Bé Phượng Hoàng Được Cả Nhà Yêu Chiều

Đi chơi

Lý Ôn Tửu

2025-02-28 08:10:40

Edit: Ry

Bạch Quân không hiểu sao mọi chuyện lại thành thế này. Cuối tuần được nghỉ, anh vốn định ở nhà tập trung tu luyện, kết quả mới sáng đã bị Túc Úc lôi ra khỏi cửa, đến lúc lên xe mới phát hiện có cả ba mẹ Túc, Túc Minh và Trần Kinh Hạc.

Bạch Quân chỉ biết là tới công viên mới mở ở ngoại ô, còn rốt cuộc là tại sao phải đến đó thì chịu.

Ngồi xuống ghế, mặt đối mặt với Túc Minh.

Túc Minh chủ động nói: "Em không biết, bọn họ cũng không nói gì cho em hết, cứ lén lén lút lút vậy đó."

Bắt đầu từ hôm qua nó về nhà, thái độ của ba mẹ đã rất kì quái. Sáng nay còn dựng nó dậy từ sớm, nói là muốn dẫn nó đi công viên chơi, nhưng rõ ràng là có âm mưu khác.

Bạch Quân: "Lê Lê với Huyền Thính không đi chung à?"

"Anh hai tuần này ở lại trường làm thí nghiệm ạ, chắc là anh Huyền Thính cũng thế." Túc Minh nhìn mấy người lớn: "Em thề là kì lắm ấy. Nếu mà đi ra ngoài chơi thì chắc chắn ba mẹ em sẽ không để anh hai với anh Huyền Thính ở nhà đâu. Hôm qua họ đã như thế rồi, em nghĩ em chỉ là cái cớ thôi."

Bạch Quân nhìn mấy người lớn ngồi phía trước trò chuyện, anh với Túc Minh cứ như bị ngăn cách ở một thế giới khác.

Chẳng mấy chốc đã tới công viên.

Công viên này có đầu tư của tập đoàn Trần Thị, thực tế chủ đầu tư là Ly Huyền Thính, mất 6 năm mới xây xong. Mà công viên này cũng không phải công viên bình thường, bề ngoài thì nó chỉ như mấy công viên giải trí khác, thực tế nơi này tồn tại hai không gian. Một cái là không gian ngoài cho Nhân tộc bình thường, cái còn lại là không gian trong, khai thác các loại vui chơi giải trí kiểu mới, dành cho Nhân tu Yêu tu chơi đùa.

Thế giới trong và ngoài được xây dựng theo phong cách hoàn toàn mới. Mười năm qua, khoa học kỹ thuật phát triển nhanh chóng mặt, tập đoàn Trần Thị cũng xây dựng vài nơi phúc lợi cho Nhân tu Yêu tu, công viên này là một ví dụ. Ngoài ra còn có trường học Nhân tộc được xây dựng dành riêng cho con non Yêu tộc ở trong núi Tức Linh. Giới đạo tu có rất nhiều trường chuyên dạy cho tu sĩ, nhưng gần như chưa có trường nào được xây dựng dành riêng cho Yêu tộc học kiến thức của Nhân tộc.

Công viên này mới khai trương đã thu hút rất nhiều tu sĩ tới thăm thú.

Xe nhà họ Túc dừng ở bãi đỗ, sau đó một đoàn người vào trong. Túc Minh và Bạch Quân, mỗi người bị nhét cho một cái mũ, càng không hiểu mô tê gì: "Mấy hôm nay trời lạnh..."

Bạch Quân ngẩng lên: "Hôm nay còn không nắng nữa, trời đầy mây."

"Ông thì biết cái gì." Túc Úc giám sát cả hai đội mũ: "Trời nhiều mây mới là lúc tia tử ngoại mạnh nhất, làm tổn thương da. Đội nghiêm chỉnh vào, đừng có tháo ra."

Bạch Quân mới nhấc cái mũ lên đã bị Túc Úc ấn xuống: "...?"

Họ tới đúng lúc gặp xe hoa đang đi diễu hành mừng khai trương, cả đoàn người không có mục đích gì đi vu vơ, càng khiến Túc Minh khó hiểu. Cuối cùng nó kéo Bạch Quân tới chỗ chòi hóng mát: "Anh Quân, anh có thấy bọn họ giống như đang tìm ai không?"

"Ừ, giống lắm." Bạch Quân: "Uống trà trái cây không Minh Minh, tụi mình ngồi đây nghỉ một lát."

Túc Úc đi tới, nhìn hai anh em ngồi uống trà trái cây bên cạnh, lên mạng tìm hướng dẫn vui chơi cho các cặp đôi, bỗng hỏi: "Đã ai chơi đu quay ngựa chưa?"

Túc Minh và Bạch Quân kinh ngạc quay sang.

Túc Úc không hiểu sao mình bị nhìn, hỏi tiếp: "Cốc cà phê xoay cũng được."

-

Công viên trò chơi mới khai trương, người tới rất đông.

Số lần Túc Lê đi công viên trò chơi đếm được trên đầu ngón tay, một công viên có quy mô lớn như vậy càng là lần đầu tiên. Khi thấy xe hoa diễu hành qua, cậu còn rất bất ngờ. Mười năm qua tuy các công trình chơi trò chơi đều được cải tiến, nhưng thực tế thì vẫn là trò cũ. Hồi nhỏ bị kẹt tuổi tác nên có mấy trò cậu không được chơi, giờ thấy thì hào hứng kéo Ly Huyền Thính đi trải nghiệm.

Hai người mặc trang phục trắng xanh đan xen, rất thoải mái, trên áo in hình hoa giống nhau, khiến người qua đường liên tiếp ngoái đầu nhìn. Lúc đi ngang qua một tiệm bán đồ lưu niệm, Ly Huyền Thính bèn mua hai cái mũ, đội cho Túc Lê một cái. Tới khu tàu lượn siêu tốc, thấy một hàng dài, Túc Lê do dự: "Có phải chúng ta chọn không đúng ngày để tới đây không?"

Mới khai trương nên người tới chỉ đông chứ không có ít, chơi cái gì cũng phải xếp hàng rất lâu.

Ly Huyền Thính lại nắm tay cậu, đi vòng qua hàng người tới lối dành riêng cho nhân viên, đưa thẻ chứng minh cho nhân viên thì được họ dẫn tới một cái cầu thang khác để đi lên.

"Đây." Ly Huyền Thính đưa cho Túc Lê một cái thẻ: "Lúc xây dựng ta yêu cầu bên kinh doanh làm mấy cái thẻ VIP, có thể chơi thoải mái, không cần xếp hàng, đưa cho nhân viên xem là được."

Giờ Túc Lê mới nhớ ra công viên này do Ly Huyền Thính đầu tư.

Hai người toại nguyện đi lên ngồi tàu lượn siêu tốc. Túc Lê tràn đầy phấn khởi kéo Ly Huyền Thính tới ngồi ở toa đầu, ánh mắt không khỏi nhìn về phía đường ray trập trùng không thấy hết đằng kia. Khi còn bé cậu cùng ba đi công viên trò chơi, thấy tàu siêu tốc thì chỉ đứng xa xa nhìn. Chiều cao không đủ tuổi tác không đủ, chỉ có thể nhìn người khác chơi.

Papa thấy vậy bảo có thể cho cậu ngồi linh vật bay lượn thỏa thích, nhưng Túc Lê lại thấy dùng linh vật khác với chơi trò chơi, không có không khí, nên từ chối.

"Eo, chết rồi sợ quá."

"Đừng sợ, em sợ thì nắm tay anh này. Không sao đâu cục cưng, tàu lượn siêu tốc thôi mà."

"Nhưng mà tàu lượn ở đây vừa dài vừa uốn lượn, nhìn xuống dưới sợ lắm."

"Nào, nắm tay anh."

Sau lưng truyền đến tiếng trò chuyện, Túc Lê không khỏi nhìn lại, phát hiện là một cặp đôi. Bạn nữ nắm chặt tay bạn nam, có vẻ như đang xây dựng tâm lý, mặt mày hơi căng thẳng.

Túc Lê không khỏi nghĩ đến mấy hôm trước ở kí túc xá, lúc cậu bảo sẽ đi công viên trò chơi, Bách Thành còn kể cho cậu nghe đủ loại trải nghiệm. Cậu ta nói mình là chó độc thân, chơi cái gì cũng sẽ có mấy cặp đôi hú hí vung thức ăn cho chó, đề nghị Túc Lê nhất định phải rủ bạn đi cùng, gặp mấy cặp đôi sẽ đỡ xấu hổ hơn.

Cậu mải nghĩ ngợi, chuông báo tàu đã sẵn sàng vang lên.

Một bàn tay to rộng đột nhiên vươn tới, nắm lấy tay trái cậu. Tàu lượn khởi động, chầm chậm đi về phía trước. Mắt Túc Lê hơi sáng lên, tự động bỏ qua ý tưởng muốn dùng linh lực thử thăm dò cái tàu lượn này, tất cả giác quan chỉ tập trung ở trước mắt.

Cũng không cao lắm, nhưng mà lúc tàu chạy từ trên cao xuống lại khiến cậu như thấy được ảo giác.

Như thể cậu trở lại thời Hỗn Độn, ngồi trên sừng, được Long dẫn đi bay xuyên mây xanh, vẫy vùng bốn bể.

Tiếng thét chói tai lúc cao lúc thấp, lòng Túc Lê tràn đầy thoải mái, hoàn toàn sa vào khoái cảm đi tàu lượn siêu tốc. Cho đến khi tàu dừng lại, cậu còn chưa đã thèm, muốn chơi thêm lần nữa.

Ly Huyền Thính thấy được ánh sao rạng rỡ nơi đáy mắt thiếu niên, bèn nói: "Chơi thêm lần nữa nhé?"

"Ừ!" Túc Lê vui sướng đáp.

Cũng không biết ngồi bao nhiêu lượt, đến lúc xuống khỏi tàu lượn, cảm giác vui sướng đó vẫn còn nguyên vẹn trong lòng. Túc Lê hồi hởi kéo tay Ly Huyền Thính: "Chúng ta đi thử cái kia đi."

Cậu chỉ vào cái đu quay cảm giác mạnh ở đối diện trạm tàu lượn siêu tốc.

Nhưng xuống khỏi tàu lượn được vài phút, Túc Lê bắt đầu nhìn quanh: "Bên dưới này linh khí rất loạn, kì lạ, sao đông tu sĩ vậy."

"Ở đây còn có một thế giới trong nữa, dành riêng cho tu sĩ, tất nhiên cũng có rất nhiều người tới chơi." Ly Huyền Thính mỉm cười, lấy mũ của cả hai từ chỗ gửi đồ, đội lên cho Túc Lê: "Đợi chơi xong ở ngoài chúng ta vào trong xem. Bên trong thì không có mấy hạn chế, ngươi có thể dùng yêu pháp..."

"Vậy lát nữa rồi xem." Túc Lê bỏ qua lo nghĩ, kéo hắn chạy về phía trước: "Chúng ta thử cái đó đi."

Hai người đi một vòng quanh công viên, chơi rất nhiều trò, cuối cùng ngồi ở khu nghỉ ngơi.

Kiếm Lai
Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn
Tiên Nghịch
Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp
Vưu Vật - Nhi Hỉ
Ngôn Tình, Sủng
Ly Huyền Thính mở bản đồ công viên, hỏi: "Còn mấy chỗ này nữa, muốn đi thử không?"

"Không." Túc Lê liếc một cái: "Đu quay ngựa hồi bé chơi rồi, mấy trò còn lại cũng chán."

Ly Huyền Thính: "Vậy bỏ qua."

Yên lặng một hồi, Túc Lê lại không nhịn được nhìn sang Ly Huyền Thính, nghĩ vài chuyện.

"Chào quý khách." Một nữ nhân viên đi tới: "Hôm nay nhân dịp khai trương, tiệm chúng tôi giảm giá đặc biệt ạ, các cặp đôi tới mua hàng đều sẽ được tiệm tặng một phần đồ ngọt."

Cô đặt một phần bánh pudding lên bàn.

Túc Lê khựng lại: "Bọn tôi..."

"Cảm ơn." Ly Huyền Thính lại chủ động đáp.

Nữ nhân viên tươi cười: "Chúc quý khách có một buổi đi chơi thật vui vẻ."

Ly Huyền Thính múc một muỗng pudding, đưa tới miệng Túc Lê: "Thử xem?"

Túc Lê nhìn cái muỗng nhỏ, không há miệng.

Ly Huyền Thính: "Sao vậy? Há ra nào."

Động tác của hắn hết sức tự nhiên, như thể việc đút cậu ăn là cái gì đó rất đỗi bình thường.

Túc Lê hơi hé miệng, cái thìa lập tức đi vào trong. Pudding trơn mềm trượt trên đầu lưỡi, cậu còn chưa kịp cảm nhận hương vị, một thìa nữa đã đưa tới.

Trước kia Túc Lê chưa từng cảm thấy Ly Huyền Thính đút mình ăn có vấn đề gì, chỉ khi tư tưởng có sự thay đổi, hành vi này mới biến thành vô cùng không thích hợp. Xỏ giày cũng thế, cho ăn cũng thế, cậu không phải không thể tự chăm sóc bản thân, nhưng lại luôn được Ly Huyền Thính tỉ mỉ bảo bọc... Như vậy quá thân mật.

"Không ngon à?" Ly Huyền Thính hỏi.

Túc Lê đè ép đồ đằng, lí nhí: "Không, quá ngọt."

Ly Huyền Thính nếm thử, Túc Lê thấy hắn dùng chung thìa với mình thì mắt dán chặt vào miệng Ly Huyền Thính.

"Đúng là hơi quá ngọt." Ly Huyền Thính đặt thìa xuống: "Về ta làm cho cái khác."

"A Ly." Hắn lại gọi.

Túc Lê ngẩng lên: "Sao... Sao thế?"

Ly Huyền Thính hỏi: "Chúng ta sẽ luôn ở bên nhau chứ?"

Túc Lê sửng sốt: "Tất nhiên rồi... Bây giờ ngươi là kiếm của ta, là kiếm bản mạng của ta."

Là long hồn cậu dốc hết sức để níu giữ. Họ đã cùng nhau trải qua Niết Bàn, chỉ cần đúc lại thân kiếm, bọn họ sẽ vĩnh viễn không tách rời... Là quan hệ thần hồn giao hòa, thân mật nhất trên thế gian này.

Đúng... Túc Lê tỉnh ra, trong tất cả mọi người, Ly Huyền Thính là sự tồn tại có quan hệ thân mật nhất với cậu.

Bọn họ sẽ vĩnh viễn không tách rời.

-

"Chắc chắn không nhìn nhầm chứ?" Diệp Tư Tế đứng ở cổng công viên, nhìn người qua người lại: "Trần Kinh Hạc thật sự tới đây?"

Tu sĩ của tộc Kim Ô vội vàng gật đầu. Y cũng không biết tại sao Đại Tư Tế cả ngày quấn lấy Trần Kinh Hạc không thả, rõ ràng ngài ấy rất muốn gặp vị tiểu tiên sinh kia, nhưng lần nào cũng chỉ đứng nhìn từ xa, không dám quấy rầy. Còn ra lệnh cho đám con cháu tộc Kim Ô đang học ở đại học Thủ Đô trông chừng bảo vệ tiểu tiên sinh, không cho các tu sĩ khác tiếp cận.

Cũng vì thế mà bọn họ đã xung đột với tu sĩ tộc Huyền Hạc mấy lần. Nếu không phải đại học Thủ Đô là thánh địa tri thức thì chắc đã lao vào đánh nhau rồi.

Lần này không biết Đại Tư Tế nghe tin từ đâu, biết được Trần Kinh Hạc tới công viên trò chơi mới mở ở ngoại ô thì tức tốc chạy từ trong tộc tới.

"Hôm nay tu sĩ tới đây rất đông." Y dẫn Đại Tư Tế vào trong, cả hai lẫn trong dòng người như là ông cháu dắt nhau đi chơi.

Diệp Tư Tế quan sát xung quanh: "Tìm Trần Kinh Hạc trước."

-

Hai vợ chồng Túc Thanh Phong lượn một vòng công viên cũng không tìm được Ly Huyền Thính. Bạch Quân và Túc Minh né bọn họ, chạy đi chỗ khác chơi. Ba Túc cau mày nhìn Túc Úc: "Anh chắc là Huyền Thính sẽ chơi đu quay ngựa chứ?"

"Đây là chỗ cuối cùng." Túc Úc không muốn từ bỏ: "Trên mạng toàn nói thế mà, đây ba xem, <Những trò chắc chắn phải chơi cùng bạn gái khi tới công viên trò chơi>. Nó không dẫn con gái nhà người ta tới đây thì định đi đâu?"

Mẹ Túc nhíu mày: "Nhưng lỡ cô bé kia không thích đu quay ngựa thì sao?"

Túc Úc hoàn toàn không nghĩ đến việc sẽ có con gái không thích đu quay ngựa, lập tức phản bác: "Sao có thể có chuyện đó được?"

Trần Kinh Hạc mới nói chuyện điện thoại xong đi tới: "Anh cho người đi tìm rồi, công viên này quá rộng."

Bốn người đành phải tìm chỗ ngồi gần đu quay ngựa, một lần nữa bàn lại tuyến đường. Ba Túc đi mua đồ uống, mẹ Túc không ngừng quan sát xung quanh: "Mọi người có cảm thấy là hôm nay tu sĩ tới hơi đông không."

"Có thế giới trong ngoài mà mẹ?" Túc Úc không ngẩng đầu, tiếp tục tìm hướng dẫn vui chơi.

Trần Kinh Hạc nghe Túc Dư Đường nói vậy cũng chú ý quan sát xung quanh. Một lát sau, y hiểu tại sao Túc Dư Đường lại thắc mắc, bởi vì tỉ lệ tu sĩ xuất hiện trong dòng người thật sự quá cao. Trong công viên trò chơi bình thường, một trăm người gặp được một tu sĩ đã là may mắn rồi. Nhưng giờ y nhìn quanh, cứ năm mươi người thường sẽ lẫn chừng 5-6 người có linh khí.

Tu vi cao thấp không đồng đều, phần lớn là đám thanh niên.

"Rất kì quái." Mẹ Túc nhíu mày: "Nếu tu sĩ tới đây chơi thì hẳn là sẽ vào thế giới trong."

"Đúng vậy." Ánh mắt Trần Kinh Hạc trở nên nghiêm túc: "Mà những tu sĩ này đều đi lẻ, không giống như có hội nhóm."

Nơi này là công viên trò chơi, người đến đây sẽ hiếm ai đi một mình, thường sẽ là đi chung với bạn bè, hoặc là cha mẹ dẫn con cái đi chơi, phần lớn là nhóm hai người. Nhưng những tu sĩ này đều hành động một mình, hơn nữa còn cố ý tránh các tu sĩ khác... Hành vi lén lút, hết sức không bình thường.

Ba Túc cầm mấy chai coca về, Trần Kinh Hạc đã đi gọi cho Thanh Điểu để điều tra chuyện này. Túc Úc đang say mê tìm kiếm hướng dẫn, cuối cùng cũng phát hiện một địa điểm mới, chỉ vào bản đồ bảo: "Đi nhà ma đi."

"Đi cái gì cơ?" Ba Túc hỏi.

"Đấy là ba không hiểu thôi. Chỗ này tối đen, nếu Huyền Thính có ý với con nhà người ta thật thì chắc chắn sẽ dẫn tới đây." Túc Úc ưỡn ngực: "Đến lúc đó ấy à, người ta sợ quá trốn vào lòng, sướng thế còn gì."

Ba Túc nhíu mày: "Không ra thể thống gì."

Rồi hỏi: "Nhà ma ở chỗ nào?"

Một bên khác, Túc Lê và Ly Huyền Thính đi mấy vòng chơi tiếp vài trò. Lúc đi ngang qua khu giải khát, bên cạnh có chỗ ném phi tiêu, hai người thắng một đống gấu bông nhỏ, đến khi ánh mắt chủ tiệm nhìn họ đã có phần ai oán thì mới chịu dừng tay. Túc Lê lưỡng lự không biết nên đi đâu chơi tiếp, bỗng thấy cái nhà ma sừng sững ở chân núi đằng trước.

Trang trí bên ngoài của nó tạo không khí rất ma quái, đề tài kinh dị tâm linh, mỗi tấm áp phích quảng cáo đều là hình vuốt quỷ.

Còn có rất nhiều người đang xếp hàng. Túc Lê thắc mắc: "Trong đó chơi cái gì vậy?"

Hồi bé cậu chưa chơi cái này, giờ thấy thì khá tò mò.

"Nhà ma ở các công viên khác là người thật đóng vai NPC." Ly Huyền Thính giải thích: "Nhưng cái này lại khác, NPC bên trong đều là con rối được chế tạo đặc biệt. Mục đích ban đầu là để tăng thêm công trình chơi đùa cho thế giới trong. Trong đội kinh doanh có tu sĩ quen biết với một tông sư con rối của Nhân tộc, tất cả con rối trong này đều là hàng đặt làm từ người đó, tốn rất nhiều tiền."

"Đại sư làm rối?" Túc Lê nghe vậy mắt hơi sáng: "Hắn là ai vậy?"

"Một đại tông sư của Nhân tộc, cũng là một thợ chế tạo nổi tiếng, có thể nói là thợ làm rối mạnh nhất hiện giờ." Ly Huyền Thính nói xong hơi ngừng lại: "Tất nhiên đó là Nhân tộc tự phong. Kĩ thuật làm rối của hắn đúng là rất tinh xảo, coi như là tiêu chuẩn cao nhất hiện giờ bên Nhân tộc."

Không đợi Ly Huyền Thính nói hết, Túc Lê đã hồ hởi kéo hắn chạy tới nhà ma: "Chúng ta đi xem thử đi."

Con ngươi Ly Huyền Thính tối lại, ánh mắt dừng ở ngón tay Túc Lê, phần da tiếp xúc với cậu dường như có một sự tê dại.

Hai người không cần xếp hàng, nhanh chóng lên vị trí thứ nhất.

Túc Lê im lặng nghe nhân viên công tác giới thiệu bối cảnh nhà ma, Ly Huyền Thính lại nhíu mày nhìn ra ngoài.

"Sao vậy?" Túc Lê hỏi.

Ly Huyền Thính quay đầu lại: "Có thể là ảo giác, ta luôn cảm thấy có ai đó đang theo dõi chúng ta."

Túc Lê vừa định nhìn ra, lại bị tiếng gọi của nhân viên thu hút, sau đó theo chỉ dẫn của họ vào trong.

Ở tít cuối hàng, Túc Úc kiễng chân nhìn về phía trước: "Đúng rồi, con thấy được nửa mặt, là Huyền Thính!"

"Có thấy thằng bé dẫn theo cô gái nào đâu." Ba Túc đứng lệch sang một bên: "Chỗ nào?"

Túc Úc chỉ: "Ba nhìn qua bên trái kìa, cái người đứng đầu hàng luôn đó. Hay lắm, còn mặc cả đồ đôi."

Ba Túc đỡ kính xem lại: "Cô bé này tóc ngắn nhỉ? Mà sao cao thế?"

Còn có cảm giác rất quen nữa chứ. Túc Thanh Phong đang muốn quan sát kĩ hơn thì hàng người đột nhiên tiến về phía trước, bóng người áo xanh kia đã vào trong.

Túc Úc sốt ruột kéo ba Túc chen hàng: "Mau lên nào."

Du khách phía trước đều đã xếp hàng rất lâu, thấy hai người tự dưng chen lên thì nhất quyết không nhường chỗ. Nhóm phía trước trông Túc Úc cũng là người đàng hoàng, định nói vài câu, nhưng chưa kịp mở miệng đã thấy thanh niên này bị kéo lại.

Ba Túc cau mày kéo thằng con, phê bình tại chỗ: "Ai cho chen hàng hả, ba dạy anh như nào, đạo đức đâu hết rồi."

Du khách: "... Mọi người đều vất vả xếp hàng."

Ba Túc vội gật đầu: "Vâng vâng, tại thằng bé sốt ruột muốn vào chơi quá."

Túc Úc: "?"

Đợi nhóm du khách phía trước quay đi, ba Túc mới thì thầm với Túc Úc: "Sốt ruột cái gì, chú Kinh Hạc có thẻ VIP, không cần phải chen ngang, ra cửa sau canh."

Túc Úc: "Ừ nhỉ."

Suýt quên mình là người nhà cán bộ.

Trần Kinh Hạc đứng bấm điện thoại, Thanh Điểu một lát sau đã trả lời. Dù sao cũng là dùng tên thật đăng kí, tra bên phía văn phòng một cái là biết ngay có bao nhiêu tu sĩ tới. Số liệu ngày hôm nay biểu hiện, cho đến giờ công viên đã đón tiếp 1564 tu sĩ, nhưng chỉ có 601 người tiến vào thế giới trong.

Mẹ Túc: "Quả nhiên có vấn đề."

Trần Kinh Hạc đồng ý: "Tự dưng nhiều tu sĩ tới như vậy, anh cảm giác sẽ có chuyện xảy ra."

Mà trước đó y cũng không nhận được bất cứ tin tức gì, chứng tỏ Liên Minh Nhân tộc cũng không rõ chuyện này...

Mẹ Túc nói: "Những tu sĩ này tới đây vì mục đích gì? Bọn họ giống như đang tìm đồ."

"Chuyện này thật lạ, nhiều người tới đây như vậy để tìm đồ? Tại sao bên Liên Minh lại không có tin tức gì?" Trần Kinh Hạc nhíu mày. Mà mỗi người còn hành động đơn độc nữa, lén lén lút lút như che giấu gì đó.

Mẹ Túc nhìn hai cha con chạy ra khỏi hàng, bảo Trần Kinh Hạc: "Để cho an toàn, em nghĩ anh vẫn nên bảo nhân viên chú ý theo dõi, lúc cần thiết thì tăng cường phòng hộ. Chuyện Ác Linh Khí mới xong, ở đây lại nhiều du khách như vậy, sơ sẩy là có thể dẫn tới vấn đề lớn hơn."

"Tìm được rồi." Túc Úc hưng phấn: "Chú Kinh Hạc, thẻ VIP của chú đâu, cho cháu mượn vào xem."

Hai người đang thảo luận chuyện tu sĩ sực tỉnh, sự chú ý của Trần Kinh Hạc bị kéo trở về mục đích hôm nay: "Thật à, cô bé kia trông thế nào, có ảnh không?"

"Người ta còn mặc cả đồ đôi luôn rồi, cháu với ba vào trong xem." Túc Úc nhận thẻ: "Mọi người đi cùng không?"

Mẹ Túc nói: "Thôi mẹ không vào, ở ngoài này chờ mấy ba con."

Trần Kinh Hạc hơi muốn đi, nhưng nghĩ tới còn chuyện chưa xử lý xong: "Mọi người vào đi, chú phải bàn giao vài việc cho Thanh Điểu."

Trong nhà ma, ánh đèn ma quái và điều hòa lạnh buốt khiến không khí cực kì u ám.

Túc Lê vừa vào đã nhận thấy dấu vết của trận pháp. Hóa ra hơi lạnh trong này không phải từ điều hòa, mà là từ trận pháp. So với dùng điều hòa thì dùng trận pháp đúng là sẽ dễ điều khiển nhiệt độ ở mấy vị trí đặc biệt hơn, hàng thiên nhiên 100%, còn không có tạp âm, tạo cảm giác như thể bước vào một thế giới khác.

Bọn họ đi được vài bước, nhóm du khách đằng sau có người khe khẽ kêu lên, có vẻ như cũng không ngờ không khí bên này làm chân thật tới vậy.

Đập vào mắt là một cái phòng thờ cổ kính, trong phòng bày mấy bộ quan tài.

Lúc này bóng đèn trên đầu bỗng lập lòe, một cái mặt xanh lét đầy máu xuất hiện trước mặt mọi người, khiến du khách hét ầm lên. Túc Lê lại giơ tay sờ phần dưới của mặt quỷ, là do sương mù ngưng tụ thành, sờ vào lành lạnh... Mấu chốt là cảm giác da của nó khá lạ, là vật liệu cậu chưa được tiếp xúc.

Mắt Túc Lê sáng lên, thả tay ra, con rối như bị cậu dọa, lập tức rụt về quan tài.

Đèn trở lại như bình thường, các du khách vẫn chưa hết sợ. Túc Lê thì tìm được niềm vui mới, kéo Ly Huyền Thính đi nhanh về phía trước.

Nhóm du khách này vốn trông cậy hai thanh niên gan dạ kia che đằng trước cho, thế mà mới mấy giây người ta đã chạy mất rồi, để lại bọn họ đứng đực tại chỗ, sợ quá không dám đi lên phía trước.

Mật Ngọt Ướt Át
Ngôn Tình
Tống Thanh Thương
Ngôn Tình, Nữ Cường, Cổ Đại, Gia Đấu
Sử Thượng Đệ Nhất Mật Thám
Quan Trường, Dị Giới, Quân Sự
Túc Lê và Ly Huyền Thính đi rất nhanh, không biết đi qua bao nhiêu cảnh tượng, tới một khu vực mới.

Lần này là đường làng chật hẹp, bên cạnh là nhà hoang giếng cạn.

Thậm chí còn có lá rụng xuống từ bên trên, tô đậm không khí đêm tối, chân thật vô cùng. Túc Lê ngẩn ra: "Không ngờ trận pháp thừa thãi này cũng có người dùng."

Quả nhiên xã hội Nhân tộc phát triển rất nhanh, trận pháp bây giờ không đơn thuần là vì cần thiết nữa, mà còn có thể ứng dụng trong phương diện giải trí.

Cậu nhìn con rối nhỏ chuẩn bị ngoi đầu ra khỏi giếng cạn, chủ động đi tới ngồi xổm trước giếng, đối diện với cặp mắt đỏ nho nhỏ, bốn mắt nhìn nhau.

Con rối nhỏ kêu những tiếng the thé uy hiếp, Túc Lê lại ung dung nhấc nó ra khỏi giếng, còn bế trên tay ước lượng: "Trọng lượng này, dùng chất liệu nhẹ ghê."

Thấy Túc Lê muốn nghiên cứu tại chỗ, Ly Huyền Thính không khỏi bật cười: "A Ly, nơi này là nhà ma."

"Ta biết, ta sẽ không quấy rầy những người khác." Túc Lê ôm con rối nhìn quanh, cuối cùng nhìn trúng cái giếng cạn mà ban nãy nó trốn: "Ta xem xong chất liệu rồi đi."

Ly Huyền Thính chưa kịp ngăn, Túc Lê đã chui xuống giếng, ánh mắt hắn có phần bất đắc dĩ.

Mà nhân viên đang theo dõi giám sát thấy vậy tìm đến, thò đầu ra khỏi cửa ngầm, thì thầm với Ly Huyền Thính: "Quý khách, quý khách làm vậy khiến chúng tôi khó xử lắm ạ, đằng sau còn có các du khách khác..." Mới nói vài câu đã nghe được tiếng nhóm du khách phía sau đến gần.

"Ngài xem...?" Nhân viên làm vẻ khó xử.

Ly Huyền Thính quay sang nhìn giếng cạn, đưa thẻ và danh thiếp cho nhân viên: "Lát nữa rồi nói."

Nhân viên cầm đồ, nương theo ánh đèn thấy được cái tên mạ vàng trên danh thiếp. Tên này... Tiếng hét của y vô cùng sống động, sau đó thấy người đàn ông trước mặt mình đi tới giếng cạn, cũng nhảy xuống theo!

!? Chờ chút! Sếp ơi anh làm gì thế! Từ từ, bên dưới...

Nhân viên định đi tới nhắc nhở, nhưng nghe thấy tiếng người lại gần đành phải chui về chỗ cũ trốn. Sau đó thấy hai người xuất hiện ở góc rẽ.

Hai người này rất khệnh khạng, vừa đi còn vừa nghịch trang trí xung quanh, ngó trái ngó phải như tìm gì. Nhân viên đau hết cả đầu, y biết hai người này, ban nãy được vào đây nhờ quan hệ.

Sao hôm nay mới khai trương mà đã có nhiều người thân cán bộ đến thế!

Hai người này chính là cha con nhà họ Túc. Ban đầu họ còn không dám đi quá gần, giờ thấy hành lang không có ai mới yên tâm.

Không những vậy, đằng sau họ còn có một nhóm du khách. Mấy vị này dường như là sợ bị bỏ lại, bám sát đôi cha con gan dạ này.

Túc Úc: "Sao không có ai?"

Ba Túc: "Có thật là đi bên này không đấy?"

Túc Úc vừa đi vừa nói: "Làm sao mà sai được ba, có mỗi một đường mà, không đi bên này thì đi đâu?"

Ba Túc đi tới chỗ hành lang bên cạnh: "Nhưng này là sắp ra ngoài rồi còn gì? Có khi nào ban nãy bỏ sót không?"

Các du khách: "Anh ơi, sao không đi nữa ạ?"

"Sao lại sót được?" Túc Úc thấy mấy người kia hỏi thì không cản đường họ, còn nói: "Chờ chút, bọn tôi đang tìm người. Bên này có NPC mà đúng không? Ban nãy gặp mấy người lại không hỏi, để con tìm xem có ai không."

Anh vừa đi vừa lầm bầm: "Chẳng lẽ đi nhầm thật?"

Ba Túc lại hỏi: "NPC anh tìm có đáng tin không đấy?"

Túc Úc: "Đáng tin chứ, NPC là nhân viên mà, nếu Huyền Thính tới đây thì chắc chắn họ sẽ thấy."

Nếu mà không thấy thì chỉ có thể vòng lại.

Các du khách: "!?"

"Để xem, chỗ nào giấu được người." Túc Úc nhìn về phía cái giếng cạn cách đó không xa.

Xuống giếng, Túc Lê nhanh tay lột quần áo của con rối, định cẩn thận soi chất liệu của nó. Nhưng con rối như thể bị bật công tắc, vội vàng bò lên miệng giếng, nó muốn tiếp khách. Đúng lúc này, từ trên có một người nhảy xuống, rơi vào bên cạnh, cánh tay còn chống trên đầu cậu.

Túc Lê khựng lại: "Huyền Thính?"

Mặc dù giếng không sâu, nhưng Ly Huyền Thính không ngờ dưới này lại chật như vậy. Thường thì dưới mấy cái giếng kiểu này sẽ có cửa ngầm, nhưng chỗ này chỉ thiết kế cho con rối trốn nên rộng không tới một mét. Thế là một chân hắn phải chen vào giữa hai chân Túc Lê, giữa cả hai còn có một con rối đang ngọ nguậy.

Túc Lê hơi lùi lại để Ly Huyền Thính có chỗ đặt chân.

Giếng quá nhỏ, hai người sát gần nhau, còn thêm con rối nữa, gần như không có chỗ để cựa quậy.

Ly Huyền Thính đành phải nói: "Lên trên trước đã. Ngươi muốn nghiên cứu con rối thì tìm chỗ nào thoáng đãng chút."

Dưới giếng chỉ có mỗi ánh sáng le lói màu đỏ từ bóng đèn, Túc Lê nghe được giọng nói hơi trầm của Ly Huyền Thính, rồi con rối trong ngực lại cứ giãy giụa, buộc cậu phải ôm chặt nó. Động tác này khiến cậu hơi nghiêng người về phía trước, trán sắp đập vào thành giếng, lại được Ly Huyền Thính đỡ.

"Cẩn thận."

Biến cố này khiến hai người càng sát gần, cậu gần như là dán vào người hắn.

Túc Lê vội đứng ngay ngắn lại: "Không sao, chúng ta lên trên..."

Ly Huyền Thính lại nhỏ giọng: "Suỵt."

Bên trên có tiếng động.

Túc Lê giật mình, tay vội vàng giữ chặt con rối không cho nó múa may. Đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc lại gần.

"A lô a lô? Có ai không? Kì lạ, NPC ở đây đi đâu rồi?"

Túc Úc ngẩng lên nhìn trên trần, không thấy cơ quan khả nghi nào, đành phải đi tới miệng giếng: "Xin lỗi vì làm phiền nhé, có ai không?"

Mới thò đầu ngó xuống đã bốn mắt nhìn nhau với Ly Huyền Thính đang ngẩng lên.



[Tác giả có lời muốn nói]

Túc Úc: Kích... Kích thích!

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Bé Phượng Hoàng Được Cả Nhà Yêu Chiều

Số ký tự: 0