Chương 6
Đang cập nhật
2025-03-25 15:33:35
Điều này lại khiến ta lo lắng.
Một khi đã giao phó việc này cho nàng, thì cũng nên có dáng vẻ của một người cầm quyền. Nếu suốt ngày lao lực như phu khuân vác, e rằng sẽ khó quan sát toàn cục.
Nhưng nàng chỉ ánh mắt sáng rực, khẽ mỉm cười:
"Đại nhân, ta là nữ tử, mà triều Đại Chu chưa từng có tiền lệ nữ nhân nắm quyền tạm thời.
"Nếu ta chỉ biết chỉ tay ra lệnh, sợ rằng khó lòng thuyết phục mọi người."
Ngọn gió từ bờ sông cuốn tung những lọn tóc và vạt áo nàng.
Nàng mím môi, trong đôi mắt lấp lánh ánh sáng rực rỡ, cất cao giọng:
"Nhưng ta muốn bọn họ tâm phục! Muốn bọn họ tận mắt nhìn thấy năng lực của ta!"
Ta sững người.
Chỉ trong khoảnh khắc, ta nhìn thấu bên trong thân thể lấm lem bùn đất kia—một bộ xương cốt kiên cường không gì bẻ gãy nổi.
Tào Hành Tri có vẻ như đã bị cái tát của ta làm cho bừng tỉnh, hành sự cũng trở nên quyết đoán hơn.
Nhưng số lượng nhân công đắp đê ngày một gia tăng, khiến lương thực và ngân quỹ ngày càng thiếu thốn.
"Lương thực do các thương nhân muối vận chuyển đến vẫn có thể chống đỡ được một thời gian.
"Chỉ là quốc khố trống rỗng, mấy lão trong Bộ Hộ cứ viện cớ thoái thác hết lần này đến lần khác.
"Một khi không phát được tiền công, chỉ e lưu dân sẽ nổi loạn, công lao trước đó sẽ đổ sông đổ bể."
Để tiết kiệm tiền dầu, ngay cả lúc bàn bạc ban đêm, Tào Hành Tri cũng chỉ nỡ đốt một ngọn đèn dầu.
Ánh nến leo lắt lay động.
Chúng ta ngồi đối diện nhau, ta ngước lên nhìn, vừa vặn thấy mấy sợi tóc bạc trên mái đầu hắn.
Nhất thời, ta nghẹn lời.
Nếu ta nhớ không nhầm, hắn năm nay mới hai mươi tư.
Nghĩ lại cũng khéo, hắn là thám hoa của năm Kiến Khang thứ hai mươi mốt, còn ta là thám hoa của năm Kiến Khang thứ hai mươi bảy.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Năm xưa gặp nhau ở Di Châu, ta chưa từng nghĩ sẽ có một ngày thế này—hai người chúng ta cùng ngồi dưới ánh đèn leo lắt, bàn chuyện quốc gia đại sự.
Như thể giữa ta và hắn có một mối dây ràng buộc vô hình từ kiếp trước.
Hắn có quầng thâm mắt, cứ nói được một câu, lại phải ho khan hai tiếng.
Sau một hồi yên lặng, hai người chúng ta đồng thời thốt ra hai chữ:
"Quyên góp."
Tào Hành Tri lập tức chấm mực, cầm bút lên:
"Ta sẽ viết ngay một bản tấu chương trình lên bệ hạ."
Ta nắm lấy thân bút, chặn lại động tác của hắn.
Ngòi bút vừa chạm xuống thư tín, để lại một vệt mực loang lổ.
Lắc đầu, ta dùng hai ngón tay kéo tờ giấy về phía mình, cầm bút viết.
"Muốn moi bạc từ túi mấy lão già kia, e rằng quá khó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Chuyện này, nên bắt đầu từ hậu trạch."
Bản tấu chương được đổi thành gia thư (thư gửi người thân), điểm đến cũng từ hoàng cung đại nội chuyển thành phủ Tam hoàng tử.
Ta đề bút viết xuống—
"Bội Chỉ, khi mở thư này, muội vẫn bình an chứ?"
…
Viết xong thư nhà, ta đưa cho Tào Hành Tri xem qua.
Hắn lướt mắt đọc một lượt, ánh nhìn rơi xuống cổ tay đang cầm bút của ta.
Cổ họng hắn bất giác chuyển động, yết hầu khẽ nhấp nhô.
13
Thư tín gửi đi, nhưng chẳng khác nào đá chìm đáy biển.
Ngân quỹ cứu trợ do triều đình cấp dần cạn kiệt, cùng lúc đó, mưa bão kéo đến bất ngờ.
Việc đắp đê chắn lũ vốn dựa vào cát và đất, nếu bị nước mưa xối xả quét trôi, chỉ e hai tháng vất vả sẽ đổ sông đổ bể.
Ta vội vã tìm Vân Nương để bàn đối sách, lại kinh hãi nghe tin nàng đã dẫn người đội mưa gia cố tuyến đê.
Khi ta lao đến bờ sông, vừa vặn nhìn thấy nàng đang đứng trên bờ đê đặt rọ đá.
Mưa lớn át mất tiếng gọi của ta, ta phải cố sức trèo lên bờ đê.
Đúng lúc đó, chân Vân Nương trượt, cổ tay bị ghì mạnh xuống, cả người lao thẳng về phía dòng nước chảy xiết!
Ta lập tức lao tới, chộp lấy tay áo nàng, hai tay vươn xuống, siết chặt cổ tay nàng.
"Có ai không! Người đâu!"
Tiếng kêu cứu của ta yếu ớt giữa tiếng nước chảy xiết và cơn mưa xối xả.
Vân Nương thở dốc, nhìn rõ ta, vội vã trối trăng:
"Đại nhân, quy trình đắp đê, kiểm soát mặt cắt sông, bố trí các tuyến đê và công tác duy tu về sau, tất cả đều được ghi lại trong Hà Phòng Thuật Yếu dưới gối của ta.
"Theo phương pháp này, vấn nạn Hoàng Hà có thể giải quyết chín phần mười.
"Đa tạ đại nhân! Được chôn thây tại nơi này cũng coi như tâm nguyện của ta đã trọn vẹn, bờ đê trơn trượt, ngài buông tay đi!"
Cơ thể nàng dần tuột xuống. Nhận ra nàng đã quyết tử, ta càng nắm chặt hơn.
Trong khoảnh khắc mơ hồ, từng gương mặt thoáng qua tâm trí ta.
Khi ta tỉnh táo lại, sự bình tĩnh của Vân Nương đã hoàn toàn sụp đổ trước sự cố chấp của ta, nàng gần như nghẹn ngào:
"Tạ đại nhân, buông tay đi, Vân Nương chỉ là một kẻ thấp hèn, dù có sống, trăm năm sau cũng chẳng ai nhớ ta là ai.
"Ngài có tiền đồ rộng mở, không đáng để làm vậy, buông tay đi!"
Dựa vào đâu…
Dựa vào đâu mà những người này cứ phải lao đầu vào cái chếc như thiêu thân, bi tráng mà quyết tuyệt đến vậy?!
Dựa vào đâu mà có kẻ có thể lưu danh thiên cổ, còn họ lại chỉ có thể thoáng chốc rồi lụi tàn?!
Mưa cuốn trôi tóc ta, nước đọng thành dòng trên mặt, không biết là nước mưa hay nước mắt.
Một khi đã giao phó việc này cho nàng, thì cũng nên có dáng vẻ của một người cầm quyền. Nếu suốt ngày lao lực như phu khuân vác, e rằng sẽ khó quan sát toàn cục.
Nhưng nàng chỉ ánh mắt sáng rực, khẽ mỉm cười:
"Đại nhân, ta là nữ tử, mà triều Đại Chu chưa từng có tiền lệ nữ nhân nắm quyền tạm thời.
"Nếu ta chỉ biết chỉ tay ra lệnh, sợ rằng khó lòng thuyết phục mọi người."
Ngọn gió từ bờ sông cuốn tung những lọn tóc và vạt áo nàng.
Nàng mím môi, trong đôi mắt lấp lánh ánh sáng rực rỡ, cất cao giọng:
"Nhưng ta muốn bọn họ tâm phục! Muốn bọn họ tận mắt nhìn thấy năng lực của ta!"
Ta sững người.
Chỉ trong khoảnh khắc, ta nhìn thấu bên trong thân thể lấm lem bùn đất kia—một bộ xương cốt kiên cường không gì bẻ gãy nổi.
Tào Hành Tri có vẻ như đã bị cái tát của ta làm cho bừng tỉnh, hành sự cũng trở nên quyết đoán hơn.
Nhưng số lượng nhân công đắp đê ngày một gia tăng, khiến lương thực và ngân quỹ ngày càng thiếu thốn.
"Lương thực do các thương nhân muối vận chuyển đến vẫn có thể chống đỡ được một thời gian.
"Chỉ là quốc khố trống rỗng, mấy lão trong Bộ Hộ cứ viện cớ thoái thác hết lần này đến lần khác.
"Một khi không phát được tiền công, chỉ e lưu dân sẽ nổi loạn, công lao trước đó sẽ đổ sông đổ bể."
Để tiết kiệm tiền dầu, ngay cả lúc bàn bạc ban đêm, Tào Hành Tri cũng chỉ nỡ đốt một ngọn đèn dầu.
Ánh nến leo lắt lay động.
Chúng ta ngồi đối diện nhau, ta ngước lên nhìn, vừa vặn thấy mấy sợi tóc bạc trên mái đầu hắn.
Nhất thời, ta nghẹn lời.
Nếu ta nhớ không nhầm, hắn năm nay mới hai mươi tư.
Nghĩ lại cũng khéo, hắn là thám hoa của năm Kiến Khang thứ hai mươi mốt, còn ta là thám hoa của năm Kiến Khang thứ hai mươi bảy.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Năm xưa gặp nhau ở Di Châu, ta chưa từng nghĩ sẽ có một ngày thế này—hai người chúng ta cùng ngồi dưới ánh đèn leo lắt, bàn chuyện quốc gia đại sự.
Như thể giữa ta và hắn có một mối dây ràng buộc vô hình từ kiếp trước.
Hắn có quầng thâm mắt, cứ nói được một câu, lại phải ho khan hai tiếng.
Sau một hồi yên lặng, hai người chúng ta đồng thời thốt ra hai chữ:
"Quyên góp."
Tào Hành Tri lập tức chấm mực, cầm bút lên:
"Ta sẽ viết ngay một bản tấu chương trình lên bệ hạ."
Ta nắm lấy thân bút, chặn lại động tác của hắn.
Ngòi bút vừa chạm xuống thư tín, để lại một vệt mực loang lổ.
Lắc đầu, ta dùng hai ngón tay kéo tờ giấy về phía mình, cầm bút viết.
"Muốn moi bạc từ túi mấy lão già kia, e rằng quá khó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Chuyện này, nên bắt đầu từ hậu trạch."
Bản tấu chương được đổi thành gia thư (thư gửi người thân), điểm đến cũng từ hoàng cung đại nội chuyển thành phủ Tam hoàng tử.
Ta đề bút viết xuống—
"Bội Chỉ, khi mở thư này, muội vẫn bình an chứ?"
…
Viết xong thư nhà, ta đưa cho Tào Hành Tri xem qua.
Hắn lướt mắt đọc một lượt, ánh nhìn rơi xuống cổ tay đang cầm bút của ta.
Cổ họng hắn bất giác chuyển động, yết hầu khẽ nhấp nhô.
13
Thư tín gửi đi, nhưng chẳng khác nào đá chìm đáy biển.
Ngân quỹ cứu trợ do triều đình cấp dần cạn kiệt, cùng lúc đó, mưa bão kéo đến bất ngờ.
Việc đắp đê chắn lũ vốn dựa vào cát và đất, nếu bị nước mưa xối xả quét trôi, chỉ e hai tháng vất vả sẽ đổ sông đổ bể.
Ta vội vã tìm Vân Nương để bàn đối sách, lại kinh hãi nghe tin nàng đã dẫn người đội mưa gia cố tuyến đê.
Khi ta lao đến bờ sông, vừa vặn nhìn thấy nàng đang đứng trên bờ đê đặt rọ đá.
Mưa lớn át mất tiếng gọi của ta, ta phải cố sức trèo lên bờ đê.
Đúng lúc đó, chân Vân Nương trượt, cổ tay bị ghì mạnh xuống, cả người lao thẳng về phía dòng nước chảy xiết!
Ta lập tức lao tới, chộp lấy tay áo nàng, hai tay vươn xuống, siết chặt cổ tay nàng.
"Có ai không! Người đâu!"
Tiếng kêu cứu của ta yếu ớt giữa tiếng nước chảy xiết và cơn mưa xối xả.
Vân Nương thở dốc, nhìn rõ ta, vội vã trối trăng:
"Đại nhân, quy trình đắp đê, kiểm soát mặt cắt sông, bố trí các tuyến đê và công tác duy tu về sau, tất cả đều được ghi lại trong Hà Phòng Thuật Yếu dưới gối của ta.
"Theo phương pháp này, vấn nạn Hoàng Hà có thể giải quyết chín phần mười.
"Đa tạ đại nhân! Được chôn thây tại nơi này cũng coi như tâm nguyện của ta đã trọn vẹn, bờ đê trơn trượt, ngài buông tay đi!"
Cơ thể nàng dần tuột xuống. Nhận ra nàng đã quyết tử, ta càng nắm chặt hơn.
Trong khoảnh khắc mơ hồ, từng gương mặt thoáng qua tâm trí ta.
Khi ta tỉnh táo lại, sự bình tĩnh của Vân Nương đã hoàn toàn sụp đổ trước sự cố chấp của ta, nàng gần như nghẹn ngào:
"Tạ đại nhân, buông tay đi, Vân Nương chỉ là một kẻ thấp hèn, dù có sống, trăm năm sau cũng chẳng ai nhớ ta là ai.
"Ngài có tiền đồ rộng mở, không đáng để làm vậy, buông tay đi!"
Dựa vào đâu…
Dựa vào đâu mà những người này cứ phải lao đầu vào cái chếc như thiêu thân, bi tráng mà quyết tuyệt đến vậy?!
Dựa vào đâu mà có kẻ có thể lưu danh thiên cổ, còn họ lại chỉ có thể thoáng chốc rồi lụi tàn?!
Mưa cuốn trôi tóc ta, nước đọng thành dòng trên mặt, không biết là nước mưa hay nước mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro