Chương 2
Khuynh Tâm
2025-03-25 15:31:29
Bà Nhâm không quan tâm bánh vẫn chưa được nhai kĩ, một khi cưỡng ép nuốt xuống có thể khiến bà ta bị nghẹn, vừa tiếc rẻ vừa vội vàng nuốt một cái ực, giọng nói lần này b.ắ.n ra lại trở nên the thé lạ thường.
Nhật Hạ đứng dưới bếp, từ lúc cô nghe được tiếng hét của mẹ chồng thì liền bỏ bó rau trong tay xuống, tai vểnh lên nghe ngóng, hồi hộp chờ đợi diễn biến tiếp theo.
Bà Nhâm gật đầu lia lịa với đầu dây bên kia, nói với giọng chắc nịch, liên tục nói năm chữ "được".
Rồi bà ta lại vỗ n.g.ự.c bôm bốp, bồi thêm một câu có thể khiến người được nghe thêm phần an tâm.
"Chị yên tâm, cứ tin ở em."
Nhìn thấy cảnh này, không hiểu sao mắt Nhật Hạ đột nhiên giật lên mấy cái.
Cô bỗng nhiên có dự cảm xấu.
Quả nhiên, suy nghĩ vừa mới lóe lên đã thấy Bà Nhâm cúp điện thoại, sau đó quay sang nhìn cô.
Ánh mắt bà ta nhìn Nhật Hạ lúc này giống như nhìn một miếng bánh.
"Nhật Hạ, bác Tư của cô có chuyện nhỏ muốn nhờ, cô thu dọn rồi lên đây nói chuyện."
Ông Khải vẫn giữ nguyên tư thế chuẩn bị nổi điên vừa rồi, mắt nhìn bà Nhâm chòng chọc.
Chắc chắn ông ta đã nghĩ đến một khả năng nào đó thật hoang đường, nhưng lại được coi là hợp tình hợp lý trong gia đình này.
Còn Nhật Hạ, sau khi nghe mẹ chồng nhắc đến ông Tư thì mắt cô lại càng giật lên kịch liệt, trong lòng không khỏi cười khẩy.
"Nhờ vả gì chứ, chắc chắn là lại muốn hỏi đến tiền của cô rồi, chỉ không biết, lần này ông ta sẽ hét con số bao nhiêu thôi."
***
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Bố chồng Nhật Hạ vốn là dân ngoại lai, thủa nhỏ sống khá sung túc ở thành phố lớn.
Sau này, gia đình làm ăn sa sút, liền theo cha mẹ lên vùng Tây Bắc, rồi định cư ở thị trấn Phù Hoa này.
Tuy gia cảnh đã sa sút, nhưng dù sao cũng từng có cuộc sống khá giả, lại từng sống ở nơi phồn hoa, thế nên đầu óc ông Khải cũng khá nhanh nhạy.
Thời thanh niên, ông ta cố gắng học xong đại học rồi xin vào làm cho một doanh nghiệp ở địa phương.
Đến nay qua mấy chục năm, ông Khải từ làm thuê cho người ta cũng đã tích góp được một số vốn và mở một nhà hàng tự mình làm ông chủ.
Ở cái thị trấn chẳng lớn chẳng nhỏ này, tuy nhìn lên chẳng bằng ai, nhưng nhìn xuống thì ông Khải cũng được coi như một người đàn ông thành đạt.
Còn mẹ chồng Nhật Hạ là dân bản địa, bà là con út của ông cụ Thức - một gia đình giàu có trong vùng.
Ông cụ Thức ngày xưa làm nghề buôn bán và cho vay lãi.
Cái thời mà người dân bản địa vẫn chỉ biết bo bo giữ mình, làm ruộng làm nương, bán mặt cho đất, bán lưng cho trời thì ông cụ đã đi lên núi, xuống dưới xuôi, kết giao với đủ loại người để làm ăn, nhờ đó mà trở nên giàu có.
Trước đó, ông cụ Thức với vợ có ba người con gái, nghĩ đến gia tài không có người nối dõi, hai ông bà cố mãi mới có được cậu con trai, nuông chiều lên tận trời, cũng chính là bác Tư mà bà Nhâm vừa nhắc tới.
Còn người gọi điện thoại đến vừa rồi hẳn là vợ của bác Tư - bà Liên.
Sau ông Tư, hai ông bà cụ đến tuổi xế chiều lại có thêm một cô con gái nữa chính là bà Nhâm, mẹ chồng Nhật Hạ.
Nhờ sinh sau đẻ muộn, nên bà Nhâm cũng khá được chiều chuộng.
Có lẽ cũng vì vậy mà cả hai người đều có vẻ tròn trịa hơn những chị em trong nhà.
Nhật Hạ đứng dưới bếp, từ lúc cô nghe được tiếng hét của mẹ chồng thì liền bỏ bó rau trong tay xuống, tai vểnh lên nghe ngóng, hồi hộp chờ đợi diễn biến tiếp theo.
Bà Nhâm gật đầu lia lịa với đầu dây bên kia, nói với giọng chắc nịch, liên tục nói năm chữ "được".
Rồi bà ta lại vỗ n.g.ự.c bôm bốp, bồi thêm một câu có thể khiến người được nghe thêm phần an tâm.
"Chị yên tâm, cứ tin ở em."
Nhìn thấy cảnh này, không hiểu sao mắt Nhật Hạ đột nhiên giật lên mấy cái.
Cô bỗng nhiên có dự cảm xấu.
Quả nhiên, suy nghĩ vừa mới lóe lên đã thấy Bà Nhâm cúp điện thoại, sau đó quay sang nhìn cô.
Ánh mắt bà ta nhìn Nhật Hạ lúc này giống như nhìn một miếng bánh.
"Nhật Hạ, bác Tư của cô có chuyện nhỏ muốn nhờ, cô thu dọn rồi lên đây nói chuyện."
Ông Khải vẫn giữ nguyên tư thế chuẩn bị nổi điên vừa rồi, mắt nhìn bà Nhâm chòng chọc.
Chắc chắn ông ta đã nghĩ đến một khả năng nào đó thật hoang đường, nhưng lại được coi là hợp tình hợp lý trong gia đình này.
Còn Nhật Hạ, sau khi nghe mẹ chồng nhắc đến ông Tư thì mắt cô lại càng giật lên kịch liệt, trong lòng không khỏi cười khẩy.
"Nhờ vả gì chứ, chắc chắn là lại muốn hỏi đến tiền của cô rồi, chỉ không biết, lần này ông ta sẽ hét con số bao nhiêu thôi."
***
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Bố chồng Nhật Hạ vốn là dân ngoại lai, thủa nhỏ sống khá sung túc ở thành phố lớn.
Sau này, gia đình làm ăn sa sút, liền theo cha mẹ lên vùng Tây Bắc, rồi định cư ở thị trấn Phù Hoa này.
Tuy gia cảnh đã sa sút, nhưng dù sao cũng từng có cuộc sống khá giả, lại từng sống ở nơi phồn hoa, thế nên đầu óc ông Khải cũng khá nhanh nhạy.
Thời thanh niên, ông ta cố gắng học xong đại học rồi xin vào làm cho một doanh nghiệp ở địa phương.
Đến nay qua mấy chục năm, ông Khải từ làm thuê cho người ta cũng đã tích góp được một số vốn và mở một nhà hàng tự mình làm ông chủ.
Ở cái thị trấn chẳng lớn chẳng nhỏ này, tuy nhìn lên chẳng bằng ai, nhưng nhìn xuống thì ông Khải cũng được coi như một người đàn ông thành đạt.
Còn mẹ chồng Nhật Hạ là dân bản địa, bà là con út của ông cụ Thức - một gia đình giàu có trong vùng.
Ông cụ Thức ngày xưa làm nghề buôn bán và cho vay lãi.
Cái thời mà người dân bản địa vẫn chỉ biết bo bo giữ mình, làm ruộng làm nương, bán mặt cho đất, bán lưng cho trời thì ông cụ đã đi lên núi, xuống dưới xuôi, kết giao với đủ loại người để làm ăn, nhờ đó mà trở nên giàu có.
Trước đó, ông cụ Thức với vợ có ba người con gái, nghĩ đến gia tài không có người nối dõi, hai ông bà cố mãi mới có được cậu con trai, nuông chiều lên tận trời, cũng chính là bác Tư mà bà Nhâm vừa nhắc tới.
Còn người gọi điện thoại đến vừa rồi hẳn là vợ của bác Tư - bà Liên.
Sau ông Tư, hai ông bà cụ đến tuổi xế chiều lại có thêm một cô con gái nữa chính là bà Nhâm, mẹ chồng Nhật Hạ.
Nhờ sinh sau đẻ muộn, nên bà Nhâm cũng khá được chiều chuộng.
Có lẽ cũng vì vậy mà cả hai người đều có vẻ tròn trịa hơn những chị em trong nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro