Bảo Vệ Danh Hiệu Bảo Mẫu Hạng Vàng

Chương 9

Đang cập nhật

2025-03-30 12:18:35

Khi Cố Đình Chi về đến nhà, sắc mặt đen như mực, vừa bước vào cửa đã chất vấn Lâm Uyển Đình:

“Hôm nay cô đã làm gì? Sao lại ra tay với Sơ Tuyết?”

Lâm Uyển Đình ngồi trên sofa, ánh mắt trống rỗng như một vũng nước chết, quay mặt đi, lạnh nhạt nói:

“Anh muốn nghĩ sao thì nghĩ, tôi có nói gì cũng vô ích.”

Nhìn mà phát cáu!

Cô có lén xem Chân Hoàn Truyện không vậy?

Lâm Uyển Đình cái gì cũng tốt, chỉ là não yêu đương quá nặng và cái miệng không biết cãi.

Thấy cô không phản ứng, Cố Đình Chi trừng mắt nhìn tôi, lạnh lùng hỏi:

“Cô chăm sóc cô ấy kiểu gì đấy?”

“Sao lại xảy ra chuyện như vậy?”

Khí thế tổng tài của anh ta thực sự rất áp lực.

Tôi tự động viên mình một chút, hít sâu rồi chống nạnh nói:

“Cố tổng, chăm sóc sản phụ là chuyên môn của tôi, không chỉ phải quan tâm đến sức khỏe thể chất mà còn phải để ý cả tinh thần.”

“Anh không biết đâu, hôm nay Trình Sơ Tuyết cố tình đến đây khiêu khích, cái miệng cô ta—”

Tôi còn chưa nói hết câu đã bị anh ta lạnh lùng ngắt lời:

“Đừng có đặt điều! Sơ Tuyết hiền lành lương thiện, chưa bao giờ tranh cãi với ai, trước mặt tôi cũng chưa từng nói xấu Lâm Uyển Đình một lời.”

“Trái lại là các người!”

Vịt Bay Lạc Bầy

Anh ta nghiến răng nghiến lợi:

“Cô ấy vừa về nhà đã ngất xỉu. Lâm Uyển Đình, cô tốt nhất nên cầu nguyện cô ấy không sao, nếu không, tôi sẽ không bỏ qua cho cô!”

Nói rồi, Cố Đình Chi nhếch môi cười lạnh, liếc tôi một cái, câu thoại kinh điển của tổng tài thốt ra ngay lập tức:

“Cô, bị đuổi việc.”

“Năm phút sau, biến khỏi mắt tôi.”

Tôi muốn khóc mà không có nước mắt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Cái miệng này! Lúc nãy vênh váo lắm cơ mà!

Mười phút sau khi Cố Đình Chi rời đi, trung tâm chăm sóc sau sinh báo tin tôi bị sa thải, yêu cầu tôi dọn khỏi ký túc xá trong vòng nửa ngày.

“Cố tổng nói nếu sau 2 giờ chiều mà danh sách nhân viên còn có tên cô, anh ta sẽ tố cáo chúng tôi không đạt tiêu chuẩn phòng cháy chữa cháy, trốn thuế lậu thuế. Cô làm ơn đi mà, cô tổ, tha cho bọn tôi một con đường sống!”

Tổng tài trong phim này có đầu óc thật đấy, không đe dọa thu mua trung tâm mà chơi hẳn chiêu này.

Nửa tiếng sau, tôi xách theo túi vải bố đỏ trắng xanh, ủ rũ rời khỏi “cung điện” nhà họ Cố.

Lâm Uyển Đình vội vàng chạy theo, lưu luyến không rời:

“Xin lỗi nhé, đều tại tôi cả, hại cô mất việc. Công ty cô đã trả lương cho cô chưa?”

Cô ấy rút điện thoại ra.

Tôi cười khổ:

“Cố tổng bỏ ra 300.000 tệ bao trọn trung tâm, tôi lương tháng có 8.000, giờ bị đuổi không lý do, tiền lương những ngày đã làm chắc cũng mất luôn…”

Ngay lúc đó, điện thoại rung lên.

Tôi cúi xuống nhìn, có tin nhắn chuyển khoản.

Số đầu tiên là 3.

Tôi đếm một lượt, 30.000.

Không đúng!

Đếm lại lần nữa, 5 số 0.

300.000!

Trời ơi! Mẹ ơi!

Tôi suýt nữa nhảy cẫng lên, nắm c.h.ặ.t t.a.y Lâm Uyển Đình, phấn khích nói:

“Đổi cách nghĩ đi, Lâm tiểu thư, cô có thể thuê tôi mà!”

Lâm Uyển Đình sững người một lát rồi reo lên:

“Đúng nhỉ!”

“Nếu cô chịu ở lại thì tốt quá rồi!”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Bảo Vệ Danh Hiệu Bảo Mẫu Hạng Vàng

Số ký tự: 0