Bạn Trai Tôi Là Lệ Quỷ

Chương 11

Lục Thiên

2025-03-10 08:30:32

14

Tôi lục tung hậu trường và tiền đài concert, không bỏ sót bất cứ ngóc ngách nào.

Về đến nhà, trong nhà vắng lặng như tờ.

Lục Dật đã đi rồi.

Tôi thất thần ngồi bệt xuống sàn phòng khách, Hoa Hoa dè dặt nhích lại gần, dùng đầu cọ cọ vào lòng bàn tay tôi.

Hoa Hoa rất ngoan.

Nó thường hay nằm bò bên cửa sổ, lặng lẽ nhìn ra bên ngoài.

Mỗi lần ngủ đều cẩn thận cuộn tròn người vào góc giường, dường như chỉ có nơi đó, mới cho nó cảm giác an toàn.

Bốn năm nay, nó chưa từng chịu để ai chạm vào người.

Tôi biết nó đã từng trải qua những gì, càng không muốn ép buộc nó.

Đây là lần đầu tiên nó chủ động chạm vào tôi.

Tôi không kìm được nghẹn ngào: “Hoa Hoa, Lục Dật đi rồi.”

Hoa Hoa trông có vẻ yếu ớt, cái đầu xù xù của nó vùi trong lòng bàn tay tôi, lần đầu tiên ngủ say với dáng vẻ an tâm đến thế.

Rồi sau đó, không bao giờ tỉnh lại nữa.

Chú mèo nhỏ ngoan ngoãn này, ngay cả khi rời đi cũng lặng lẽ đến thế.

Tôi ôm xác nó vào lòng, nước mắt tuôn rơi như mưa.

“Hoa Hoa, sao đến cả em cũng bỏ chị mà đi thế này.”

Căn phòng tĩnh mịch, chỉ còn tiếng nức nở nho nhỏ đứt quãng của tôi vang lên.

Gió lạnh nổi lên dữ dội, Hắc Vô Thường khoanh chân ngồi xuống trước mặt tôi, từ tốn nói: “Nó c.h.ế.t rồi là việc tốt đấy.”

Tôi lau nước mắt, lạnh lùng nhìn hắn: "Anh từng nói, anh sẽ khiến anh ấy đợi tôi, chúng tôi còn chưa kịp nói lời tạm biệt."

"Tôi sẽ để cậu ta đợi cô." Hắn đáp.

"Khi Lục Dật chết, oán niệm quá nặng nề, thêm cả chấp niệm với tôi, cậu ta đã sớm biến thành lệ quỷ, không thể vào địa phủ, cũng chẳng thể luân hồi."

"Lúc đó cô cứ liên tục gửi mèo con xuống địa phủ, tôi thật sự không còn cách nào khác, cũng không muốn tự dưng mang thêm nghiệp chướng, đành phải đích thân xuống dương gian mang cậu ta về địa phủ."

"Khi ấy cậu ta đã mất hết thần trí, tôi căn bản không đánh lại được. Vẫn là lúc nhắc đến cô, cho cậu ta xem đám mèo con cô gửi, cậu ta mới dần dần khôi phục lý trí, từ bỏ ý định báo thù, chịu theo tôi về địa phủ."

"Tôi giữ cậu ta ở địa phủ, là sợ cậu ta ở dương gian hồn bay phách tán. Chỉ có ở địa phủ, tôi mới có thể bảo toàn được cậu ta. Mấy hôm trước là nể mặt Tiểu Bạch, tôi mới đồng ý cho hai người gặp mặt."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Tôi nhíu mày: "Tiểu Bạch?"

"Ừ, chính là nó." Hắc Vô Thường chỉ chỉ Hoa Hoa trong lòng tôi.

"Tiểu Bạch là đồng nghiệp mệnh khổ của tôi, chính là Bạch Vô Thường.

"Ngày thường tôi rảnh rỗi, hay mở livestream giúp người phàm giải đáp nghi hoặc, cũng coi như tích chút công đức cho bản thân. Hôm đó vừa hay xem được Tiểu Bạch từ màn hình livestream của cô."

"Cậu ta phạm lỗi, bị giáng xuống súc sinh đạo. Bình thường mà nói, phải luân hồi trong súc sinh đạo mấy trăm, thậm chí cả ngàn lần mới mong thoát ra được. Vừa khéo kiếp này trong mệnh của cậu ta có một người chủ, mà thú cưng lại là đẳng cấp cao nhất trong súc sinh đạo."

"Sau kiếp này cậu ta có thể lập tức thoát khỏi luân hồi. Ai ngờ, người chủ mà cậu ta gặp phải lại là Từ Phong. Lòng sinh oán hận cùng oán niệm, kiếp này sau khi c.h.ế.t đi, vốn dĩ phải quay về sơ cấp luân hồi từ đầu. Cũng may, cô đã cứu cậu ta một mạng."

"Cũng coi như là duyên phận giữa hai người, cậu ta bị niệm lực của cô ảnh hưởng, nhận được sự khai hóa từ cô, đã không còn chấp niệm gì nữa. Sau kiếp này, sẽ hoàn toàn thoát khỏi súc sinh đạo."

Tôi ngơ ngác ôm t.h.i t.h.ể Hoa Hoa: "Vậy nên, Lục Dật, Hoa Hoa, bọn họ đều chưa c.h.ế.t sao?"

"Chết rồi, chỉ là hồn phách vẫn còn, cũng không thể đầu thai. Tôi và Tiểu Bạch sẽ dẫn Lục Dật đi tích công đức, chắc là đợi đến khi cô hết tuổi, cậu ta mới có thể đầu thai."

"Tóm lại, tôi không lừa cô, tôi sẽ để cậu ta đợi cô. Tiền đề là, cô phải sống thật tốt, đây là tâm nguyện chung của Tiểu Bạch và Lục Dật."

Tôi dụi dụi mắt: "Anh không gạt tôi chứ?"

"Không có, yên tâm đi." Hắc Vô Thường móc điện thoại ra, "Rảnh thì cứ vào xem livestream của tôi, tiện thể quăng cho tôi ít tiền thưởng, biết đâu chừng cô còn có thể thấy bọn họ trong livestream của tôi đấy."

"Tiền thưởng cho anh phải dùng tiền âm phủ hay tiền thật?" Tôi liếc nhìn chiếc iPhone 8 Plus trong tay hắn, "Tôi cho các anh đặt sỉ chục cái điện thoại đời mới nhất nhé, anh cho Lục Dật với Hoa Hoa dùng có được không?"

"Nghĩ hay quá nhỉ." Hắc Vô Thường trợn mắt khinh bỉ, "Âm dương cách biệt cả rồi, còn vọng tưởng yêu đương qua mạng à?

"Điện thoại của tôi là hàng đặc chế đấy, không phải đồ bỏ đi như của cô đâu. Hơn nữa, là bản thân tôi lén dùng điện thoại thôi, dám để bọn họ dùng chắc? Địa phủ không có pháp luật à?"

Tôi ngượng ngùng: "À..."

"Nhớ kỹ đấy, tiền thưởng thì dùng tiền thật, đốt tiền thì dùng tiền âm phủ. Vài hôm nữa tôi đến tìm cô lấy điện thoại, tôi muốn loại mới nhất màu trắng ấy. À phải rồi, tiện thể kiếm cho tôi cái ốp lưng điện thoại nào ngầu lòi vào, kiểu phong cách âm phủ ấy."

"Hả?" Tôi trố mắt nhìn anh ta.

"Nói hết những gì cần nói rồi, đi đây."

Anh ta vẫy vẫy tay, chuồn đi như chạy trốn, sợ tôi hỏi thêm câu nào nữa.

Tôi vẫn ngồi bệt dưới sàn nhà, nhìn căn phòng trống trải, lòng mang cảm xúc lẫn lộn.

Một lúc sau, tôi móc điện thoại gọi cho Tống Dương.

"Trước khi thi hành án tử hình, có thể xin phép gặp mặt không?"

Đầu dây bên kia im lặng rất lâu: "Chị dâu, chị hà tất phải thế?"

"Tôi muốn gặp hắn ta một lần." Tôi nói.

Cậu ấy thở dài thườn thượt: "Được."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Bạn Trai Tôi Là Lệ Quỷ

Số ký tự: 0