Chương 9
Đang cập nhật
2025-03-25 15:33:35
Ta mừng rỡ không thôi, lập tức hạ lệnh: có bệnh hay không cũng phải uống ít nhất ba bát!
Bệnh nhẹ thì uống ba ngày, bệnh nặng thì kéo dài một tháng.
Tào Hành Chi cũng dần dần khỏe lại.
Lúc hắn còn bệnh, Tạ Mân đích thân chữa trị cho hắn, mà Tam hoàng tử thì suốt ngày mặt mày u ám, cứ nhìn chằm chằm hắn.
Ta đầy đầu nghi hoặc, lén hỏi Tào Hành Chi:
"Ngài đắc tội Lý Chiêu khi nào thế?"
Tào Hành Chi, vừa mới khỏi bệnh, sắc mặt vẫn tái nhợt, vắt óc suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn lắc đầu.
"Ta với Tam điện hạ giao tình chẳng sâu, lẽ nào…"
"Lẽ nào cái gì?"
"Lẽ nào hắn giống ngài, cũng ghét ta."
"……"
Thôi nghỉ ngơi đi, đồ ngốc!
19
Tào Hành Chi vừa khỏi bệnh, Tam hoàng tử lại bắt đầu lạnh mặt nhìn chằm chằm nữ y Giang Vấn Kinh.
Ta kéo kéo Tạ Mân, vô cùng khó hiểu:
"Chuyện gì đây? Điện hạ nhà huynh bị tật mắt à?"
Tạ Mân nhịn cười không nổi, bất đắc dĩ xòe tay:
"Ghen tuông đó, bất kể nam hay nữ, hắn đều ghen như nhau, bụng dạ hắn không rộng đâu."
Ta vô cùng chấn động.
"Thế này thì không phải là bụng dạ hẹp hòi nữa, mà là bụng nhỏ ruột kiến rồi!"
Phu quân đều đáng sợ như vậy sao?
Tạ Mân đến Hoạt Châu chưa được bao lâu, một đoàn thuyền buôn chở lương thực cũng nối gót theo sau, giải quyết nguy cơ thiếu hụt lương thực nơi vùng thiên tai.
Người dẫn đầu là một nữ nhân tên Bùi Lệnh Dung.
Điều đáng ngạc nhiên là, nàng ta tuy mang lương thực đến, nhưng lại tuyên bố mình không phải chủ tiệm.
"Dân nữ chỉ nghe nói Hoạt Châu có bệnh dịch, không ai dám chở lương thực đến, vậy nên mới làm mối giúp thôi."
Nàng ta kể, các thương hội đều muốn giành được muối lệnh (chứng từ mua bán muối), nhưng e sợ bệnh dịch.
Vậy nên nàng ta tìm đến đương gia của Thương hội Giang Hoài, đứng ra thay mặt thương hội này thương lượng, thuyết phục các thương hội khác thay họ vận chuyển lương thực, điều kiện là trích một phần lợi nhuận từ muối lệnh.
"Như vậy, các thương hội không cần gánh rủi ro nhưng vẫn có lợi nhuận, ai nấy đều vui vẻ."
Mà thương hội Giang Hoài, vì món lợi nhuận khổng lồ này, lại có nàng ta mạo hiểm thay, nên đương gia sẵn sàng đánh cược một phen.
Chúng ta nghe xong, ai nấy đều trầm trồ thán phục.
Một nữ nhân bình thường, tay không tất sắt, lại có thể gom được ba mươi vạn thạch lương thực cho Hoạt Châu.
Nếu nàng ta vào Hộ bộ, vậy thì lo gì quốc khố không dư dả chứ?
Bùi Lệnh Dung nghe chúng ta tán dương, liền xua tay liên tục:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Ôi dào, cũng bình thường thôi mà, bình thường thôi!"
Ta nghe xong thì ôm trán.
Xong rồi, lại thêm một kẻ thích giả vờ khiêm tốn chẳng khác nào cha ta!
20
Ở Hoạt Châu hơn nửa năm, cuối cùng tai họa cũng được giải quyết triệt để.
Ta và Tào Hành Chi hồi kinh phục mệnh, vào triều bẩm báo, chúng ta kể rành rọt từng công thần trong lần cứu nạn này.
Hoàng đế phất tay một cái, thăng ta lên Hộ bộ, nhưng đối với những nữ nhân có công, lại chỉ ban thưởng bạc vàng.
Trong lúc nội thị tuyên đọc thánh chỉ ban thưởng, lòng ta chậm rãi trầm xuống.
Phía chân trời Tây Bắc, tầng mây chì nặng như chì, xếp chồng lên nhau tựa lớp vảy cá đông cứng.
Lúc đi là đầu xuân, giờ đây đã vào đông.
Trên cầu Kim Thủy, trạng nguyên Lục Minh Chương vỗ vai ta.
"Vọng Cùng huynh, thăng quan phát tài rồi, sao trông vẫn ủ rũ thế?"
Ta xua tay, trong lòng đang nghĩ chuyện, chẳng buồn để ý hắn.
Bỗng nhiên, tiếng hô hoán vang lên dưới cầu.
Nhìn kỹ lại, một nữ tử đang vùng vẫy dưới nước, sắp sửa chìm xuống!
Ta lập tức trèo qua lan can cầu, nhưng bị Lục Minh Chương kéo lại.
"Huynh điên rồi à! Nhìn xem đó là ai kìa! Bình Dương công chúa!"
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Ta định thần nhìn kỹ, nữ tử trồi lên hụp xuống trong dòng nước, gương mặt kia đúng thật là Bình Dương công chúa.
Có vẻ nàng ta ngã xuống từ du thuyền, nhưng kỳ lạ là trên thuyền vẫn rèm che kín mít, hoàn toàn không có động tĩnh gì.
Lục Minh Chương cũng nhận ra điều bất thường:
"Trước giờ nàng ta quấn quýt huynh như vậy, biết đâu lần này là cố tình dàn cảnh?
"Nếu hai người có tiếp xúc thân mật, dù huynh không muốn cưới, cũng phải cưới!"
21
Một nhóm quan viên vừa hạ triều đi ngang qua, vẻ mặt mỗi người một khác, có kẻ còn thì thầm bàn tán, nhưng không ai có ý định nhảy xuống cứu giúp.
Phò mã không thể làm quan, so với tiền đồ, ngay cả công chúa cũng khó lòng thắng nổi.
Lục Minh Chương vẫn túm lấy ta, lải nhải không dứt:
"Chẳng phải huynh muốn cứu giúp bách tính sao? Chẳng lẽ vì một mình nàng ta mà từ bỏ thiên hạ vạn dân?"
Ta hất tay áo, lạnh nhạt đáp:
"Nếu ngay cả một người cũng không cứu nổi, còn nói gì đến cứu muôn dân?"
Huống chi, chỉ có ta hiểu rõ — đời này, có nữ nhân nào lại vô duyên vô cớ đánh cược tính mạng chỉ để đổi lấy một mối lương duyên vô tình?
Ta lập tức nhảy xuống sông Kim Thủy, bơi về phía Bình Dương công chúa.
Nước sông lạnh thấu xương, ta bơi lội khá tốt nhưng suýt chút nữa cũng bị nàng kéo chìm theo bản năng giãy giụa.
Bệnh nhẹ thì uống ba ngày, bệnh nặng thì kéo dài một tháng.
Tào Hành Chi cũng dần dần khỏe lại.
Lúc hắn còn bệnh, Tạ Mân đích thân chữa trị cho hắn, mà Tam hoàng tử thì suốt ngày mặt mày u ám, cứ nhìn chằm chằm hắn.
Ta đầy đầu nghi hoặc, lén hỏi Tào Hành Chi:
"Ngài đắc tội Lý Chiêu khi nào thế?"
Tào Hành Chi, vừa mới khỏi bệnh, sắc mặt vẫn tái nhợt, vắt óc suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn lắc đầu.
"Ta với Tam điện hạ giao tình chẳng sâu, lẽ nào…"
"Lẽ nào cái gì?"
"Lẽ nào hắn giống ngài, cũng ghét ta."
"……"
Thôi nghỉ ngơi đi, đồ ngốc!
19
Tào Hành Chi vừa khỏi bệnh, Tam hoàng tử lại bắt đầu lạnh mặt nhìn chằm chằm nữ y Giang Vấn Kinh.
Ta kéo kéo Tạ Mân, vô cùng khó hiểu:
"Chuyện gì đây? Điện hạ nhà huynh bị tật mắt à?"
Tạ Mân nhịn cười không nổi, bất đắc dĩ xòe tay:
"Ghen tuông đó, bất kể nam hay nữ, hắn đều ghen như nhau, bụng dạ hắn không rộng đâu."
Ta vô cùng chấn động.
"Thế này thì không phải là bụng dạ hẹp hòi nữa, mà là bụng nhỏ ruột kiến rồi!"
Phu quân đều đáng sợ như vậy sao?
Tạ Mân đến Hoạt Châu chưa được bao lâu, một đoàn thuyền buôn chở lương thực cũng nối gót theo sau, giải quyết nguy cơ thiếu hụt lương thực nơi vùng thiên tai.
Người dẫn đầu là một nữ nhân tên Bùi Lệnh Dung.
Điều đáng ngạc nhiên là, nàng ta tuy mang lương thực đến, nhưng lại tuyên bố mình không phải chủ tiệm.
"Dân nữ chỉ nghe nói Hoạt Châu có bệnh dịch, không ai dám chở lương thực đến, vậy nên mới làm mối giúp thôi."
Nàng ta kể, các thương hội đều muốn giành được muối lệnh (chứng từ mua bán muối), nhưng e sợ bệnh dịch.
Vậy nên nàng ta tìm đến đương gia của Thương hội Giang Hoài, đứng ra thay mặt thương hội này thương lượng, thuyết phục các thương hội khác thay họ vận chuyển lương thực, điều kiện là trích một phần lợi nhuận từ muối lệnh.
"Như vậy, các thương hội không cần gánh rủi ro nhưng vẫn có lợi nhuận, ai nấy đều vui vẻ."
Mà thương hội Giang Hoài, vì món lợi nhuận khổng lồ này, lại có nàng ta mạo hiểm thay, nên đương gia sẵn sàng đánh cược một phen.
Chúng ta nghe xong, ai nấy đều trầm trồ thán phục.
Một nữ nhân bình thường, tay không tất sắt, lại có thể gom được ba mươi vạn thạch lương thực cho Hoạt Châu.
Nếu nàng ta vào Hộ bộ, vậy thì lo gì quốc khố không dư dả chứ?
Bùi Lệnh Dung nghe chúng ta tán dương, liền xua tay liên tục:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Ôi dào, cũng bình thường thôi mà, bình thường thôi!"
Ta nghe xong thì ôm trán.
Xong rồi, lại thêm một kẻ thích giả vờ khiêm tốn chẳng khác nào cha ta!
20
Ở Hoạt Châu hơn nửa năm, cuối cùng tai họa cũng được giải quyết triệt để.
Ta và Tào Hành Chi hồi kinh phục mệnh, vào triều bẩm báo, chúng ta kể rành rọt từng công thần trong lần cứu nạn này.
Hoàng đế phất tay một cái, thăng ta lên Hộ bộ, nhưng đối với những nữ nhân có công, lại chỉ ban thưởng bạc vàng.
Trong lúc nội thị tuyên đọc thánh chỉ ban thưởng, lòng ta chậm rãi trầm xuống.
Phía chân trời Tây Bắc, tầng mây chì nặng như chì, xếp chồng lên nhau tựa lớp vảy cá đông cứng.
Lúc đi là đầu xuân, giờ đây đã vào đông.
Trên cầu Kim Thủy, trạng nguyên Lục Minh Chương vỗ vai ta.
"Vọng Cùng huynh, thăng quan phát tài rồi, sao trông vẫn ủ rũ thế?"
Ta xua tay, trong lòng đang nghĩ chuyện, chẳng buồn để ý hắn.
Bỗng nhiên, tiếng hô hoán vang lên dưới cầu.
Nhìn kỹ lại, một nữ tử đang vùng vẫy dưới nước, sắp sửa chìm xuống!
Ta lập tức trèo qua lan can cầu, nhưng bị Lục Minh Chương kéo lại.
"Huynh điên rồi à! Nhìn xem đó là ai kìa! Bình Dương công chúa!"
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Ta định thần nhìn kỹ, nữ tử trồi lên hụp xuống trong dòng nước, gương mặt kia đúng thật là Bình Dương công chúa.
Có vẻ nàng ta ngã xuống từ du thuyền, nhưng kỳ lạ là trên thuyền vẫn rèm che kín mít, hoàn toàn không có động tĩnh gì.
Lục Minh Chương cũng nhận ra điều bất thường:
"Trước giờ nàng ta quấn quýt huynh như vậy, biết đâu lần này là cố tình dàn cảnh?
"Nếu hai người có tiếp xúc thân mật, dù huynh không muốn cưới, cũng phải cưới!"
21
Một nhóm quan viên vừa hạ triều đi ngang qua, vẻ mặt mỗi người một khác, có kẻ còn thì thầm bàn tán, nhưng không ai có ý định nhảy xuống cứu giúp.
Phò mã không thể làm quan, so với tiền đồ, ngay cả công chúa cũng khó lòng thắng nổi.
Lục Minh Chương vẫn túm lấy ta, lải nhải không dứt:
"Chẳng phải huynh muốn cứu giúp bách tính sao? Chẳng lẽ vì một mình nàng ta mà từ bỏ thiên hạ vạn dân?"
Ta hất tay áo, lạnh nhạt đáp:
"Nếu ngay cả một người cũng không cứu nổi, còn nói gì đến cứu muôn dân?"
Huống chi, chỉ có ta hiểu rõ — đời này, có nữ nhân nào lại vô duyên vô cớ đánh cược tính mạng chỉ để đổi lấy một mối lương duyên vô tình?
Ta lập tức nhảy xuống sông Kim Thủy, bơi về phía Bình Dương công chúa.
Nước sông lạnh thấu xương, ta bơi lội khá tốt nhưng suýt chút nữa cũng bị nàng kéo chìm theo bản năng giãy giụa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro