Gián điệp.
Baraai
2025-02-28 11:35:20
Những ánh mắt dè bỉu đều chăm chăm đổ dồn vào bóng dáng hai bố con họ. Tiêu Khiết sau khi nghe thấy lời đề nghị quái đãng từ ông ta, cậu nghiến răng tức giận, khoé mắt hơi cay nhẹ. Rốt cuộc Tiêu Khiết nên làm gì ngay bây giờ? Cậu nên chọn sự tự do của bản thân, hay là những người bên cạnh mình? Tiêu Việt được nước xấn tới, ông ta nhếch môi cười nhẹ tỏ vẻ đắc ý:
"Cho mày một tháng, suy nghĩ cho kĩ rồi trở lại làm đứa con ngoan của tao!" - Nói xong ông ta dùng một tay vỗ bộp bộp lên vai con mình. Rời đi trên chiếc xe Lamborghini đang đậu sẵn chờ đợi trước cổng. Chỉ để lại sự dè chừng của Tiêu Khiết, sự khó xử tột cùng.
Hứa Hi Long, người cùng cảnh ngộ với cậu bạn thân, liền đi đến vươn cánh tay cứu trợ ra mà an ủi Tiêu Khiết. Chẳng hiểu sao, cậu ấy lập tức khóc oà lên như một đứa trẻ, tất cả bạn học cũng đã rời đi từ trước. Ở tại đây, chỉ còn lại ba người nhìn nhau trong vô thức. Tiêu Khiết không nhịn nổi mà ôm Hứa Hi Long, khóc rất to, có lẽ đã chịu ấm ức lâu đến thế rồi, Hi Long cũng chẳng màng đến chuyện gì nữa ngoài việc an ủi bạn thân mình. Thật cậu chưa bao giờ thấy Tiêu Khiết yếu đuối đến mức như vậy:
"Nín, cậu bao tuổi rồi hả Khiết? Ôi trời, hai thằng con trai ôm nhau thế kì cục lắm, nín mau." - Hi Long có chút vẻ trách móc, nhưng tay cậu vẫn không ngừng vỗ nhẹ sau lưng Tiêu Khiết.
"Tiêu Khiết, cậu đừng khóc, bố cậu đã nói gì sao? Có thể chia sẻ với bọn tôi mà, đừng khóc!" - Dĩ An Thư bối rối, chẳng biết họ đã nói gì với nhau, mà lại làm Tiêu Khiết tổn thương nhiều đến thế.
Có lẽ cậu ấy đã nhận thấy sự yếu đuối mà mình biểu lộ ra quá nhiều, đành từ từ cách xa Hi Long, dùng một tay dụi đi nước mắt còn đọng lại trên gò má. Giọng cũng thay đổi đi, trở lại làm một người khác:
"Không có gì đâu, các cậu mau vào lớp đi." - Cậu trực tiếp quay người rời đi sau câu nói ấy, chỉ để lại không khí buồn tẻ lúc sáng sớm.
Dĩ An Thư nhìn theo bóng lưng Tiêu Khiết, trong lòng có chút khó nói khi nhìn thấy cậu ấy khóc. Thực đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy một người con trai lại khóc nức nở đến như thế, chắc chắn chuyện này không hề giản đơn. Mi mắt An Thư rũ xuống, cơ mặt cũng giãn ra lạ thường vì nhìn thấy cậu ấy tổn thương. Đằng sau cô, Hứa Hi Long cũng luôn dõi theo, những lần vô tình nhìn thấy Tiêu Khiết và An Thư ở cạnh nhau, chắc hẳn cậu ta cũng đã nhận ra một phần rằng cô thích Tiêu Khiết.
"Vào lớp." - Hi Long lại dùng một tay nắm vào quai balo của An Thư rồi kéo cô cùng đi.
//Tiết 1//
Trải qua một tuần thích nghi với môi trường học tập mới, Dĩ An Thư cũng đã sớm dần quen rằng theo học ở ngôi trường chuyên này thực không hề dễ dàng. Nhưng những khi mệt mỏi, cô đều tìm đến khung cảnh sân trường mát mẻ dễ chịu ấy, hôm nay có chút hơi khác lạ. Khi Dĩ An Thư giương mắt ra phía ô cửa sổ, là một lớp sương mù còn đặc quánh, bao phủ cả một góc trời, thật tiếc quá đi, nắng sáng rạng rỡ, nhiệt huyết như vậy mà, đột nhiên thì trời lại đổ một trận mưa rào. Rất đột ngột và không đoán trước được, cành bàng hân hoan ngày nào cũng trở nên yếu đuối trước trận mưa ấy, gió cũng bắt đầu khắc nghiệt hơn trước đây, đôi chút lạnh lẽo, đôi phần tuyệt tình, gắt gỏng thêm. Cô gái nhỏ dùng một ngón tay chạm vào giọt sương đọng trên cửa kính, cảm nhận rất rõ sự lạnh lẽo mà giọt sương truyền qua từng thớ cơ bên trong bàn tay nhỏ nhắn:
"Lạ thật, đang nắng đẹp như thế, trời đột nhiên mưa to."
"Chẳng ai đoán trước được đâu. Có điều, mưa to cách mấy, ánh nắng cũng sẽ quay lại sớm thôi." - Hứa Hi Long cũng đã nhìn cô từ lâu, thuận miệng mà giải thích, ánh mắt thì đang khẽ nhìn từng giọt mưa rơi rớt lướt qua cửa sổ.
"Giật cả mình! Cậu nhìn nãy giờ à?" - Dĩ An Thư bị kéo ra khỏi u ám bằng câu nói của Hi Long, có chút giật mình.
"Lo mà nghe giảng đi đồ ngốc!" - Cậu ta nói xong liền nằm gục xuống mặt bàn mà ngủ như thói quen hằng ngày.
//Tại nhà ăn//
Với tình hình hiện tại, Dĩ An Thư vô cùng lo lắng cho tâm trạng của Tiêu Khiết. Cô đã chủ động bê suất cơm ngồi xuống đối diện cậu ấy, sau khi nhìn thấy Tiêu Khiết đã trở lại tâm trạng vui vẻ, An Thư cảm thấy lòng yên một chút:
"Cậu hết buồn rồi sao? Phải thế chứ!"
"Ừm... Đỡ hơn chút." - Tiêu Khiết gật đầu nhẹ, khoé miệng cười một cái thật dịu dàng.
Bỗng từ đâu, Lâm Trác tay phải bê một phần cơm đi đến, tay trái cậu là một hộp thạch vị xoài, dùng chân kéo nhẹ ghế ra, thản nhiên ngồi cạnh bên trái Dĩ An Thư, liền thuận tay đặt hộp thạch vào khay đồ ăn của cô rồi nhẹ nhàng nói:
"Không biết cậu thích vị gì, nên tôi mua một thùng đủ vị, mỗi ngày tôi mang cho cậu một hộp." - Cậu ta chóng khuỷu tay lên mặt bàn, đặt cằm lên nhìn về phía Dĩ An Thư, nở một nụ cười yêu chiều.
"H-hả? Cậu... Giữ mà ăn tôi không thích vị xoài đâu hahah..." - Dĩ An Thư dùng hai tay lắc qua lắc lại, không ngừng cười gượng gạo.
"Biết ngay! Biết là cậu sẽ không thích vị này, nên tôi đã mang theo một hộp vị dâu nữa." - Lâm Trác búng tay một cái, rồi lấy ra từ balo một hộp thạch dâu đặt lên bàn.
Hứa Hi Long từ đâu đi đến ngồi cạnh phía bên phải An Thư, dùng tay chộp lấy hộp thạch vị dâu và xoài, một hộp cậu ta cho vào khay thức ăn của mình, một hộp cậu ta ném cho Tiêu Khiết:
"Bắt lấy!"
//Bộp//
"Cảm ơn Trác!" - Tiêu Khiết nhanh tay bắt lấy hộp thạch vị xoài, nhoẻn miệng cười đểu, cảm ơn.
"Hai đứa này, đói thì tự mà mua." - Lâm Trác luồn chân xuống chân ghế của Hi Long và Tiêu Khiết, đá thật mạnh một cái.
"Cái này tôi mua cho mình Cá Nóc thôi nhé." - Lâm Trác xoay sang xoa nhẹ đầu Dĩ An Thư.
Tiêu Khiết đột nhiên buông chiếc đũa vẫn còn dính chút thức ăn, đập thật mạnh xuống mặt bàn, rồi lại ho một tiếng rất kì lạ:
"Khụ khụ..."
Hứa Hi Long dùng một tay bắt lấy bàn tay đang xoa đầu Dĩ An Thư của Lâm Trác, có chút bóp chặt, dùng móng tay cáu nhẹ vào mu bàn tay cậu ta:
"Haha... Bắt tay, anh em lâu ngày gặp lại, bắt tay chút..."
"Cậu nói gì vậy A Long? Mới vừa gặp hôm qua mà?" - Lâm Trác mặt viết hai chữ "Không hiểu", cậu ta không hiểu tên này hôm nay có bị ấm đầu hay gì không.
Dĩ An Thư nhìn cả ba người, rồi tặc lưỡi một cái rõ vẻ chán nản, nghĩ rằng ba tên này bị chập điện rồi, cô bê suất cơm đứng dậy xoay lưng đi đến chỗ Thiết Vi đang vẫy tay gọi ở kia, không một cái quay đầu nhìn lại ba tên ngơ ngác ấy:
"Chậc. Bị khùng."
Sau cơn mưa tầm tã ấy, trời cũng đã dần quang trở lại, tuy nhiên không thể không nói rằng chúng còn lưu lại một vài dấu vết. Là những vũng nước được tích tụ trên nền sân, là những chiếc lá đã rụng rơi vì không thể chống chọi lại cơn bão tố. Nhưng ít nhất, nắng cũng đã mỉm cười với muôn loài.
Dĩ An Thư chầm chậm đi đến tủ đồ cá nhân, cô cần phải thay đổi đồng phục thể dục để chuẩn bị cho tiết học. Nhưng khi đưa tay nắm vào chốt tủ, mở ra lại chẳng thấy đồng phục thể dục của mình ở đâu cả. Quái lạ, từ sáng đã đặt sẵn trong tủ rồi kia mà? Cô bắt đầu bối rối, chẳng biết nên làm gì cả, nếu không có đồng phục, tức sẽ bị phạt mất.
"Này. Mặc tạm của tôi đi." - Hứa Hi Long đột nhiên dúi vào tay Dĩ An Thư một bộ đồng phục thể dục, là của cậu ta.
"Tên khùng, cậu lấy gì mặc?" - Dĩ An Thư hơi bất ngờ một chút, rồi bĩu môi nói.
"Không mặc." - Hứa Hi Long thản nhiên nói hai từ, rồi kéo ghế ra ngồi xuống, hai chân chéo nhau gác lên bàn.
Dĩ An Thư đột nhiên che mắt lại, rốt cuộc cô đang nghĩ cái gì cơ chứ:
"Này... Này không được nha! Cậu không được làm bậy đó...!" - Cô vừa nói vừa không ngừng lắp bắp, chân đi lùi dần.
"Sao? Nói gì vậy? Cậu nói chuyện nào?" - Hi Long nhận ra, cười nhẹ một cái, rồi từ từ tiến lại gần An Thư, cốc vào đầu cô một cái nhẹ nhàng.
"Mặc vào đi cô nương! Bớt nghĩ bậy bạ lại."
Tiết học thể dục diễn ra rất suôn sẻ, mặc dù đồng phục của cậu ta có chút rộng và dài hơn so với cô, nhưng nếu cố quấn ống cao hơn một chút thì sẽ tạm ổn. Dĩ An Thư không ngờ rằng cậu ta sẽ nhường lại bộ đồng phục để mình không bị phạt, cô nhìn lên lớp học ở tầng ba của mình, bất chợt chạm mắt Hi Long vẫn luôn dõi theo bóng dáng nhỏ bé của An Thư suốt tiết học.
//Buổi tối tại đường Giang Châu//
Ở một ngõ tối nho nhỏ, người đàn ông với bàn tay đang cầm lấy một điếu thuốc lá nhả đầy khói trắng, mùi hương có chút ngột ngạc, thi thoảng rít một vài hơi. Đối diện là một cô gái, cả hai chắc hẳn đang có một cuộc nói chuyện về vấn đề gì đó:
"Cháu chắc là địa chỉ ở đó chứ?"
"Vâng ạ, chú cứ yên tâm, cháu theo dõi rất lâu rồi."
"Tầm mấy giờ con nhỏ đó sẽ về?"
"Hình như là... năm giờ chiều đấy ạ!"
***Tác phẩm này là tác phẩm ký hợp đồng của NovelToon, mọi hành vi sao chép khi chưa được phép bị nghiêm cấm.***
***Hãy tải NovelToon để trải nghiệm đọc tuyệt vời hơn!***
"Cho mày một tháng, suy nghĩ cho kĩ rồi trở lại làm đứa con ngoan của tao!" - Nói xong ông ta dùng một tay vỗ bộp bộp lên vai con mình. Rời đi trên chiếc xe Lamborghini đang đậu sẵn chờ đợi trước cổng. Chỉ để lại sự dè chừng của Tiêu Khiết, sự khó xử tột cùng.
Hứa Hi Long, người cùng cảnh ngộ với cậu bạn thân, liền đi đến vươn cánh tay cứu trợ ra mà an ủi Tiêu Khiết. Chẳng hiểu sao, cậu ấy lập tức khóc oà lên như một đứa trẻ, tất cả bạn học cũng đã rời đi từ trước. Ở tại đây, chỉ còn lại ba người nhìn nhau trong vô thức. Tiêu Khiết không nhịn nổi mà ôm Hứa Hi Long, khóc rất to, có lẽ đã chịu ấm ức lâu đến thế rồi, Hi Long cũng chẳng màng đến chuyện gì nữa ngoài việc an ủi bạn thân mình. Thật cậu chưa bao giờ thấy Tiêu Khiết yếu đuối đến mức như vậy:
"Nín, cậu bao tuổi rồi hả Khiết? Ôi trời, hai thằng con trai ôm nhau thế kì cục lắm, nín mau." - Hi Long có chút vẻ trách móc, nhưng tay cậu vẫn không ngừng vỗ nhẹ sau lưng Tiêu Khiết.
"Tiêu Khiết, cậu đừng khóc, bố cậu đã nói gì sao? Có thể chia sẻ với bọn tôi mà, đừng khóc!" - Dĩ An Thư bối rối, chẳng biết họ đã nói gì với nhau, mà lại làm Tiêu Khiết tổn thương nhiều đến thế.
Có lẽ cậu ấy đã nhận thấy sự yếu đuối mà mình biểu lộ ra quá nhiều, đành từ từ cách xa Hi Long, dùng một tay dụi đi nước mắt còn đọng lại trên gò má. Giọng cũng thay đổi đi, trở lại làm một người khác:
"Không có gì đâu, các cậu mau vào lớp đi." - Cậu trực tiếp quay người rời đi sau câu nói ấy, chỉ để lại không khí buồn tẻ lúc sáng sớm.
Dĩ An Thư nhìn theo bóng lưng Tiêu Khiết, trong lòng có chút khó nói khi nhìn thấy cậu ấy khóc. Thực đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy một người con trai lại khóc nức nở đến như thế, chắc chắn chuyện này không hề giản đơn. Mi mắt An Thư rũ xuống, cơ mặt cũng giãn ra lạ thường vì nhìn thấy cậu ấy tổn thương. Đằng sau cô, Hứa Hi Long cũng luôn dõi theo, những lần vô tình nhìn thấy Tiêu Khiết và An Thư ở cạnh nhau, chắc hẳn cậu ta cũng đã nhận ra một phần rằng cô thích Tiêu Khiết.
"Vào lớp." - Hi Long lại dùng một tay nắm vào quai balo của An Thư rồi kéo cô cùng đi.
//Tiết 1//
Trải qua một tuần thích nghi với môi trường học tập mới, Dĩ An Thư cũng đã sớm dần quen rằng theo học ở ngôi trường chuyên này thực không hề dễ dàng. Nhưng những khi mệt mỏi, cô đều tìm đến khung cảnh sân trường mát mẻ dễ chịu ấy, hôm nay có chút hơi khác lạ. Khi Dĩ An Thư giương mắt ra phía ô cửa sổ, là một lớp sương mù còn đặc quánh, bao phủ cả một góc trời, thật tiếc quá đi, nắng sáng rạng rỡ, nhiệt huyết như vậy mà, đột nhiên thì trời lại đổ một trận mưa rào. Rất đột ngột và không đoán trước được, cành bàng hân hoan ngày nào cũng trở nên yếu đuối trước trận mưa ấy, gió cũng bắt đầu khắc nghiệt hơn trước đây, đôi chút lạnh lẽo, đôi phần tuyệt tình, gắt gỏng thêm. Cô gái nhỏ dùng một ngón tay chạm vào giọt sương đọng trên cửa kính, cảm nhận rất rõ sự lạnh lẽo mà giọt sương truyền qua từng thớ cơ bên trong bàn tay nhỏ nhắn:
"Lạ thật, đang nắng đẹp như thế, trời đột nhiên mưa to."
"Chẳng ai đoán trước được đâu. Có điều, mưa to cách mấy, ánh nắng cũng sẽ quay lại sớm thôi." - Hứa Hi Long cũng đã nhìn cô từ lâu, thuận miệng mà giải thích, ánh mắt thì đang khẽ nhìn từng giọt mưa rơi rớt lướt qua cửa sổ.
"Giật cả mình! Cậu nhìn nãy giờ à?" - Dĩ An Thư bị kéo ra khỏi u ám bằng câu nói của Hi Long, có chút giật mình.
"Lo mà nghe giảng đi đồ ngốc!" - Cậu ta nói xong liền nằm gục xuống mặt bàn mà ngủ như thói quen hằng ngày.
//Tại nhà ăn//
Với tình hình hiện tại, Dĩ An Thư vô cùng lo lắng cho tâm trạng của Tiêu Khiết. Cô đã chủ động bê suất cơm ngồi xuống đối diện cậu ấy, sau khi nhìn thấy Tiêu Khiết đã trở lại tâm trạng vui vẻ, An Thư cảm thấy lòng yên một chút:
"Cậu hết buồn rồi sao? Phải thế chứ!"
"Ừm... Đỡ hơn chút." - Tiêu Khiết gật đầu nhẹ, khoé miệng cười một cái thật dịu dàng.
Bỗng từ đâu, Lâm Trác tay phải bê một phần cơm đi đến, tay trái cậu là một hộp thạch vị xoài, dùng chân kéo nhẹ ghế ra, thản nhiên ngồi cạnh bên trái Dĩ An Thư, liền thuận tay đặt hộp thạch vào khay đồ ăn của cô rồi nhẹ nhàng nói:
"Không biết cậu thích vị gì, nên tôi mua một thùng đủ vị, mỗi ngày tôi mang cho cậu một hộp." - Cậu ta chóng khuỷu tay lên mặt bàn, đặt cằm lên nhìn về phía Dĩ An Thư, nở một nụ cười yêu chiều.
"H-hả? Cậu... Giữ mà ăn tôi không thích vị xoài đâu hahah..." - Dĩ An Thư dùng hai tay lắc qua lắc lại, không ngừng cười gượng gạo.
"Biết ngay! Biết là cậu sẽ không thích vị này, nên tôi đã mang theo một hộp vị dâu nữa." - Lâm Trác búng tay một cái, rồi lấy ra từ balo một hộp thạch dâu đặt lên bàn.
Hứa Hi Long từ đâu đi đến ngồi cạnh phía bên phải An Thư, dùng tay chộp lấy hộp thạch vị dâu và xoài, một hộp cậu ta cho vào khay thức ăn của mình, một hộp cậu ta ném cho Tiêu Khiết:
"Bắt lấy!"
//Bộp//
"Cảm ơn Trác!" - Tiêu Khiết nhanh tay bắt lấy hộp thạch vị xoài, nhoẻn miệng cười đểu, cảm ơn.
"Hai đứa này, đói thì tự mà mua." - Lâm Trác luồn chân xuống chân ghế của Hi Long và Tiêu Khiết, đá thật mạnh một cái.
"Cái này tôi mua cho mình Cá Nóc thôi nhé." - Lâm Trác xoay sang xoa nhẹ đầu Dĩ An Thư.
Tiêu Khiết đột nhiên buông chiếc đũa vẫn còn dính chút thức ăn, đập thật mạnh xuống mặt bàn, rồi lại ho một tiếng rất kì lạ:
"Khụ khụ..."
Hứa Hi Long dùng một tay bắt lấy bàn tay đang xoa đầu Dĩ An Thư của Lâm Trác, có chút bóp chặt, dùng móng tay cáu nhẹ vào mu bàn tay cậu ta:
"Haha... Bắt tay, anh em lâu ngày gặp lại, bắt tay chút..."
"Cậu nói gì vậy A Long? Mới vừa gặp hôm qua mà?" - Lâm Trác mặt viết hai chữ "Không hiểu", cậu ta không hiểu tên này hôm nay có bị ấm đầu hay gì không.
Dĩ An Thư nhìn cả ba người, rồi tặc lưỡi một cái rõ vẻ chán nản, nghĩ rằng ba tên này bị chập điện rồi, cô bê suất cơm đứng dậy xoay lưng đi đến chỗ Thiết Vi đang vẫy tay gọi ở kia, không một cái quay đầu nhìn lại ba tên ngơ ngác ấy:
"Chậc. Bị khùng."
Sau cơn mưa tầm tã ấy, trời cũng đã dần quang trở lại, tuy nhiên không thể không nói rằng chúng còn lưu lại một vài dấu vết. Là những vũng nước được tích tụ trên nền sân, là những chiếc lá đã rụng rơi vì không thể chống chọi lại cơn bão tố. Nhưng ít nhất, nắng cũng đã mỉm cười với muôn loài.
Dĩ An Thư chầm chậm đi đến tủ đồ cá nhân, cô cần phải thay đổi đồng phục thể dục để chuẩn bị cho tiết học. Nhưng khi đưa tay nắm vào chốt tủ, mở ra lại chẳng thấy đồng phục thể dục của mình ở đâu cả. Quái lạ, từ sáng đã đặt sẵn trong tủ rồi kia mà? Cô bắt đầu bối rối, chẳng biết nên làm gì cả, nếu không có đồng phục, tức sẽ bị phạt mất.
"Này. Mặc tạm của tôi đi." - Hứa Hi Long đột nhiên dúi vào tay Dĩ An Thư một bộ đồng phục thể dục, là của cậu ta.
"Tên khùng, cậu lấy gì mặc?" - Dĩ An Thư hơi bất ngờ một chút, rồi bĩu môi nói.
"Không mặc." - Hứa Hi Long thản nhiên nói hai từ, rồi kéo ghế ra ngồi xuống, hai chân chéo nhau gác lên bàn.
Dĩ An Thư đột nhiên che mắt lại, rốt cuộc cô đang nghĩ cái gì cơ chứ:
"Này... Này không được nha! Cậu không được làm bậy đó...!" - Cô vừa nói vừa không ngừng lắp bắp, chân đi lùi dần.
"Sao? Nói gì vậy? Cậu nói chuyện nào?" - Hi Long nhận ra, cười nhẹ một cái, rồi từ từ tiến lại gần An Thư, cốc vào đầu cô một cái nhẹ nhàng.
"Mặc vào đi cô nương! Bớt nghĩ bậy bạ lại."
Tiết học thể dục diễn ra rất suôn sẻ, mặc dù đồng phục của cậu ta có chút rộng và dài hơn so với cô, nhưng nếu cố quấn ống cao hơn một chút thì sẽ tạm ổn. Dĩ An Thư không ngờ rằng cậu ta sẽ nhường lại bộ đồng phục để mình không bị phạt, cô nhìn lên lớp học ở tầng ba của mình, bất chợt chạm mắt Hi Long vẫn luôn dõi theo bóng dáng nhỏ bé của An Thư suốt tiết học.
//Buổi tối tại đường Giang Châu//
Ở một ngõ tối nho nhỏ, người đàn ông với bàn tay đang cầm lấy một điếu thuốc lá nhả đầy khói trắng, mùi hương có chút ngột ngạc, thi thoảng rít một vài hơi. Đối diện là một cô gái, cả hai chắc hẳn đang có một cuộc nói chuyện về vấn đề gì đó:
"Cháu chắc là địa chỉ ở đó chứ?"
"Vâng ạ, chú cứ yên tâm, cháu theo dõi rất lâu rồi."
"Tầm mấy giờ con nhỏ đó sẽ về?"
"Hình như là... năm giờ chiều đấy ạ!"
***Tác phẩm này là tác phẩm ký hợp đồng của NovelToon, mọi hành vi sao chép khi chưa được phép bị nghiêm cấm.***
***Hãy tải NovelToon để trải nghiệm đọc tuyệt vời hơn!***
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro