Ánh Trăng Sáng Thích Đi Đường Vòng
Chương 15
Nhị Nguyệt Vi Tự
2025-03-11 08:18:27
Thậm chí hôm qua ta mơ thấy chuyện kiếp trước.
Những chuyện đó ta đã rất ít nghĩ đến, những mảnh ký ức vụn vặt, cũng phần nhiều mờ nhạt.
Nhưng trong mơ lại nhớ rõ, khi ta sắp c.h.ế.t vì u uất trong kỹ viện, bên ngoài vang lên tiếng ồn ào náo nhiệt, ca ngợi công nghiệp vô biên của tân đế.
Sau đó ma ma dẫn đến một vị khách quý.
Trong lúc ta mê man, nghe hắn quỳ bên giường, lẩm bẩm gọi ta "điện hạ".
Gương mặt người đó, gương mặt người đó. . .
Rõ ràng chính là Lý Chấp vừa mới làm chủ kinh thành!
Hắn không đi đăng cơ, chạy đến gặp ta lần cuối.
Kiếp trước kiếp này đều nhớ thương ta hai đời.
📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!
Ta nghiến răng: "Ngài ngay từ đầu đã quyết tâm cưới ta phải không? Cho nên ngài dùng lời đồn dọa An Dương, nàng ta sợ phụ hoàng ta nghĩ quẩn thật sự gả nàng ta cho ngài, mới vội vàng tìm đến Bùi Thuật. . . Không đúng! Hay là ngài nhắm vào Bùi Thuật? Ngài biết ta thích hắn ta—"
"Ta không có!" Lý Chấp gay gắt nói: "Liên quan đến Bùi Thuật nàng lại nhạy cảm như vậy! Ta đúng là đã tính kế An Dương! Làm sao biết được nàng ta sẽ dùng thủ đoạn hèn hạ tìm đến Bùi Thuật? Điện hạ cần gì phải nghĩ ta tệ bạc như thế?"
Ta cười nhạo.
Lý Chấp nắm chặt tay.
Ta nói: "Sau khi ta xin lên núi tu hành, danh tiếng lan truyền rất nhanh. Việc tổ chức Bách Điểu Triều Phượng cũng diễn ra vô cùng thuận lợi."
Lý Chấp khựng lại.
Ta chẳng còn bận tâm khi nói ra những chuyện này trước mặt hắn.
"Lý Tư Viễn cũng tin Phật đúng không? Chính ngươi đã giúp ta trở thành Thánh Nữ phải không? Như vậy ngươi có thể thuyết phục ông ta đồng ý, mới có thể danh chính ngôn thuận cưới ta về? ! Ngươi coi ta là gì? Một món đồ sao! Còn nói không muốn tranh với Ngũ ca, thực ra ngươi chỉ muốn ta cảm thấy có lỗi —— ưm!"
Lý Chấp kéo ta vào lòng, hung hăng hôn lên môi.
Sức hắn quá mạnh, ta đẩy không ra.
Môi hắn bị ta cắn đến tanh mùi máu, Lý Chấp trong cơn ngạt thở càng hôn càng sâu, như thể muốn ta cùng hắn cảm nhận nỗi đau.
Xương cốt đau nhói, như thể sắp bị hắn ấn vào trong cơ thể.
"Lý Chấp!" Nước mắt ta tuôn rơi.
Đầu lưỡi nếm được vị mặn chát.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Hắn thở dốc, buông tay ra.
Đuôi mắt đỏ au, vẻ mặt nguy hiểm, như sợi dây căng đến cực hạn trong giá lạnh.
Tim đập trong lồng n.g.ự.c ta như trống dồn, cảm xúc dâng trào mãnh liệt đến mức bản thân cũng không ngờ tới.
Nước mắt một khi đã tuôn, không thể ngừng.
Ta nghẹn ngào nói: "Ta từng có một giấc mộng."
Lý Chấp nhìn ta chăm chú, giọng khàn đặc: "Ta biết."
Thật đáng cười.
Mãi đến hôm nay ta mới biết, hắn cũng như ta, đã sống lại một kiếp.
Hắn nói: "Ta từng căm hận nhiều người, bản thân ta, Trương Trung, phụ hoàng của nàng, An Dương Công chúa. . . Ta tính kế họ chưa từng áy náy."
Ta giằng khỏi sự kiềm giữ của hắn.
"Nhưng ta chưa từng tính kế Bùi Thuật, dù ta cực kỳ ghét hắn ta."
Hắn nhìn chằm chằm ta, từng chữ từng chữ: "Ta càng không hề, coi điện hạ như đồ chơi. Ta sợ nàng như kiếp trước, sợ ta không đủ sức. Chỉ có giữ nàng bên cạnh, ta mới có thể bảo vệ nàng. Điện hạ có hận ta cũng được, làm lại lần nữa, ta vẫn sẽ làm như vậy."
Hay lắm!
Ta giận run người: "Bây giờ ngươi đi cho ta! Ta đời này thà thắp đèn tụng kinh, làm ni cô cả đời, cũng không muốn gặp ngươi!"
Ta đóng sầm cửa vào phòng, trùm chăn kín người.
Bóng người in trên giấy cửa sổ bất động, phác họa thân hình hắn.
Ánh trăng trắng trong như vô số lần thanh niên lặng lẽ ngắm nhìn.
Ta thao thức đến nửa đêm.
Không chịu nổi nữa, ta kéo mạnh cửa phòng.
Lý Chấp đứng giữa sân đối diện với ta, ánh mắt như xuyên qua dòng thời gian nhiều năm.
Ta cứng nhắc nói: "Ngươi về đi ngủ."
Lý Chấp khàn giọng gọi ta một tiếng: "Điện hạ."
Ngực như có thủy triều dâng lên, muốn nhấn chìm ta.
"Bệ hạ." Ta nói: "Nếu ngươi không đi, đời này, ta sẽ không gặp ngươi nữa."
Những chuyện đó ta đã rất ít nghĩ đến, những mảnh ký ức vụn vặt, cũng phần nhiều mờ nhạt.
Nhưng trong mơ lại nhớ rõ, khi ta sắp c.h.ế.t vì u uất trong kỹ viện, bên ngoài vang lên tiếng ồn ào náo nhiệt, ca ngợi công nghiệp vô biên của tân đế.
Sau đó ma ma dẫn đến một vị khách quý.
Trong lúc ta mê man, nghe hắn quỳ bên giường, lẩm bẩm gọi ta "điện hạ".
Gương mặt người đó, gương mặt người đó. . .
Rõ ràng chính là Lý Chấp vừa mới làm chủ kinh thành!
Hắn không đi đăng cơ, chạy đến gặp ta lần cuối.
Kiếp trước kiếp này đều nhớ thương ta hai đời.
📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!
Ta nghiến răng: "Ngài ngay từ đầu đã quyết tâm cưới ta phải không? Cho nên ngài dùng lời đồn dọa An Dương, nàng ta sợ phụ hoàng ta nghĩ quẩn thật sự gả nàng ta cho ngài, mới vội vàng tìm đến Bùi Thuật. . . Không đúng! Hay là ngài nhắm vào Bùi Thuật? Ngài biết ta thích hắn ta—"
"Ta không có!" Lý Chấp gay gắt nói: "Liên quan đến Bùi Thuật nàng lại nhạy cảm như vậy! Ta đúng là đã tính kế An Dương! Làm sao biết được nàng ta sẽ dùng thủ đoạn hèn hạ tìm đến Bùi Thuật? Điện hạ cần gì phải nghĩ ta tệ bạc như thế?"
Ta cười nhạo.
Lý Chấp nắm chặt tay.
Ta nói: "Sau khi ta xin lên núi tu hành, danh tiếng lan truyền rất nhanh. Việc tổ chức Bách Điểu Triều Phượng cũng diễn ra vô cùng thuận lợi."
Lý Chấp khựng lại.
Ta chẳng còn bận tâm khi nói ra những chuyện này trước mặt hắn.
"Lý Tư Viễn cũng tin Phật đúng không? Chính ngươi đã giúp ta trở thành Thánh Nữ phải không? Như vậy ngươi có thể thuyết phục ông ta đồng ý, mới có thể danh chính ngôn thuận cưới ta về? ! Ngươi coi ta là gì? Một món đồ sao! Còn nói không muốn tranh với Ngũ ca, thực ra ngươi chỉ muốn ta cảm thấy có lỗi —— ưm!"
Lý Chấp kéo ta vào lòng, hung hăng hôn lên môi.
Sức hắn quá mạnh, ta đẩy không ra.
Môi hắn bị ta cắn đến tanh mùi máu, Lý Chấp trong cơn ngạt thở càng hôn càng sâu, như thể muốn ta cùng hắn cảm nhận nỗi đau.
Xương cốt đau nhói, như thể sắp bị hắn ấn vào trong cơ thể.
"Lý Chấp!" Nước mắt ta tuôn rơi.
Đầu lưỡi nếm được vị mặn chát.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Hắn thở dốc, buông tay ra.
Đuôi mắt đỏ au, vẻ mặt nguy hiểm, như sợi dây căng đến cực hạn trong giá lạnh.
Tim đập trong lồng n.g.ự.c ta như trống dồn, cảm xúc dâng trào mãnh liệt đến mức bản thân cũng không ngờ tới.
Nước mắt một khi đã tuôn, không thể ngừng.
Ta nghẹn ngào nói: "Ta từng có một giấc mộng."
Lý Chấp nhìn ta chăm chú, giọng khàn đặc: "Ta biết."
Thật đáng cười.
Mãi đến hôm nay ta mới biết, hắn cũng như ta, đã sống lại một kiếp.
Hắn nói: "Ta từng căm hận nhiều người, bản thân ta, Trương Trung, phụ hoàng của nàng, An Dương Công chúa. . . Ta tính kế họ chưa từng áy náy."
Ta giằng khỏi sự kiềm giữ của hắn.
"Nhưng ta chưa từng tính kế Bùi Thuật, dù ta cực kỳ ghét hắn ta."
Hắn nhìn chằm chằm ta, từng chữ từng chữ: "Ta càng không hề, coi điện hạ như đồ chơi. Ta sợ nàng như kiếp trước, sợ ta không đủ sức. Chỉ có giữ nàng bên cạnh, ta mới có thể bảo vệ nàng. Điện hạ có hận ta cũng được, làm lại lần nữa, ta vẫn sẽ làm như vậy."
Hay lắm!
Ta giận run người: "Bây giờ ngươi đi cho ta! Ta đời này thà thắp đèn tụng kinh, làm ni cô cả đời, cũng không muốn gặp ngươi!"
Ta đóng sầm cửa vào phòng, trùm chăn kín người.
Bóng người in trên giấy cửa sổ bất động, phác họa thân hình hắn.
Ánh trăng trắng trong như vô số lần thanh niên lặng lẽ ngắm nhìn.
Ta thao thức đến nửa đêm.
Không chịu nổi nữa, ta kéo mạnh cửa phòng.
Lý Chấp đứng giữa sân đối diện với ta, ánh mắt như xuyên qua dòng thời gian nhiều năm.
Ta cứng nhắc nói: "Ngươi về đi ngủ."
Lý Chấp khàn giọng gọi ta một tiếng: "Điện hạ."
Ngực như có thủy triều dâng lên, muốn nhấn chìm ta.
"Bệ hạ." Ta nói: "Nếu ngươi không đi, đời này, ta sẽ không gặp ngươi nữa."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro