Chương 10
Đồng Tiểu Mộc
2025-03-09 21:00:37
16
Hôm Đào Nhiên rời đi, cô ấy ôm chặt tôi khóc rất lâu.
Tôi dỗ dành, bảo rằng không phải không thể gặp lại nhau, còn căn dặn cô ấy qua đường nhớ nhìn cẩn thận.
Nhưng ngay khi cô ấy xoay người, tôi lại lặng lẽ rơi nước mắt.
Vẫn là không nỡ…
Bên cạnh, Đoạn Châu hừ lạnh, giọng đầy bất mãn:
"Đi rồi cũng tốt, khỏi phải giành vợ với anh."
Tôi nhìn theo bóng lưng Đào Nhiên khuất dần, đột nhiên nhớ ra một chuyện, bèn quay sang hỏi anh:
"Anh không thấy Đào Nhiên thay đổi rất nhiều sao?"
Trước đây, cô ấy luôn lấy anh làm trung tâm, bây giờ lại hoàn toàn không quan tâm đến anh, chỉ dính lấy tôi.
Tôi không tin nhà họ Đoạn không nhận ra điểm bất thường này.
Đoạn Châu bình thản:
"Chuyện này không quan trọng. Cô ấy tên là Đào Nhiên, là em gái nuôi của anh, thế là đủ."
Trên đường về, anh kể cho tôi nghe rất nhiều chuyện.
Trước đây, khi công ty họ Đoạn đứng bên bờ vực phá sản, một nửa nguyên nhân là do Đào Nhiên.
Cô ấy bị người ta lừa gạt, khiến gia đình họ Đoạn lao đao.
Nếu không phải vì thân phận của ba cô ấy, có lẽ cô ấy đã bị đuổi ra khỏi nhà từ lâu.
Bây giờ cô ấy có thể thay đổi như thế này, thực ra cũng tốt.
Lý do thay đổi có quan trọng không?
Không còn quan trọng nữa.
Về đến nhà, tôi cảm thấy biệt thự rộng lớn này bỗng thiếu đi một chút hơi thở.
Lòng tôi có chút trống trải.
Nhưng ngay khi đẩy cửa phòng ngủ, tôi sững sờ.
Căn phòng đã được trang trí lộng lẫy, lãng mạn đến mức mộng mơ.
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Tôi đơ người quay sang nhìn Đoạn Châu.
Anh khẽ cười:
"Vợ à, kỷ niệm một năm ngày cưới vui vẻ!"
Anh rút từ phía sau một chiếc hộp trang sức, mở ra, bên trong là một sợi dây chuyền sapphire xanh.
Tôi nhận ra nó ngay lập tức.
Đây là món đấu giá nổi bật tại phiên đấu giá gần đây, mang ý nghĩa "Tình yêu vĩnh cửu".
Người ta nói rằng, ai đeo nó sẽ có một cuộc đời tràn ngập hạnh phúc.
Cuối cùng, món trang sức này được một người đàn ông mua với giá 30 triệu tệ.
Trên báo chí khi đó đầy rẫy những lời ca ngợi, nói rằng người vợ của người đàn ông này chắc chắn rất hạnh phúc.
Tôi không bao giờ ngờ rằng… người đó lại là chồng mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tôi xấu hổ, vì ngay cả ngày kỷ niệm tôi cũng quên, chưa chuẩn bị bất cứ thứ gì.
Nhưng anh chỉ nói:
"Món quà tuyệt nhất chính là em."
Tôi và Đoạn Châu thực ra rất giống nhau.
Một người cố chấp đi tìm tình yêu.
Một người cố chấp không biết yêu.
Nhưng rồi…
Người đi tìm đã có được thật nhiều tình yêu.
Còn người không biết yêu đã nỗ lực học cách yêu.
Ngoại truyện: Đoạn Châu
Lần đó, khi nghỉ hè đại học về nhà, Đào Nhiên nằng nặc đòi tôi đón cô ấy tan học.
Tôi đồng ý.
Và thế là, mỗi lần đến trường cô ấy, tôi đều thấy một nhóm học sinh đang đánh nhau trong một con hẻm gần đó.
Tôi từng nghĩ đó toàn là những đứa trẻ hư hỏng.
Nhưng rồi một ngày, tôi nhìn thấy một cô gái nhỏ ngồi trên tảng đá, chăm chú làm bài tập.
Ánh nắng chiếu xuống làn da trắng như tuyết của cô ấy.
Thỉnh thoảng, gặp bài khó, cô ấy sẽ khẽ nhíu mày, cắn đầu bút suy nghĩ.
Rất đáng yêu.
Tôi lặng lẽ quan sát cô ấy vài ngày, phát hiện cô ấy luôn đi cùng một cô gái tóc ngắn.
Cô ấy ngồi đó không phải để đợi ai, mà là…
Đợi người kia đánh nhau xong, rồi cùng nhau về nhà.
Cô ấy luôn nắm tay người đó.
Từ đó, tôi luôn đến sớm 20 phút, chỉ để có thể nhìn thấy cô ấy một chút.
Cuộc sống của tôi luôn nhàm chán, cứng nhắc.
Nhưng vì có cô ấy, mọi thứ dường như sáng hơn một chút.
Tôi tưởng rằng chúng tôi đã lỡ mất nhau.
Nhưng không ngờ, mẹ tôi sắp xếp cho tôi một cuộc mai mối…
Và người đó chính là cô ấy.
Cô ấy đã lớn.
Và lần đầu tiên, tôi có một danh phận trong tim cô ấy.
"Chào anh, em là Trình Bội."
"Chào em, anh là Đoạn Châu."
- Hết -
Hôm Đào Nhiên rời đi, cô ấy ôm chặt tôi khóc rất lâu.
Tôi dỗ dành, bảo rằng không phải không thể gặp lại nhau, còn căn dặn cô ấy qua đường nhớ nhìn cẩn thận.
Nhưng ngay khi cô ấy xoay người, tôi lại lặng lẽ rơi nước mắt.
Vẫn là không nỡ…
Bên cạnh, Đoạn Châu hừ lạnh, giọng đầy bất mãn:
"Đi rồi cũng tốt, khỏi phải giành vợ với anh."
Tôi nhìn theo bóng lưng Đào Nhiên khuất dần, đột nhiên nhớ ra một chuyện, bèn quay sang hỏi anh:
"Anh không thấy Đào Nhiên thay đổi rất nhiều sao?"
Trước đây, cô ấy luôn lấy anh làm trung tâm, bây giờ lại hoàn toàn không quan tâm đến anh, chỉ dính lấy tôi.
Tôi không tin nhà họ Đoạn không nhận ra điểm bất thường này.
Đoạn Châu bình thản:
"Chuyện này không quan trọng. Cô ấy tên là Đào Nhiên, là em gái nuôi của anh, thế là đủ."
Trên đường về, anh kể cho tôi nghe rất nhiều chuyện.
Trước đây, khi công ty họ Đoạn đứng bên bờ vực phá sản, một nửa nguyên nhân là do Đào Nhiên.
Cô ấy bị người ta lừa gạt, khiến gia đình họ Đoạn lao đao.
Nếu không phải vì thân phận của ba cô ấy, có lẽ cô ấy đã bị đuổi ra khỏi nhà từ lâu.
Bây giờ cô ấy có thể thay đổi như thế này, thực ra cũng tốt.
Lý do thay đổi có quan trọng không?
Không còn quan trọng nữa.
Về đến nhà, tôi cảm thấy biệt thự rộng lớn này bỗng thiếu đi một chút hơi thở.
Lòng tôi có chút trống trải.
Nhưng ngay khi đẩy cửa phòng ngủ, tôi sững sờ.
Căn phòng đã được trang trí lộng lẫy, lãng mạn đến mức mộng mơ.
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Tôi đơ người quay sang nhìn Đoạn Châu.
Anh khẽ cười:
"Vợ à, kỷ niệm một năm ngày cưới vui vẻ!"
Anh rút từ phía sau một chiếc hộp trang sức, mở ra, bên trong là một sợi dây chuyền sapphire xanh.
Tôi nhận ra nó ngay lập tức.
Đây là món đấu giá nổi bật tại phiên đấu giá gần đây, mang ý nghĩa "Tình yêu vĩnh cửu".
Người ta nói rằng, ai đeo nó sẽ có một cuộc đời tràn ngập hạnh phúc.
Cuối cùng, món trang sức này được một người đàn ông mua với giá 30 triệu tệ.
Trên báo chí khi đó đầy rẫy những lời ca ngợi, nói rằng người vợ của người đàn ông này chắc chắn rất hạnh phúc.
Tôi không bao giờ ngờ rằng… người đó lại là chồng mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tôi xấu hổ, vì ngay cả ngày kỷ niệm tôi cũng quên, chưa chuẩn bị bất cứ thứ gì.
Nhưng anh chỉ nói:
"Món quà tuyệt nhất chính là em."
Tôi và Đoạn Châu thực ra rất giống nhau.
Một người cố chấp đi tìm tình yêu.
Một người cố chấp không biết yêu.
Nhưng rồi…
Người đi tìm đã có được thật nhiều tình yêu.
Còn người không biết yêu đã nỗ lực học cách yêu.
Ngoại truyện: Đoạn Châu
Lần đó, khi nghỉ hè đại học về nhà, Đào Nhiên nằng nặc đòi tôi đón cô ấy tan học.
Tôi đồng ý.
Và thế là, mỗi lần đến trường cô ấy, tôi đều thấy một nhóm học sinh đang đánh nhau trong một con hẻm gần đó.
Tôi từng nghĩ đó toàn là những đứa trẻ hư hỏng.
Nhưng rồi một ngày, tôi nhìn thấy một cô gái nhỏ ngồi trên tảng đá, chăm chú làm bài tập.
Ánh nắng chiếu xuống làn da trắng như tuyết của cô ấy.
Thỉnh thoảng, gặp bài khó, cô ấy sẽ khẽ nhíu mày, cắn đầu bút suy nghĩ.
Rất đáng yêu.
Tôi lặng lẽ quan sát cô ấy vài ngày, phát hiện cô ấy luôn đi cùng một cô gái tóc ngắn.
Cô ấy ngồi đó không phải để đợi ai, mà là…
Đợi người kia đánh nhau xong, rồi cùng nhau về nhà.
Cô ấy luôn nắm tay người đó.
Từ đó, tôi luôn đến sớm 20 phút, chỉ để có thể nhìn thấy cô ấy một chút.
Cuộc sống của tôi luôn nhàm chán, cứng nhắc.
Nhưng vì có cô ấy, mọi thứ dường như sáng hơn một chút.
Tôi tưởng rằng chúng tôi đã lỡ mất nhau.
Nhưng không ngờ, mẹ tôi sắp xếp cho tôi một cuộc mai mối…
Và người đó chính là cô ấy.
Cô ấy đã lớn.
Và lần đầu tiên, tôi có một danh phận trong tim cô ấy.
"Chào anh, em là Trình Bội."
"Chào em, anh là Đoạn Châu."
- Hết -
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro