậu ấy đột ngột reo lên. 

 

Vừa nhấc máy, giọng mẹ Chu Cẩn đã vọng ra rõ ràng: 

 

"… Con rốt cuộc đang ở đâu? Thầy giáo nói con không đi học tối nay… Điện thoại gọi đến nhà mà không ai bắt máy…" 

 

Chu Cẩn trả lời vài câu, nhưng không nhắc đến tôi. 

 

Đợi đến khi cậu ấy cúp máy, tôi cười trêu: "Xem ra, cậu về nhà xong cũng phải mất tích một thời gian rồi." 

 

Chu Cẩn không phủ nhận, chỉ là sau khi cất điện thoại, liền bước lên một bước, ôm chầm lấy tôi. 

 

Trong khoảnh khắc ấy, men rượu hoa quế dường như đột nhiên bốc lên, tôi chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng. 

 

Nhiệt độ từ cơ thể Chu Cẩn truyền qua lớp áo, như thủy triều dâng lên, nhẹ nhàng nhấn chìm tôi. Ở chóp mũi, tôi ngửi thấy mùi hương thanh mát dễ chịu trên người cậu ấy, cùng với một làn hương nhè nhẹ của hoa quế. 

 

"Còn hai năm rưỡi nữa, Lễ Lễ." Cậu ấy nói, "Có một vài chuyện chắc chắn, có thể chống lại mọi sự vô thường trên thế gian này..."

 Sát kỳ thi cuối kỳ, trường Trung học Thế Tây lại xảy ra chuyện. 

 

"Giải tán đi! Nhìn cái gì mà nhìn, mau về lớp đi!" Thầy giám thị hói đầu quát to, đuổi đám học sinh đang tụ tập xem náo nhiệt. Sau lưng thầy, hai cảnh sát mặc đồng phục đang đứng trước cửa văn phòng giáo viên, trao đổi với các thầy cô về tình hình vụ việc. 

 

"Chuyện gì vậy?" Tôi rướn người hỏi từ phía sau đám đông. 

 

"Văn phòng giáo viên bị trộm rồi, ngăn kéo bị cạy hết." Người phía trước đáp lại. "Nghe nói điện thoại, máy chơi game bị tịch thu đều bị lấy sạch." 

 

"Nếu không tìm lại được thì sao?" Có người hỏi. 

 

"Không phải trường đã báo cảnh sát rồi sao?" 

 

"Báo cảnh sát có ích gì, chẳng nghe bọn họ nói à, camera khu văn phòng toàn là đồ trang trí, hỏng từ lâu rồi." 

 

"Nhìn cái gì mà nhìn! Có phải các em muốn bị phạt đứng trước phòng giám thị không?" Tiếng quát của thầy giám thị lại vang lên, đám đông lập tức tản ra. 

 

Cả ngày hôm đó, tin đồn lan nhanh như bão qua khắp các dãy hành lang. 

 

Ban đầu, có người nói rằng mấy học sinh cá biệt dưới tầng một đã bị đưa lên đồn cảnh sát thẩm vấn. Sau đó lại có tin rằng vài ngày trước có người nghe thấy ai đó bàn tính kế hoạch lấy lại máy chơi game từ văn phòng. Cuối cùng, câu chuyện biến thành có kẻ nào đó bực tức với việc bị thu đồ, nên bày mưu trộm sạch. 

 

Giờ ra chơi, một số giáo viên may mắn không bị trộm dọn sạch đã vội vàng trả lại đồ cho học sinh. 

 

"Thầy Lưu chắc xui lắm đây, bàn làm việc của thầy bị lục tung nhiều nhất." Trong lúc xếp hàng ở căng tin, Giang Kiều Kiều ghé sát tai tôi nói nhỏ. "Thầy là giáo viên quản lý hành chính, ngày nào cũng thu điện thoại của học sinh, nhiều người ghét thầy lắm, không biết có ai nhân dịp này trả thù không..." 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Cậu ấy nói không sai. Ở trường Thế Tây, hầu hết giáo viên đều không quá nghiêm khắc với học sinh, chỉ có thầy Lưu là khó tính nhất, khiến bọn học sinh vừa sợ vừa ghét., Học sinh không ngừng nói xấu sau lưng thầy. 

 

Quả nhiên, phía trước có người bắt đầu đổ thêm dầu vào lửa: 

 

"... Cái lão già đó, thích lo chuyện bao đồng. Giờ thì hay rồi, bị báo ứng rồi chứ còn gì..." 

 

"... Đúng đấy, giáo viên chủ nhiệm lớp tao chẳng bao giờ thu điện thoại, thế mà ông ấy thấy lại xông vào thu ngay. Đã thu thì chớ, lại còn đứng giảng đạo đức cả buổi, phiền ch.ết được..." 

 

"... Dù sao thì nếu không tìm lại được điện thoại, ông ấy phải đền tiền chúng ta. Để xem lần này ông ấy làm thế nào!" 

 

"... Cơ mà, tiền lương của một giáo viên có đáng bao nhiêu? Trường chắc sẽ cho qua chuyện thôi... Nhưng này, có khi nào chính ông ấy dàn dựng vụ này không? Cả trường chỉ có ông ấy thu điện thoại tích cực nhất, chiến lợi phẩm nhiều nhất..." 

 

"Đừng có nói linh tinh nữa, tung tin đồn nhảm là có thể bị truy cứu trách nhiệm đấy!" Tôi nghiêm giọng cắt ngang. 

 

Những người đang xì xào quay lại nhìn tôi chằm chằm. Một trong số đó, Tần Hàn, cười lạnh, ngẩng cằm giễu cợt. 

 

"Ồ, ai đây nhỉ? Hóa ra là học trò cưng của thầy Lưu." Cô ta kéo dài giọng, cố ý nói lớn hơn. "Ê, nghe nói điện thoại của cậu cũng bị tịch thu, sao trông cậu chẳng có vẻ sốt ruột gì thế? Lạ thật, chẳng lẽ thầy Lưu đặc biệt ưu ái học trò cưng, lén trả lại cho cậu rồi à?" 

 

Các học sinh xung quanh nghe thấy liền đổ dồn ánh mắt về phía tôi. 

 

"Chuyện này đã có cảnh sát điều tra, các cậu cứ ngồi lê đôi mách sau lưng người khác thì giúp ích gì cho vụ án?" Tôi không quan tâm đến sự khiêu khích của Tần Hàn, vẫn nghiêm túc nói. "Thay vì tốn thời gian đồn đoán, tốt hơn là nghĩ về bản thân mình đi. Các cậu thực sự định sống như thế này cả đời sao?" 

Vừa dứt lời, Giang Kiều Kiều liền kéo tay áo tôi, vẻ mặt lo lắng. 

 

"Cậu..." 

 

"Ở đây làm gì đấy hả?!" 

 

Tiếng quát của thầy giám thị lại vang lên. Thầy ấy quét mắt nhìn quanh, đám đông lập tức vờ như không liên quan, quay đầu đi chỗ khác. 

 

"Em, em, cả em nữa, ra cuối hàng xếp lại cho tôi!" Thầy giám thị chỉ vào nhóm của Tần Hàn mà mắng. "Học thì không giỏi, gây chuyện thì số một!" 

 

Mấy cô nàng bị gọi tên tuy bất mãn, nhưng không dám cãi lại, chỉ hậm hực kéo nhau ra phía sau. Khi đi ngang qua tôi, họ không quên ném cho tôi một cái nhìn đầy ác ý. 

 

"Nhanh chân lên! Đi mau!" Thầy giám thị quát thêm một câu rồi bỏ đi. 

 

Tôi thở ra, tiếp tục xếp hàng. Nhưng không khí xung quanh đã thay đổi. 

 

"Xì, đúng là học sinh giỏi có khác, giáo viên còn không dám động đến." 

 

"Nhỏ tiếng thôi, coi chừng lại bị đuổi xuống cuối hàng..." 

 

Những lời bàn tán khó chịu vang lên. Tôi siết chặt tay, móng tay bấm vào lòng bàn tay. 

 

Trước khi rời đi, Tần Hàn ghé sát tai tôi, cười lạnh: "Lê Lễ, ở trường cẩn thận một chút nhé. Thầy Lưu còn phải dựa vào cậu để nhận tiền thưởng đấy." 

 

Sau đó, Giang Kiều Kiều trách tôi không nên nói câu đó trước mặt đám đông. 

 

"Cậu ngốc quá! Cậu tưởng đây là Tam Trung hay Phụ Trung à?" Cậu ấy sốt ruột. "Ở cái trường này, có bao nhiêu người ghét học sinh giỏi chứ? Cậu lại còn chọc tức bọn họ!" 

 

Tôi siết chặt tay, không nói gì. Cậu ấy nói đúng, trường Thế Tây là như vậy, tôi đã quá bốc đồng. 

 

"Với cả, cậu biết Tần Hàn là loại người nào rồi mà. Cô ta suốt ngày chơi với đám cá biệt, cậu tốt nhất là tránh xa ra." Giang Kiều Kiều chép miệng. 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cá Chép Ven Biển

Số ký tự: 0