Bảo Vệ Danh Hiệu Bảo Mẫu Hạng Vàng

Chương 5

Đang cập nhật

2025-03-30 12:18:35

Tay nghề nấu cơm cữ của tôi cũng thuộc hàng đỉnh.

Nước sôi, cho mì vào, vừa chín tới thì vớt ra để riêng. Phi thơm thịt băm, tôm tươi, hạt bắp với dầu nóng, rồi đổ nước vào đun sôi làm nước dùng. Cuối cùng, chan nước dùng lên mì, rắc thêm hành lá băm nhỏ.

Thơm nức mũi!

Vừa giàu dinh dưỡng lại không hề ngấy!

Lâm Uyển Đình quả thực rất đói, ăn liền ba bát to.

Tôi chống cằm ngồi đối diện, nhìn cô ấy ăn mà mắt đỏ hoe, nước mắt lại rơi lã chã.

“Mì cô nấu ngon lắm, tôi chưa từng ăn món mì nào ngon như vậy…”

“Cảm ơn cô.”

Ngon đến mức phải khóc sao? Tôi vội đưa khăn giấy.

Cô ấy lau nước mắt, khẽ khuấy mì trong bát, mơ màng nói:

“Tôi cũng không biết mình sao rồi, chỉ thấy rất buồn, rất khó chịu, muốn khóc, muốn…”

Tôi biết, muốn chết.

Kinh nghiệm nói cho tôi biết, cô ấy bị trầm cảm sau sinh rồi.

Nguyên nhân là do sự tác động của cả yếu tố sinh lý lẫn tâm lý, nhưng tình trạng này suy cho cùng vẫn là do bị gã tra nam làm tổn thương.

Tôi thở dài, trong lòng có chút bất lực.

Chuyện thế này, tôi thật sự không giúp được.

Hai tiếng sau, một chiếc Maybach dừng dưới ký túc xá. Quản gia nhà họ Cố, trong bộ vest chỉnh tề, mở cửa xe: “Phu nhân, đã đến giờ về rồi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Lâm Uyển Đình vẫy tay với tôi, yếu ớt mỉm cười: “Cảm ơn món mì của cô.”

“Không có gì!”

Tối hôm sau, tan ca xong, tôi lại nằm trên giường lướt điện thoại.

Đột nhiên, chuông điện thoại reo, là một số lạ.

Tôi bắt máy, đầu dây bên kia vang lên giọng nam trầm khàn, lạnh lùng: “Phụ nữ, 100.000, bao cô một tháng.”

“Thần kinh!”

Giờ lừa đảo cũng chỉ biết nhắm vào thân xác mà không để tâm đến cảm xúc nữa à!

【Đồ ngu!】Bình luận chạy qua cũng mắng chửi theo.

Sáng hôm sau, đồng nghiệp đều đang bàn tán sôi nổi, nói có một đại gia bao trọn cả trung tâm, chỉ để phục vụ riêng mình, một ngày 300.000.

Tôi chỉ cười: “Không thể nào, trung tâm còn nhiều sản phụ đặt lịch, chẳng lẽ đuổi hết họ đi sao?”

Cho đến khi quản lý gọi tôi vào văn phòng: “Khách hàng yêu cầu đích danh cô đến phục vụ tận nhà.”

Vịt Bay Lạc Bầy

Tôi sững sờ, trong đầu chợt lóe lên cuộc gọi tối qua.

Khoan đã!

Chẳng lẽ kẻ “thần kinh” đó là… Cố Đình Chi!?

Quản lý nói: “Khách họ Cố.”

Tuổi còn trẻ mà tôi đã được trải nghiệm cảm giác nhồi m.á.u cơ tim.

Tôi hối hận! Tôi căm hận!

Tại sao tôi không hỏi kỹ một chút chứ! Một ngày 300.000 đấy!

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Bảo Vệ Danh Hiệu Bảo Mẫu Hạng Vàng

Số ký tự: 0