Bảo Vệ Danh Hiệu Bảo Mẫu Hạng Vàng

Chương 14

Đang cập nhật

2025-03-30 12:18:35

Bệnh trầm cảm của Lâm Uyển Đình hoàn toàn khỏi hẳn.

Cô ấy muốn tôi ở lại, tiếp tục làm bảo mẫu chăm sóc trẻ.

“Tiền lương tùy cậu ra giá.”

Tôi lắc đầu từ chối, vẫn muốn làm công việc hộ sinh.

“Tiểu An, thật ra cậu còn trẻ, lại có bằng cấp, sao cứ muốn làm hộ sinh? Hay là tôi giới thiệu cậu vào làm ở tập đoàn Cố thị nhé?”

Thật ra, tôi có một nỗi niềm khó buông bỏ.

“Tôi xuất thân từ nông thôn, có một người chị gái rất thân thiết với mình.”

Lâm Uyển Đình hơi ngạc nhiên, vì trước giờ tôi chưa từng nhắc đến chuyện gia đình.

“Bố mẹ tôi trọng nam khinh nữ, chị tôi bị ép gả từ rất sớm. Chị ấy sinh được con gái, bị cả nhà chồng ghét bỏ, trong thời gian ở cữ còn bị lăng mạ, đánh đập, chồng thì ngoại tình với tiểu tam. Chị đau khổ tột cùng, ôm con bỏ về nhà mẹ đẻ, nhưng lại bị chính bố mẹ mình đuổi đi, nói chị làm mất mặt gia đình.”

“Khi đó tôi đang học đại học ở K thành, chị sợ tôi lo lắng nên lúc nào gọi điện cũng chỉ nói điều tốt đẹp, giấu đi mọi chuyện buồn. Nhưng thực tế, lúc đó chị đã mắc chứng trầm cảm nặng.”

“Sau đó, chưa đầy một tháng ở cữ, chị ấy ôm con nhảy lầu tự sát.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

“Giá mà tôi phát hiện sớm hơn…”

Vịt Bay Lạc Bầy

Nói đến đây, giọng tôi nghẹn lại.

Lâm Uyển Đình từ nhỏ sống trong nhung lụa, chưa từng nghe những chuyện như thế này. Sau khi nghe xong, cô ấy đã rưng rưng nước mắt:

“Chị cậu thật đáng thương… Nhưng đó không phải lỗi của cậu đâu.”

Tôi giơ tay áo, lau mạnh nước mắt, có chút ngại ngùng, rồi nói:

“Sinh con là thời khắc yếu đuối nhất trong cuộc đời một người phụ nữ, là lúc họ cần được giúp đỡ nhất. Vì vậy, tôi đã đổi nghề, muốn trở thành một hộ sinh thật giỏi.”

Lâm Uyển Đình mỉm cười:

“Tôi nghĩ cậu đã làm rất tốt rồi.”

Tôi cũng cười theo.

Được công nhận—cảm giác này thật tuyệt.

 

- Hoàn -

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Bảo Vệ Danh Hiệu Bảo Mẫu Hạng Vàng

Số ký tự: 0