Chương 8
Lục Thiên
2025-03-10 08:30:32
Hắn lăm lăm một cây rìu, từ góc cầu thang xộc ra, giáng một đòn chí mạng vào Lục Dật đang không kịp trở tay.
Lục Dật phản ứng rất nhanh, nhưng vẫn bị c.h.é.m trúng một nhát rách da rướm máu.
Sau một hồi vật lộn, cuối cùng anh cũng kiệt sức, ngã xuống bất tỉnh.
Tỉnh dậy lần nữa, anh đã thấy mình nằm trong căn phòng ngủ tối đen như mực đó.
Ý thức thì tỉnh táo, mà tứ chi lại chẳng còn chút sức lực nào.
Từ Phong gầy rộc đi trông thấy, quầng thâm mắt lờm lợt, cười khẩy:
“Tiếc thật, không đợi được con nhỏ xinh đẹp kia, lại vớ được mày. Ở đồn cảnh sát oai phong lắm cơ mà, cảnh sát Lục.”
Con d.a.o trong tay hắn vung loạn xạ, m.á.u tươi văng lên mặt, càng khiến nụ cười thêm phần âm hiểm, ghê rợn.
Lục Dật mặt mày trắng bệch, môi bị cắn rách toạc, rỉ m.á.u tươi, toàn thân run rẩy trong cơn đau dữ dội.
Anh đau đến ngất đi rồi lại tỉnh lại liên tục.
“Người ta bảo tiếng mèo kêu với tiếng trẻ con giống nhau lắm, nhưng mà, trẻ con thì tao vô phúc hưởng rồi, chỉ còn cách để cảnh sát Lục đây chịu thiệt thôi.
“Cảnh sát Lục à, tao không thích con mồi nào quá yên tĩnh đâu.” Tay Từ Phong càng lúc càng tàn độc, “Kêu to lên xem nào.”
Mà bên này, tôi và Tống Dương đang trên đường lên nhà.
Lục Dật để chuẩn bị bất ngờ sinh nhật cho tôi, nên đã dặn dò Tống Dương đến đón tôi về.
Tống Dương theo kế hoạch, bịt mắt tôi lại: “Chị dâu, chị chuẩn bị tinh thần chưa?”
Tôi sốt ruột giục: “Rồi, cậu mau mở cửa ra đi.”
Tiếng chìa khóa va vào nhau lanh canh truyền đến, “cạch” một tiếng, cửa phòng bật mở, một khoảng lặng im bao trùm.
Tống Dương vốn đang hớn hở bỗng ngớ người ra: “Anh Lục đâu rồi?”
“Sao thế?” Tôi không nhịn được gỡ miếng vải bịt mắt, nhìn quanh căn phòng vẫn y nguyên như cũ.
“Hình như anh Lục không có nhà.” Tống Dương chạy đi ngó nghiêng khắp các phòng, “Chị xem này, đồ trang trí anh ấy mua sẵn vẫn còn ở đây này.
“Chị dâu đợi em chút, em gọi điện hỏi xem sao, chắc là có việc gấp nên anh ấy phải đi làm thêm thôi.”
Lòng tôi chợt thắt lại, bắt đầu gọi điện cho anh.
Nhưng đầu dây bên kia vẫn luôn là tiếng thuê bao.
“Kỳ lạ thật, em cứ có cảm giác hình như mình nghe thấy tiếng gì đó.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tôi bước về phía cửa, nỗi bất an trong lòng càng lúc càng lớn dần.
Sau hai giây im lặng, tôi dùng hết sức bình sinh xô mạnh vào cánh cửa đối diện.
“Chị dâu, sao vậy ạ?” Tống Dương hốt hoảng chạy ra hỏi.
“Máu.” Tôi thở dốc, liên tục xô cánh cửa khóa trái, “Ngoài cửa có máu.”
Cậu ta ngẩn người mất hai giây, rồi lập tức hiểu ra, mặt mày tái mét cùng tôi xô cửa.
Trước cửa nhà Từ Phong, có một vệt m.á.u loang lổ.
Vừa nãy đi ngang qua đây, vì ánh sáng hành lang lờ mờ, chúng tôi đều vô thức cho rằng đó chỉ là vết sơn đỏ vương vãi thường thấy ngoài hành lang.
“Rầm” một tiếng, cánh cửa cuối cùng cũng bị phá tung.
Tống Dương lao vào trước tiên, c.h.ế.t sững ở cửa phòng ngủ.
Tôi bước những bước chân rã rời, lờ mờ trông thấy một màu đỏ tươi đập vào mắt.
Tống Dương mắt đỏ hoe chắn trước mặt tôi, nghẹn ngào:
“Chị dâu, chị đừng nhìn.”
Tôi mặc kệ tất cả xông thẳng vào, khoảnh khắc nhìn rõ mọi thứ trước mắt, tôi quên cả thở.
Máu tươi nhuộm đỏ cả căn phòng, Lục Dật nằm trơ trọi dưới sàn, trên người chi chít vết d.a.o lớn nhỏ không đếm xuể, thân thể tả tơi không còn chỗ nào lành lặn.
Mười ngón tay anh bị chặt đứt từng đốt, chỉ còn sót lại hai ngón tay ở bàn tay trái.
Tôi ôm c.h.ặ.t x.á.c Lục Dật, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng.
Hôm sau, tôi tỉnh dậy trong bệnh viện, biết được rằng khi Tống Dương lái xe xuống dưới nhà, Từ Phong đã nghe thấy tiếng động.
Sau một thoáng hoảng loạn, hắn nhảy cửa sổ bỏ trốn, nhưng nhanh chóng bị cảnh sát tóm gọn.
Trên người Lục Dật không có vết thương chí mạng, anh mất vì mất m.á.u quá nhiều.
Trước khi chúng tôi phát hiện ra điều bất thường, Lục Dật đã từng tỉnh lại trong giây lát.
Anh đã để lại cho tôi vài dòng chữ trong phần ghi chú điện thoại.
“May mà hôm nay người về không phải là em.
“Thanh Thanh, ngoan, đừng xem video.
“Phải sống thật tốt, anh…”
Lục Dật phản ứng rất nhanh, nhưng vẫn bị c.h.é.m trúng một nhát rách da rướm máu.
Sau một hồi vật lộn, cuối cùng anh cũng kiệt sức, ngã xuống bất tỉnh.
Tỉnh dậy lần nữa, anh đã thấy mình nằm trong căn phòng ngủ tối đen như mực đó.
Ý thức thì tỉnh táo, mà tứ chi lại chẳng còn chút sức lực nào.
Từ Phong gầy rộc đi trông thấy, quầng thâm mắt lờm lợt, cười khẩy:
“Tiếc thật, không đợi được con nhỏ xinh đẹp kia, lại vớ được mày. Ở đồn cảnh sát oai phong lắm cơ mà, cảnh sát Lục.”
Con d.a.o trong tay hắn vung loạn xạ, m.á.u tươi văng lên mặt, càng khiến nụ cười thêm phần âm hiểm, ghê rợn.
Lục Dật mặt mày trắng bệch, môi bị cắn rách toạc, rỉ m.á.u tươi, toàn thân run rẩy trong cơn đau dữ dội.
Anh đau đến ngất đi rồi lại tỉnh lại liên tục.
“Người ta bảo tiếng mèo kêu với tiếng trẻ con giống nhau lắm, nhưng mà, trẻ con thì tao vô phúc hưởng rồi, chỉ còn cách để cảnh sát Lục đây chịu thiệt thôi.
“Cảnh sát Lục à, tao không thích con mồi nào quá yên tĩnh đâu.” Tay Từ Phong càng lúc càng tàn độc, “Kêu to lên xem nào.”
Mà bên này, tôi và Tống Dương đang trên đường lên nhà.
Lục Dật để chuẩn bị bất ngờ sinh nhật cho tôi, nên đã dặn dò Tống Dương đến đón tôi về.
Tống Dương theo kế hoạch, bịt mắt tôi lại: “Chị dâu, chị chuẩn bị tinh thần chưa?”
Tôi sốt ruột giục: “Rồi, cậu mau mở cửa ra đi.”
Tiếng chìa khóa va vào nhau lanh canh truyền đến, “cạch” một tiếng, cửa phòng bật mở, một khoảng lặng im bao trùm.
Tống Dương vốn đang hớn hở bỗng ngớ người ra: “Anh Lục đâu rồi?”
“Sao thế?” Tôi không nhịn được gỡ miếng vải bịt mắt, nhìn quanh căn phòng vẫn y nguyên như cũ.
“Hình như anh Lục không có nhà.” Tống Dương chạy đi ngó nghiêng khắp các phòng, “Chị xem này, đồ trang trí anh ấy mua sẵn vẫn còn ở đây này.
“Chị dâu đợi em chút, em gọi điện hỏi xem sao, chắc là có việc gấp nên anh ấy phải đi làm thêm thôi.”
Lòng tôi chợt thắt lại, bắt đầu gọi điện cho anh.
Nhưng đầu dây bên kia vẫn luôn là tiếng thuê bao.
“Kỳ lạ thật, em cứ có cảm giác hình như mình nghe thấy tiếng gì đó.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tôi bước về phía cửa, nỗi bất an trong lòng càng lúc càng lớn dần.
Sau hai giây im lặng, tôi dùng hết sức bình sinh xô mạnh vào cánh cửa đối diện.
“Chị dâu, sao vậy ạ?” Tống Dương hốt hoảng chạy ra hỏi.
“Máu.” Tôi thở dốc, liên tục xô cánh cửa khóa trái, “Ngoài cửa có máu.”
Cậu ta ngẩn người mất hai giây, rồi lập tức hiểu ra, mặt mày tái mét cùng tôi xô cửa.
Trước cửa nhà Từ Phong, có một vệt m.á.u loang lổ.
Vừa nãy đi ngang qua đây, vì ánh sáng hành lang lờ mờ, chúng tôi đều vô thức cho rằng đó chỉ là vết sơn đỏ vương vãi thường thấy ngoài hành lang.
“Rầm” một tiếng, cánh cửa cuối cùng cũng bị phá tung.
Tống Dương lao vào trước tiên, c.h.ế.t sững ở cửa phòng ngủ.
Tôi bước những bước chân rã rời, lờ mờ trông thấy một màu đỏ tươi đập vào mắt.
Tống Dương mắt đỏ hoe chắn trước mặt tôi, nghẹn ngào:
“Chị dâu, chị đừng nhìn.”
Tôi mặc kệ tất cả xông thẳng vào, khoảnh khắc nhìn rõ mọi thứ trước mắt, tôi quên cả thở.
Máu tươi nhuộm đỏ cả căn phòng, Lục Dật nằm trơ trọi dưới sàn, trên người chi chít vết d.a.o lớn nhỏ không đếm xuể, thân thể tả tơi không còn chỗ nào lành lặn.
Mười ngón tay anh bị chặt đứt từng đốt, chỉ còn sót lại hai ngón tay ở bàn tay trái.
Tôi ôm c.h.ặ.t x.á.c Lục Dật, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng.
Hôm sau, tôi tỉnh dậy trong bệnh viện, biết được rằng khi Tống Dương lái xe xuống dưới nhà, Từ Phong đã nghe thấy tiếng động.
Sau một thoáng hoảng loạn, hắn nhảy cửa sổ bỏ trốn, nhưng nhanh chóng bị cảnh sát tóm gọn.
Trên người Lục Dật không có vết thương chí mạng, anh mất vì mất m.á.u quá nhiều.
Trước khi chúng tôi phát hiện ra điều bất thường, Lục Dật đã từng tỉnh lại trong giây lát.
Anh đã để lại cho tôi vài dòng chữ trong phần ghi chú điện thoại.
“May mà hôm nay người về không phải là em.
“Thanh Thanh, ngoan, đừng xem video.
“Phải sống thật tốt, anh…”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro