Ba Tôi Là Người Tốt

Chương 10

Đại Tỷ Tỷ Mạc Mạc

2025-03-05 21:13:52

Mẹ nói: “Tâm Doanh, mẹ chỉ định chọc tức Dương Thục Vân, để bà ta chuyển mục tiêu sang ba con, giúp mẹ nhanh chóng ly hôn. Nhưng mẹ không ngờ bà ta lại dùng thủ đoạn bẩn thỉu đến vậy, kết quả là mẹ đã đẩy ba con vào hố lửa. Bà ta xảo quyệt như thế, ba con không phải đối thủ của bà ta đâu, sau này chắc chắn ông ấy sẽ không có ngày nào yên ổn.” 

 

Tôi đưa khăn giấy cho mẹ. Bà nhìn tôi bằng đôi mắt đẫm lệ, giọng đầy áy náy: “Tâm Doanh, có phải mẹ rất tệ không?” 

 

“Mẹ đừng tự trách, đây không phải lỗi của mẹ, tất cả là do họ tự chuốc lấy.” Tôi an ủi bà. “Mẹ chỉ nói một câu, còn sau đó họ làm gì là quyết định của họ. Dương Thục Vân tâm địa xấu xa, cố ý quyến rũ ba con. Ba là đàn ông, vậy mà không hề có ý thức tránh hiềm nghi, còn đi đến nhà người phụ nữ khác vào ban đêm. Họ đều là người trưởng thành, làm sai thì phải tự chịu trách nhiệm, đâu phải mẹ ép họ lên giường với nhau.” 

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

“Vậy con có ghét mẹ không?” Bà dè dặt nhìn tôi. 

 

“Mẹ đang nói gì vậy? Trong lòng con, mẹ là người tốt bụng nhất.” Tôi giúp bà lau nước mắt. 

 

Thật ra, suy nghĩ thật sự của tôi là—mẹ tôi quá tuyệt vời. 

 

Hóa ra, bà không chỉ biết nhẫn nhịn chịu đựng. Khi bị dồn vào đường cùng, bà cũng biết cách bảo vệ chính mình. 

 

Việc bà có được sự khôn ngoan và bản lĩnh như thế này khiến tôi vô cùng vui mừng. 

 

20 

 

Người ở những nơi càng nhỏ thì càng thích tán chuyện. 

 

Mẹ tôi đã lên thành phố, vậy mà mấy bà thím quen trong xóm vẫn thường xuyên gọi điện cho bà, cập nhật tình hình của ba tôi theo thời gian thực. 

 

Nghe nói, ngay sau khi mẹ rời đi, ba tôi đã bị Dương Thục Vân dây dưa, cuối cùng dọn đến sống chung với bà ta. 

 

Nghe tin ba không được chia một xu nào trong số hơn mười vạn tiền tiết kiệm của nhà tôi, Dương Thục Vân đã cãi nhau với ông một trận long trời lở đất. 

 

Dù ba tôi giải thích thế nào, bà ta cũng không tin rằng số tiền đó thực chất không hề tồn tại. 

 

Bà ta một mực cho rằng ba đã để dành hết số tiền đó cho tôi và mẹ. 

 

“Lưu Đại Cường, ông đúng là đồ vô lương tâm! Tôi theo ông bao lâu nay, vậy mà ông chẳng mang về cho tôi một xu nào!” 

 

Tiếng khóc thê thảm của Dương Thục Vân vang vọng khắp con hẻm, từ xa cũng có thể nghe thấy. 

 

Sau đó, ba tôi hứa từ nay sẽ giao thẻ lương cho bà ta giữ, bà ta mới chịu ngừng khóc lóc. 

 

Hai người họ cứ thế sống chung, nhưng ngày nào cũng cãi vã om sòm. 

 

Hai ngày một trận nhỏ, ba ngày một trận lớn. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Ba tôi đem hộp bánh mà Dương Thục Vân mua, tặng cho đứa trẻ nhà hàng xóm, bà ta mắng ông suốt cả buổi tối. 

 

Ba vừa đổ đầy xăng cho chiếc xe máy, hàng xóm liền mượn đi. Đến hai ngày sau mới trả lại, lúc đó bình xăng gần như cạn sạch. 

 

Dương Thục Vân bảo ba sang nhà hàng xóm đòi lại tiền xăng, nhưng ông nhất quyết không chịu, nói rằng làm vậy mất mặt quá. 

 

Thế là bà ta lại cằn nhằn không dứt. 

 

Hôm nọ, bác gái tôi đến nhà Dương Thục Vân chơi, lúc về đã tiện tay lấy hai chiếc váy trong tủ của bà ta. 

 

Sau khi phát hiện, Dương Thục Vân định đi đòi lại. 

 

Ba tôi ngăn bà ta lại, bảo chỉ có hai chiếc váy thôi, có đáng gì đâu. 

 

Dương Thục Vân tức giận quát lên: “Tôi chưa từng thấy ai ngu ngốc như ông! Ông hết lòng vì người ngoài đến mức này sao?” 

 

Hàng xóm đều nói, ba tôi cũng lợi hại thật, suýt nữa thì hành hạ Dương Thục Vân đến phát điên. 

 

Trước đây bà ta giả vờ giỏi thế nào chứ, giọng nói lúc nào cũng nhẹ nhàng, yếu ớt, cứ như mong ai cũng phải thương hại mình. 

 

Còn bây giờ thì sao, từ khi ở với ba tôi, giọng cãi nhau ngày càng lớn, thậm chí còn đánh nhau nữa. 

 

Không biết là do bản tính bà ta vốn như vậy, chỉ là ba tôi đã kích thích mặt thật của bà ta bộc lộ ra, hay là do thật sự bị ba tôi ép đến mức đổi tính đổi nết. 

 

Dù thế nào đi nữa, hiện tại chỉ cần ba tôi hào phóng một lần, bà ta liền lao vào đánh, cấu xé. 

 

Ba tôi cũng không thể đánh trả, mỗi lần như vậy chỉ đứng yên, im lặng chịu trận, để mặc bà ta chửi mắng. 

 

Ba càng như vậy, Dương Thục Vân lại càng tức điên. 

 

Thực ra tôi cũng hiểu cho bà ta. Sống chung với một người tốt tuyệt thế như ba tôi, không bị tức đến phát điên cũng là nhờ may mắn. 

 

Không phải ai cũng có tính nhẫn nhịn tốt như mẹ tôi, có thể chịu đựng được từng ấy năm trời. 

 

Tôi có dự cảm, họ sẽ sớm chia tay thôi. 

 

Dù sao Dương Thục Vân cũng không giống mẹ tôi, giữa bà ta và ba tôi chẳng có bao nhiêu tình cảm. Hai người họ chẳng qua chỉ là tình một đêm mà thành, đến giấy đăng ký kết hôn cũng chưa có, lúc nào tan cũng chẳng lạ. 

 

Dương Thục Vân tìm đến ba tôi vốn là có mưu tính riêng. Giờ chẳng được lợi gì, lại ngày nào cũng bị ba tôi chọc tức đến phát điên, bà ta có thể nhịn mới là lạ. 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Ba Tôi Là Người Tốt

Số ký tự: 0