Chương 12
Đại Tỷ Tỷ Mạc Mạc
2025-03-05 21:13:52
Nửa đêm, mẹ thức dậy định uống nước, bỗng nghe thấy tiếng ba khóc nghẹn trên ghế sofa.
Một người đàn ông trung niên, khóc thương tâm như thể bị cả thế giới bỏ rơi.
23
Tôi cũng không rõ tâm lý của ba đối với mẹ hiện tại là như thế nào.
Dù sao thì, vào các dịp lễ Tết, mẹ vẫn gọi điện mời ba đến ăn cơm.
Nhưng thái độ của mẹ về chuyện tái hôn vẫn kiên quyết như trước, không hề d.a.o động.
Tôi từng hỏi mẹ, có phải bà vẫn còn để bụng chuyện ba và Dương Thục Vân không.
Mẹ bảo, bà đã sớm buông bỏ, dù bây giờ ba có tìm người phụ nữ khác, bà cũng không cảm thấy gì cả.
“Nếu ông ấy có thể tìm được một người phụ nữ tốt với mình, mẹ thực lòng mừng cho ông ấy.” Mẹ mỉm cười. “Với lại, Dương Thục Vân bây giờ cũng thảm lắm, coi như ác giả ác báo. Bà ta đã phải chịu sự trừng phạt rồi.”
Nghe mẹ kể, Dương Thục Vân ve vãn một ông chủ siêu thị nhỏ, bị vợ của ông ta phát hiện.
Bà vợ dẫn theo năm người anh trai bên nhà mẹ đẻ đến tận cửa, đè Dương Thục Vân xuống đất đánh một trận.
Chân bà ta bị đánh đến mức thương nặng, giờ đã thành tàn phế.
Bà ta đi lại khó khăn, không ai chăm sóc, phần lớn thời gian chỉ có thể nằm trên giường.
Nghe nói có lúc không kịp ngồi dậy, còn tiểu tiện ngay trên giường.
Bà thím hàng xóm kể rằng, đứng trước cửa nhà Dương Thục Vân cũng có thể ngửi thấy mùi khai nồng nặc bốc ra.
Danh tiếng của bà ta ở quê đã thối nát, chẳng ai muốn giúp đỡ. Rơi vào kết cục như hôm nay, cũng xem như tự làm tự chịu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
24
Ba và mẹ, từng là người một nhà suốt hơn mười năm, cuối cùng lại trở thành người thân.
Bây giờ, họ vẫn quan tâm lẫn nhau, như người nhà nhưng lại không còn là gia đình.
Bất kể ai bệnh phải nhập viện, người còn lại vẫn sẽ không do dự mà đến chăm sóc.
Nhưng họ không còn sống chung, mà mỗi người có cuộc sống riêng.
Ba tôi thực sự là một người rất kỳ lạ.
Ông là người có thể chịu ấm ức vô cùng giỏi.
Trong tay chỉ có một cái bánh bao, ông vẫn có thể không chần chừ mà đưa cho người khác, còn bản thân thì nhịn đói.
Hơn nữa, ông còn áp đặt sự hy sinh này lên gia đình mình.
Được ông xem là người nhà, thì phải cùng ông chịu thiệt thòi, để giúp đỡ người khác.
Tôi luôn rất ghét kiểu tự hy sinh này của ba, vì ông kéo cả tôi và mẹ xuống, bắt chúng tôi phải cùng ông chịu khổ.
Bây giờ, khi đã giữ khoảng cách với ông, tôi dần dần buông bỏ bớt oán hận.
Nhưng tôi sẽ không bao giờ trở thành một người như ông.
Tôi luôn tin rằng, chỉ khi yêu bản thân trước, mới có đủ khả năng để yêu thương người khác.
Tôi nỗ lực trong thế giới khắc nghiệt này, chỉ để bản thân và gia đình có thể sống tốt hơn một chút.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
( Hết )
Một người đàn ông trung niên, khóc thương tâm như thể bị cả thế giới bỏ rơi.
23
Tôi cũng không rõ tâm lý của ba đối với mẹ hiện tại là như thế nào.
Dù sao thì, vào các dịp lễ Tết, mẹ vẫn gọi điện mời ba đến ăn cơm.
Nhưng thái độ của mẹ về chuyện tái hôn vẫn kiên quyết như trước, không hề d.a.o động.
Tôi từng hỏi mẹ, có phải bà vẫn còn để bụng chuyện ba và Dương Thục Vân không.
Mẹ bảo, bà đã sớm buông bỏ, dù bây giờ ba có tìm người phụ nữ khác, bà cũng không cảm thấy gì cả.
“Nếu ông ấy có thể tìm được một người phụ nữ tốt với mình, mẹ thực lòng mừng cho ông ấy.” Mẹ mỉm cười. “Với lại, Dương Thục Vân bây giờ cũng thảm lắm, coi như ác giả ác báo. Bà ta đã phải chịu sự trừng phạt rồi.”
Nghe mẹ kể, Dương Thục Vân ve vãn một ông chủ siêu thị nhỏ, bị vợ của ông ta phát hiện.
Bà vợ dẫn theo năm người anh trai bên nhà mẹ đẻ đến tận cửa, đè Dương Thục Vân xuống đất đánh một trận.
Chân bà ta bị đánh đến mức thương nặng, giờ đã thành tàn phế.
Bà ta đi lại khó khăn, không ai chăm sóc, phần lớn thời gian chỉ có thể nằm trên giường.
Nghe nói có lúc không kịp ngồi dậy, còn tiểu tiện ngay trên giường.
Bà thím hàng xóm kể rằng, đứng trước cửa nhà Dương Thục Vân cũng có thể ngửi thấy mùi khai nồng nặc bốc ra.
Danh tiếng của bà ta ở quê đã thối nát, chẳng ai muốn giúp đỡ. Rơi vào kết cục như hôm nay, cũng xem như tự làm tự chịu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
24
Ba và mẹ, từng là người một nhà suốt hơn mười năm, cuối cùng lại trở thành người thân.
Bây giờ, họ vẫn quan tâm lẫn nhau, như người nhà nhưng lại không còn là gia đình.
Bất kể ai bệnh phải nhập viện, người còn lại vẫn sẽ không do dự mà đến chăm sóc.
Nhưng họ không còn sống chung, mà mỗi người có cuộc sống riêng.
Ba tôi thực sự là một người rất kỳ lạ.
Ông là người có thể chịu ấm ức vô cùng giỏi.
Trong tay chỉ có một cái bánh bao, ông vẫn có thể không chần chừ mà đưa cho người khác, còn bản thân thì nhịn đói.
Hơn nữa, ông còn áp đặt sự hy sinh này lên gia đình mình.
Được ông xem là người nhà, thì phải cùng ông chịu thiệt thòi, để giúp đỡ người khác.
Tôi luôn rất ghét kiểu tự hy sinh này của ba, vì ông kéo cả tôi và mẹ xuống, bắt chúng tôi phải cùng ông chịu khổ.
Bây giờ, khi đã giữ khoảng cách với ông, tôi dần dần buông bỏ bớt oán hận.
Nhưng tôi sẽ không bao giờ trở thành một người như ông.
Tôi luôn tin rằng, chỉ khi yêu bản thân trước, mới có đủ khả năng để yêu thương người khác.
Tôi nỗ lực trong thế giới khắc nghiệt này, chỉ để bản thân và gia đình có thể sống tốt hơn một chút.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
( Hết )
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro