Chương 3
Đang cập nhật
2025-03-15 20:31:07
Em gái nở nụ cười ngọt ngào.
Hơn nửa năm trôi qua, Tết sắp đến rồi.
Những khóm hoa huyên trong sân đều đã tàn úa.
Dù có chắt chiu đến đâu, thậm chí ăn cả những hạt gạo, bột mì đã mốc xanh, nhưng lương thực trong nhà vẫn sắp cạn sạch.
Chúng tôi chẳng còn gì để ăn nữa.
Mẹ không về, ngay cả ba cũng không về.
Ở đầu làng, từng nhóm cô chú đi làm xa lần lượt trở về, tôi và em gái mỗi ngày đều ngồi trên cọc gỗ cũ kỹ nơi cổng làng, chờ đợi từ xa.
Em gái nhìn những bộ quần áo mới, đồ chơi mới trên tay các cô chú, trong mắt tràn đầy mong đợi.
“Chị ơi, ba có kiếm được nhiều tiền không? Chị nói xem, ba có mua đôi giày kia cho em không?”
Đôi giày của nó đã chật, phần mũi giày há miệng, mỗi bước đi lại phát ra tiếng bạch bạch.
Tôi lơ đãng nhìn những đứa trẻ đeo cặp sách đi qua.
Tôi tám tuổi rồi.
Lẽ ra tôi phải đi học từ lâu.
Tôi muốn đi học.
Em gái lại nhìn chằm chằm vào chiếc xúc xích trên tay một đứa trẻ khác, nuốt nước bọt đánh ực:
“Đợi ba về, chúng ta cũng nấu một bát mì thật to, cho thêm dầu, cho cả xúc xích vào. Chị một cây, em một cây, nước lèo phải thật nhiều, phải cho thật nhiều muối…”
Nó giơ tay quệt đi vệt nước miếng bên mép.
Lúc này, một ông lão họ Lý đi ngang qua, bước qua rồi lại quay trở lại, cười tít mắt hỏi:
“Nhóc con, có muốn ăn xúc xích không?”
“Không ăn!”
Tôi lập tức quay đầu nhìn chằm chằm ông ta, ánh mắt đầy cảnh giác.
Bản năng mách bảo tôi—tôi ghét lão già này.
Một nhóm học sinh đeo cặp sách vừa đi ngang qua, ông ta cười gượng rồi lủi đi mất.
Giao thừa sắp đến, ngoài trời đã vang lên tiếng pháo, nhưng ba vẫn chưa về.
Mùa đông chẳng có gì để ăn, chúng tôi lén ra đồng nhặt rau dại, mang về luộc với nước trắng.
Rõ ràng đã ăn rất nhiều, nhưng chẳng hiểu sao cứ buồn nôn.
Ban đêm, đang ngủ lại bất chợt ọe một tiếng, nôn ra toàn nước trong.
Em gái ôm bụng, khẽ nói:
“Chị ơi, rau này em nuốt không nổi… Cứ thèm thịt mãi. Chị ơi, có phải em sắp thành yêu quái rồi không?”
Nhưng ngay cả rau dại cũng sắp hết, đồng ruộng đã bị nhặt gần sạch.
Một ngày nọ, em gái bất ngờ bắt về một con gà con.
Nó hào hứng nói:
“Chị ơi, mình làm thịt gà ăn đi!”
Trên mặt nó lấm tấm vết thương do gà mẹ mổ, nhưng bàn tay vẫn siết chặt con gà con đang kêu chiêm chiếp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tôi lưỡng lự:
“Nhưng… đây không phải gà của mình.”
“Chỉ ăn một con thôi. Một con thôi được không chị?”
“Nhưng mà…”
“Chị ơi, em đói.”
Em ấy gầy lắm, gầy đến mức hai mắt trũng sâu, gần như lồi ra.
Tôi nhìn nó một lúc, nuốt nước bọt, rồi khẽ gật đầu.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Ngay khi chúng tôi vừa nhóm lửa, cô út đã tìm đến.
Tim tôi thắt lại, hoảng sợ đến mức tay chân run rẩy.
Cô út cao to, cầm trong tay một cây gậy lớn.
Tôi run rẩy chắn trước mặt em gái, lí nhí:
“Là… là con bắt đấy. Nếu đánh thì đánh con đi, cô út.”
Cô út giận dữ nhìn hai chị em, nhưng lần này lại im lặng, không nói gì.
Em gái cẩn thận bước lên trước một bước, cố gắng nở nụ cười:
“Cô út, cô út tốt bụng, bọn con chưa ăn mà, chỉ đang chơi với gà thôi… Cô đừng giận nha.”
Em gái trông xinh hơn tôi, giọng nói cũng ngọt ngào hơn.
Cô út quay đầu nhìn cái nồi đất cũ kỹ trên mặt đất—đó là thứ duy nhất chúng tôi có để nấu ăn.
Đống lửa sắp tắt, mớ cỏ làm củi là tôi lén nhổ từ sau nhà cô út, tro đỏ vẫn đang cháy âm ỉ, bên trong còn có nửa củ khoai tây hỏng.
Cô út cau mày thật chặt, mở miệng như muốn nói gì đó, rồi lại khép lại, sau đó lại hé miệng, nhưng vẫn không nói ra lời.
Tôi càng thêm căng thẳng, cố gắng lấy lòng, nở nụ cười:
“Cô út, con trả lại gà cho cô nha, nó vẫn khỏe lắm, cô nhìn xem! Cô có khát không, con rót nước cho cô uống nha?”
Nói rồi, tôi vội vàng ra hiệu cho em gái.
Em gái lập tức chạy đi lấy bát.
Chiếc bát duy nhất còn nguyên vẹn đã được chúng tôi chuẩn bị sẵn, trong đó đã có một nhúm muối, chỉ chờ nấu xong nồi canh gà.
Nó vụng về nhón chân, định đổ muối ra trước—số muối này đã sắp hết, dù chỉ một chút cũng không thể lãng phí.
Đúng lúc ấy, cô út đột nhiên lạnh nhạt nói:
“Tao không khát.”
Lửa đã gần tắt, căn phòng tràn ngập khói, khiến tôi không nhìn rõ nét mặt của cô út.
Cô út híp mắt lại như bị khói xộc vào, hai mắt đỏ hoe, giọng nói cũng trở nên khàn khàn:
“Hai đứa bây… đúng là… đồ sao chổi… chó má thật… tội nghiệt mà…”
Nói rồi, cô út xoay người bước ra ngoài, chỉ để lại một câu:
“Đóng cửa lại đi.”
Sau đó, cô út mang đến một bao gạo và một miếng thịt, đặt xuống trước mặt hai chị em tôi:
“Đây là cho mượn. Đợi ba tụi bây về rồi trả.”
Hơn nửa năm trôi qua, Tết sắp đến rồi.
Những khóm hoa huyên trong sân đều đã tàn úa.
Dù có chắt chiu đến đâu, thậm chí ăn cả những hạt gạo, bột mì đã mốc xanh, nhưng lương thực trong nhà vẫn sắp cạn sạch.
Chúng tôi chẳng còn gì để ăn nữa.
Mẹ không về, ngay cả ba cũng không về.
Ở đầu làng, từng nhóm cô chú đi làm xa lần lượt trở về, tôi và em gái mỗi ngày đều ngồi trên cọc gỗ cũ kỹ nơi cổng làng, chờ đợi từ xa.
Em gái nhìn những bộ quần áo mới, đồ chơi mới trên tay các cô chú, trong mắt tràn đầy mong đợi.
“Chị ơi, ba có kiếm được nhiều tiền không? Chị nói xem, ba có mua đôi giày kia cho em không?”
Đôi giày của nó đã chật, phần mũi giày há miệng, mỗi bước đi lại phát ra tiếng bạch bạch.
Tôi lơ đãng nhìn những đứa trẻ đeo cặp sách đi qua.
Tôi tám tuổi rồi.
Lẽ ra tôi phải đi học từ lâu.
Tôi muốn đi học.
Em gái lại nhìn chằm chằm vào chiếc xúc xích trên tay một đứa trẻ khác, nuốt nước bọt đánh ực:
“Đợi ba về, chúng ta cũng nấu một bát mì thật to, cho thêm dầu, cho cả xúc xích vào. Chị một cây, em một cây, nước lèo phải thật nhiều, phải cho thật nhiều muối…”
Nó giơ tay quệt đi vệt nước miếng bên mép.
Lúc này, một ông lão họ Lý đi ngang qua, bước qua rồi lại quay trở lại, cười tít mắt hỏi:
“Nhóc con, có muốn ăn xúc xích không?”
“Không ăn!”
Tôi lập tức quay đầu nhìn chằm chằm ông ta, ánh mắt đầy cảnh giác.
Bản năng mách bảo tôi—tôi ghét lão già này.
Một nhóm học sinh đeo cặp sách vừa đi ngang qua, ông ta cười gượng rồi lủi đi mất.
Giao thừa sắp đến, ngoài trời đã vang lên tiếng pháo, nhưng ba vẫn chưa về.
Mùa đông chẳng có gì để ăn, chúng tôi lén ra đồng nhặt rau dại, mang về luộc với nước trắng.
Rõ ràng đã ăn rất nhiều, nhưng chẳng hiểu sao cứ buồn nôn.
Ban đêm, đang ngủ lại bất chợt ọe một tiếng, nôn ra toàn nước trong.
Em gái ôm bụng, khẽ nói:
“Chị ơi, rau này em nuốt không nổi… Cứ thèm thịt mãi. Chị ơi, có phải em sắp thành yêu quái rồi không?”
Nhưng ngay cả rau dại cũng sắp hết, đồng ruộng đã bị nhặt gần sạch.
Một ngày nọ, em gái bất ngờ bắt về một con gà con.
Nó hào hứng nói:
“Chị ơi, mình làm thịt gà ăn đi!”
Trên mặt nó lấm tấm vết thương do gà mẹ mổ, nhưng bàn tay vẫn siết chặt con gà con đang kêu chiêm chiếp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tôi lưỡng lự:
“Nhưng… đây không phải gà của mình.”
“Chỉ ăn một con thôi. Một con thôi được không chị?”
“Nhưng mà…”
“Chị ơi, em đói.”
Em ấy gầy lắm, gầy đến mức hai mắt trũng sâu, gần như lồi ra.
Tôi nhìn nó một lúc, nuốt nước bọt, rồi khẽ gật đầu.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Ngay khi chúng tôi vừa nhóm lửa, cô út đã tìm đến.
Tim tôi thắt lại, hoảng sợ đến mức tay chân run rẩy.
Cô út cao to, cầm trong tay một cây gậy lớn.
Tôi run rẩy chắn trước mặt em gái, lí nhí:
“Là… là con bắt đấy. Nếu đánh thì đánh con đi, cô út.”
Cô út giận dữ nhìn hai chị em, nhưng lần này lại im lặng, không nói gì.
Em gái cẩn thận bước lên trước một bước, cố gắng nở nụ cười:
“Cô út, cô út tốt bụng, bọn con chưa ăn mà, chỉ đang chơi với gà thôi… Cô đừng giận nha.”
Em gái trông xinh hơn tôi, giọng nói cũng ngọt ngào hơn.
Cô út quay đầu nhìn cái nồi đất cũ kỹ trên mặt đất—đó là thứ duy nhất chúng tôi có để nấu ăn.
Đống lửa sắp tắt, mớ cỏ làm củi là tôi lén nhổ từ sau nhà cô út, tro đỏ vẫn đang cháy âm ỉ, bên trong còn có nửa củ khoai tây hỏng.
Cô út cau mày thật chặt, mở miệng như muốn nói gì đó, rồi lại khép lại, sau đó lại hé miệng, nhưng vẫn không nói ra lời.
Tôi càng thêm căng thẳng, cố gắng lấy lòng, nở nụ cười:
“Cô út, con trả lại gà cho cô nha, nó vẫn khỏe lắm, cô nhìn xem! Cô có khát không, con rót nước cho cô uống nha?”
Nói rồi, tôi vội vàng ra hiệu cho em gái.
Em gái lập tức chạy đi lấy bát.
Chiếc bát duy nhất còn nguyên vẹn đã được chúng tôi chuẩn bị sẵn, trong đó đã có một nhúm muối, chỉ chờ nấu xong nồi canh gà.
Nó vụng về nhón chân, định đổ muối ra trước—số muối này đã sắp hết, dù chỉ một chút cũng không thể lãng phí.
Đúng lúc ấy, cô út đột nhiên lạnh nhạt nói:
“Tao không khát.”
Lửa đã gần tắt, căn phòng tràn ngập khói, khiến tôi không nhìn rõ nét mặt của cô út.
Cô út híp mắt lại như bị khói xộc vào, hai mắt đỏ hoe, giọng nói cũng trở nên khàn khàn:
“Hai đứa bây… đúng là… đồ sao chổi… chó má thật… tội nghiệt mà…”
Nói rồi, cô út xoay người bước ra ngoài, chỉ để lại một câu:
“Đóng cửa lại đi.”
Sau đó, cô út mang đến một bao gạo và một miếng thịt, đặt xuống trước mặt hai chị em tôi:
“Đây là cho mượn. Đợi ba tụi bây về rồi trả.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro