Bóc Trần Mùa Hạ

Chương 12

Đang cập nhật

2025-03-15 20:31:07

Tôi lên tàu.

Một cô tốt bụng đã mua vé cho tôi, tôi đi cùng cô ấy.

Đoàn tàu chầm chậm lăn bánh, tiến về phía Tây Nam, nơi gần với mẹ hơn.

Khung cảnh bên ngoài cửa sổ nhanh chóng lùi xa.

Cô ấy ôm một đứa bé sơ sinh trong lòng.

Thi thoảng, cô ấy cho con bú, thi thoảng nhìn khuôn mặt ngủ say của đứa trẻ.

Khi đứa bé khóc, cô ấy nhẹ nhàng xoa má nó, khóe môi bất giác nở nụ cười dịu dàng:

“Sao thế con? Lại khó chịu à?”

Tôi im lặng nhìn cô ấy rất lâu.

Cô ấy nhận ra ánh mắt của tôi, bật cười, quay sang đứa bé dỗ dành:

“Ngoan nào, đừng khóc nữa, nhìn kìa, chị gái đang cười con đấy.”

Hơi thở của cô ấy đều đặn, dịu dàng, khe khẽ ngân nga một bài hát ru.

Cô ấy chạm nhẹ vào chóp mũi của con mình, ánh mắt tràn đầy yêu thương.

Tôi khe khẽ nói:

“Ước gì… em gái cháu cũng có một người mẹ như cô.”

Cô ấy khẽ cười:

“Sẽ có mà. Mẹ nào cũng thương con mình cả. Lần này cháu đi tìm mẹ, nhất định phải để mẹ đón cháu về nhé. Đi theo ba đâu có tốt.”

Tôi gật đầu.

Tôi nhớ về những ngày hai chị em tôi ngồi nặn đất, làm những con búp bê bằng bùn.

Em gái chơi đến lấm lem, khăng khăng phải nặn một con búp bê thật to, để em ấy có thể ôm chặt lấy nó.

“Trước đây, mỗi lần em gái cháu muốn một thứ gì đó… cháu đều nói ‘để sau nhé’.”

“Lúc đó, cháu còn thấy nó thật mất thời gian.”

Cô ấy nhẹ giọng an ủi:

“Đừng tự trách nữa, sau này vẫn còn cơ hội mà.”

“Không phải tự trách, mà là hối hận.” Tôi đặt tay lên ngực, thì thào:

“Cháu rất hối hận.”

Hối hận vì mình quá ngu ngốc.

Hối hận vì không biết trẻ em có thể mua vé rẻ hơn.

Hối hận vì khi nhận được thư, không lập tức lên đường.

Hối hận vì đã tằn tiện, tiết kiệm từng đồng.

Đau khổ là một kết quả.

Là một loại cảm xúc buộc phải chấp nhận.

Nhưng hối hận—là một cuộc hành hình.

Là bất lực, là không thể cứu vãn.

Tôi nghĩ…

Nếu người mẹ chưa từng trở về kia biết chuyện này, bà ấy sẽ ra sao?

Tôi ở lại thành phố đó vài tháng.

Một thành phố hoàn toàn khác.

Hai bên đường tràn ngập hoa, những bông hoa dưới nắng rực rỡ đến kỳ lạ, như một thứ gì đó xa lạ và quái đản.

Tôi xách theo một túi bánh bao, tóc buộc gọn gàng, mỗi ngày đều rửa mặt trong nhà vệ sinh công cộng.

Buổi tối, tôi ngủ trong lối thoát hiểm của trung tâm thương mại, ngủ trong góc công viên.

Có người đuổi, nhưng cũng có người nhường chỗ cho tôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Tôi không biết nhiều chữ.

Nhưng tờ báo mà cô ở ủy ban giấu đi, tôi đọc hiểu toàn bộ.

Cũng chính lúc đó, tôi mới hiểu tại sao mẹ lại bỏ chúng tôi.

Tôi mới biết—

Mẹ tôi là một nạn nhân bị buôn bán.

Trước khi bị bán cho ba tôi, bà đã bị bán qua tay nhiều người.

Bà luôn tìm cách chạy trốn.

Lúc bị bán đến nhà tôi, chân bà suýt nữa đã bị đánh gãy.

Cho đến khi sinh tôi, bà mới có một chút tự do.

Báo chí dùng giọng điệu đầy thương hại và chỉ trích để kể về chuyện của bà.

Những câu chữ đó nặng nề hơn bất kỳ cái bạt tai nào của ba tôi.

Dựa theo bài báo, tôi tìm đến nơi làm việc của ông ngoại.

Từng chút, từng chút một, tôi lần ra được nơi mẹ đang sống.

Đó là một khu chung cư cũ kỹ, tường gạch đỏ, từng góc đều giống nhau, rất khó tìm ra căn nhà nào là của bà.

Tôi không biết mẹ sống ở tầng nào.

Tôi chỉ đành chờ đợi.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Chiều thứ sáu, cuối cùng mẹ cũng xuất hiện.

Bà đi rất chậm.

Nhưng chỉ cần nhìn bóng lưng, tôi đã nhận ra ngay lập tức.

Những hình ảnh mơ hồ trong ký ức dần dần chồng khớp với thực tại.

Bà vẫn còn trẻ, môi mím nhẹ, nhưng mỗi khi bước đi, bà luôn cúi đầu.

Bà thường dừng lại, cảnh giác ngoảnh đầu nhìn phía sau, rồi mơ màng quét mắt khắp xung quanh.

Ánh nắng bao phủ lấy bà.

Dưới chân bà, bóng đổ xuống thành từng lớp dày đặc, lẫn lộn, chồng chéo, không thể xua tan.

Tôi đã ngồi đó, lặng lẽ nhìn bà suốt hai ngày.

Cuối tuần, một người đàn ông chạy xe máy điện đến đón bà.

Ông ta dịu dàng đỡ bà lên xe.

Ghế trước còn có một bé gái hai tuổi, tóc cột nơ bướm.

Con bé nhảy nhót xuống xe, chắp tay sau lưng, ngẩng đầu gọi mẹ:

“Mẹ ơi, mẹ ơi!”

Mẹ mỉm cười dịu dàng, nghiêng đầu nhìn chiếc kẹo trên tay con bé:

“Lại ăn kẹo nữa à? Hư răng bây giờ.”

“Mẹ ơi, mẹ ơi!” Con bé nũng nịu.

Mẹ bất đắc dĩ bật cười, dịu dàng dặn dò:

“Lần này thôi đấy nhé. Chỉ được ăn một nửa thôi đấy.”

“Dạ! Bảo Bảo biết rồi ạ!”

Họ xách túi trái cây trên xe điện, bước vào khu chung cư.

Tôi cũng đứng dậy, đi theo.

Bé gái đi chậm hơn một chút, trong khi người đàn ông và mẹ vẫn trò chuyện với nhau.

Họ nói rằng đã hẹn được một bác sĩ chỉnh hình rất giỏi, có thể để con bé ở đây trước, ngày mai sẽ đưa đi khám.

Bé gái nhìn thấy tôi, nghiêng đầu tò mò.

Tôi cũng nhìn nó.

Rồi tôi đột ngột dừng bước.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Bóc Trần Mùa Hạ

Số ký tự: 0