Chương 18
Khuynh Tâm
2025-03-25 15:31:29
Thành vừa gọi cho bên bất động sản, định bán đi cửa hàng vàng bạc của Nhật Hạ thì bà Nhâm đã lập tức biết chuyện. Bà ta hộc tốc chạy tới nhà tìm hắn chất vấn.
Sau mấy tháng không gặp, bà ta suýt chút nữa đã không nhận ra người con trai này.
Một đôi mắt trũng sâu, đờ đẫn dán lên khuôn mặt gầy gò, môi hắn có lẽ do dùng quá nhiều thuốc mà trở nên mỏng dính, tái nhợt và đen sì, cùng màu với quầng thâm dưới mắt hắn.
Dáng vẻ ngây dại thiếu sức sống toàn khác xa với vẻ hào hoa khi trước.
Thế nhưng, trong lòng bà Nhâm cũng chỉ dâng lên một chút áy náy. Ngay sau đó, nghĩ tới mục đích tới đây khiến bà ta nuốt xuống lời hỏi han, thay vào đó là một câu hỏi khô khốc.
"Mày làm sao vậy? Tại sao lại phải bán cửa hàng, chẳng phải đang kinh doanh rất tốt hay sao?"
Sau khi Nhật Hạ chết, Thành hiếm khi có lúc tỉnh táo, hắn ngẩng lên, nhìn chòng chọc vào mặt bà Nhâm như muốn tìm kiếm điều gì đó.
Lần đầu tiên hắn nghiêm túc nhìn nhận lại thái độ của bà ta khi đối xử với hắn.
Từ nhỏ, hắn đã biết mẹ hắn rất khác những bà mẹ khác, bà ta dường như chỉ sinh hai anh em hắn ra rồi để đó. Bà ta vứt cho họ miếng cơm, manh áo là coi như xong nhiệm vụ.
Thậm chí, hắn còn có cảm thấy mẹ hắn quan tâm Tự - đứa em họ của hắn còn hơn cả đứa con ruột này.
Hắn thật sự không hiểu, do tính tình bà ta như vậy, hay còn một lý do sâu xa nào khác.
Thế nhưng, suy đoán một hồi hắn lại đột nhiên cảm thấy chán nản, cũng chẳng muốn tìm hiểu rõ nguyên do nữa, bởi hắn cảm nhận được sức sống của hắn đang dần dần cạn kiệt. Hắn không muốn phí tâm sức đi tìm hiểu một sự thật có thể khiến hắn đau lòng thêm.
Thái độ dửng dưng này lại vô tình chọc tức bà Nhâm. Bà ta không ngừng chỉ tay vào mặt hắn chất vấn và buộc tội.
"Mày là con tao, mày làm gì cũng phải thông qua tao chứ, bán hết đi rồi thì mày lấy đâu ra tiền mà lo cho cha mẹ mày, đúng là cái loại bất hiếu..."
Những lời độc địa từ miệng bà Nhâm liên tục tuôn ra khiến đầu Thành càng thêm khó chịu, hắn cảm thấy m.á.u chảy trong người càng lúc càng nhanh, não cũng căng lên như muốn nổ tung.
Chỗ tiền mà hắn lấy được của Nhật Hạ, hắn đã chia cho bố mẹ và em gái một phần, giúp cho cuộc sống của hắn bình yên được một khoảng thời gian.
Phần còn lại, hắn chơi bời, thậm chí còn đánh bạc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Diệp cũng ăn chơi chẳng kém, bà Nhâm vẫn tiếp tục chu cấp cho nhà ngoại vô điều kiện, còn ông Khải liên tục đầu tư vào nhà hàng với quyết tâm muốn làm ông chủ lớn. Và tất cả bọn họ đều không ít lần đòi thêm từ hắn.
Tiền dù có nhiều hơn nữa thì qua vài lần chia năm sẻ bảy rồi cũng phải hết.
Hắn không thể không bán đi cửa hàng này, bởi mấy tháng nay hắn đã nghỉ việc lao vào ăn chơi không chút chú ý, không biết từ lúc nào đã tiêu hết sạch.
Trước đây, hắn không phải loại người không biết chừng mực như vậy, nhưng từ sau khi Nhật Hạ mất, hắn giống như biến thành một kẻ không có đầu óc.
Mấy ngày trước hắn đánh bạc thua rồi vay nặng lãi, khoản vay không hề nhỏ, vậy mà hắn có thể quên đi chuyện này.
Bẵng đi một thời gian, số tiền kia đã nhân lên một con số khổng lồ mà hắn không thể lo nổi.
Chủ nợ lúc này mới cầm giấy nợ đến tìm rồi liên tục thúc giục và đe dọa, khiến tinh thần hắn càng thêm suy sụp.
Hắn đang rất mệt mỏi, lại nghe tiếng bà Nhâm lải nhải đến nhức nhối. Thành ôm đầu hét lên.
"Đừng nói nữa..."
Vừa dứt lời, hắn đã trực tiếp ngã từ trên giường vật ra sàn, cả người không ngừng co giật.
Bà Nhâm lúc này mới im mồm hốt hoảng.
Trong lúc rối loạn, bà ta chợt nhìn thấy lọ thuốc trên bàn.
Như đã nhớ ra điều gì, mắt bà ta sáng lên, không chút do dự lấy ra tất cả số thuốc còn lại và ra sức nhét vào miệng Thành.
Thành đang co giật, một nửa nửa chỗ thuốc kia chui vào được miệng hắn, còn lại vung vãi khắp sàn.
Bà Nhâm sợ hãi run rẩy nhìn hắn bắt nôn mửa, cả người co quắp như một con ch.ó c.h.ế.t đang bị lửa thui.
Tròng mắt Thành lúc này đã trắng dã và mơ hồ, hắn bỗng nhiên thấy được hình ảnh Nhật Hạ đang ngồi bên cạnh nhếch miệng nhìn hắn.
Hắn cũng thấy được sợi dây màu đỏ buộc nơi cổ tay hai người.
Cuối cùng, khi hắn hoàn toàn tắc thở thì sợi dây ấy liền đứt phựt, rồi hoàn toàn tan biến.
Sau mấy tháng không gặp, bà ta suýt chút nữa đã không nhận ra người con trai này.
Một đôi mắt trũng sâu, đờ đẫn dán lên khuôn mặt gầy gò, môi hắn có lẽ do dùng quá nhiều thuốc mà trở nên mỏng dính, tái nhợt và đen sì, cùng màu với quầng thâm dưới mắt hắn.
Dáng vẻ ngây dại thiếu sức sống toàn khác xa với vẻ hào hoa khi trước.
Thế nhưng, trong lòng bà Nhâm cũng chỉ dâng lên một chút áy náy. Ngay sau đó, nghĩ tới mục đích tới đây khiến bà ta nuốt xuống lời hỏi han, thay vào đó là một câu hỏi khô khốc.
"Mày làm sao vậy? Tại sao lại phải bán cửa hàng, chẳng phải đang kinh doanh rất tốt hay sao?"
Sau khi Nhật Hạ chết, Thành hiếm khi có lúc tỉnh táo, hắn ngẩng lên, nhìn chòng chọc vào mặt bà Nhâm như muốn tìm kiếm điều gì đó.
Lần đầu tiên hắn nghiêm túc nhìn nhận lại thái độ của bà ta khi đối xử với hắn.
Từ nhỏ, hắn đã biết mẹ hắn rất khác những bà mẹ khác, bà ta dường như chỉ sinh hai anh em hắn ra rồi để đó. Bà ta vứt cho họ miếng cơm, manh áo là coi như xong nhiệm vụ.
Thậm chí, hắn còn có cảm thấy mẹ hắn quan tâm Tự - đứa em họ của hắn còn hơn cả đứa con ruột này.
Hắn thật sự không hiểu, do tính tình bà ta như vậy, hay còn một lý do sâu xa nào khác.
Thế nhưng, suy đoán một hồi hắn lại đột nhiên cảm thấy chán nản, cũng chẳng muốn tìm hiểu rõ nguyên do nữa, bởi hắn cảm nhận được sức sống của hắn đang dần dần cạn kiệt. Hắn không muốn phí tâm sức đi tìm hiểu một sự thật có thể khiến hắn đau lòng thêm.
Thái độ dửng dưng này lại vô tình chọc tức bà Nhâm. Bà ta không ngừng chỉ tay vào mặt hắn chất vấn và buộc tội.
"Mày là con tao, mày làm gì cũng phải thông qua tao chứ, bán hết đi rồi thì mày lấy đâu ra tiền mà lo cho cha mẹ mày, đúng là cái loại bất hiếu..."
Những lời độc địa từ miệng bà Nhâm liên tục tuôn ra khiến đầu Thành càng thêm khó chịu, hắn cảm thấy m.á.u chảy trong người càng lúc càng nhanh, não cũng căng lên như muốn nổ tung.
Chỗ tiền mà hắn lấy được của Nhật Hạ, hắn đã chia cho bố mẹ và em gái một phần, giúp cho cuộc sống của hắn bình yên được một khoảng thời gian.
Phần còn lại, hắn chơi bời, thậm chí còn đánh bạc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Diệp cũng ăn chơi chẳng kém, bà Nhâm vẫn tiếp tục chu cấp cho nhà ngoại vô điều kiện, còn ông Khải liên tục đầu tư vào nhà hàng với quyết tâm muốn làm ông chủ lớn. Và tất cả bọn họ đều không ít lần đòi thêm từ hắn.
Tiền dù có nhiều hơn nữa thì qua vài lần chia năm sẻ bảy rồi cũng phải hết.
Hắn không thể không bán đi cửa hàng này, bởi mấy tháng nay hắn đã nghỉ việc lao vào ăn chơi không chút chú ý, không biết từ lúc nào đã tiêu hết sạch.
Trước đây, hắn không phải loại người không biết chừng mực như vậy, nhưng từ sau khi Nhật Hạ mất, hắn giống như biến thành một kẻ không có đầu óc.
Mấy ngày trước hắn đánh bạc thua rồi vay nặng lãi, khoản vay không hề nhỏ, vậy mà hắn có thể quên đi chuyện này.
Bẵng đi một thời gian, số tiền kia đã nhân lên một con số khổng lồ mà hắn không thể lo nổi.
Chủ nợ lúc này mới cầm giấy nợ đến tìm rồi liên tục thúc giục và đe dọa, khiến tinh thần hắn càng thêm suy sụp.
Hắn đang rất mệt mỏi, lại nghe tiếng bà Nhâm lải nhải đến nhức nhối. Thành ôm đầu hét lên.
"Đừng nói nữa..."
Vừa dứt lời, hắn đã trực tiếp ngã từ trên giường vật ra sàn, cả người không ngừng co giật.
Bà Nhâm lúc này mới im mồm hốt hoảng.
Trong lúc rối loạn, bà ta chợt nhìn thấy lọ thuốc trên bàn.
Như đã nhớ ra điều gì, mắt bà ta sáng lên, không chút do dự lấy ra tất cả số thuốc còn lại và ra sức nhét vào miệng Thành.
Thành đang co giật, một nửa nửa chỗ thuốc kia chui vào được miệng hắn, còn lại vung vãi khắp sàn.
Bà Nhâm sợ hãi run rẩy nhìn hắn bắt nôn mửa, cả người co quắp như một con ch.ó c.h.ế.t đang bị lửa thui.
Tròng mắt Thành lúc này đã trắng dã và mơ hồ, hắn bỗng nhiên thấy được hình ảnh Nhật Hạ đang ngồi bên cạnh nhếch miệng nhìn hắn.
Hắn cũng thấy được sợi dây màu đỏ buộc nơi cổ tay hai người.
Cuối cùng, khi hắn hoàn toàn tắc thở thì sợi dây ấy liền đứt phựt, rồi hoàn toàn tan biến.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro